Sau khi ngồi xuống, Tô Mạt kích động nắm tay Triệu Nhã Nam, nhiều năm không gặp, Tô Mạt muốn nói cho cô ấy biết mình nhớ cô ấy bao nhiêu.

Lời nói đến cửa miệng lại phải nuốt xuống vì sự ngạc nhiên trên mặt Triệu Nhã Nam .

Dù sao trong trí nhớ của Triệu Nhã Nam thì hai người chỉ mới không gặp nhau có một đêm.

Trong tình huống khẩn cấp, thấy bàn tay mũm mĩm của Triệu Nhã Nam, Tô Mạt nói: “Nhã Nam, tay cậu mềm quá đi.”

Triệu Nhã Nam nghe thấy vậy thì cười hì hì, nói : “Ừm, người nhà tớ cũng nói thế. Mẹ tớ nói, tay mềm mới tốt, con gái có bàn tay mềm mới có phúc, từ nhỏ đã có mệnh tốt.”

Tô Mạt thấy Triệu Nhã Nam vẫn ngây thơ đáng yêu giống y hệt như trí nhớ của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy mềm mại, ấm áp, đã nhiều năm rồi cô chưa gặp lại Triệu Nhã Nam .

Trường cấp ba mà Tô Mạt đăng ký là trường Nhị Trung, mà Triệu Nhã Nam thì học cấp ba ở trường trọng điểm của tỉnh. Hơn nữa người nhà họ Triệu cũng đã mua nhà ở gần trường, cả nhà đều dọn đi.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, hai cô cũng không gặp lại nhau nữa, mãi cho đến khi học năm ba đại học, hai cô mới gặp lại nhau trong lần họp mặt bạn bè.

Thế nhưng khi ấy, cảnh còn người mất, hai người cũng đã sớm xa cách, hỏi thăm nhau vài câu thì cũng dừng lại, đây cũng có thể xem là một việc khiến Tô Mạt thấy hối hận nhất.

Đúng lúc này thầy giáo chủ nhiệm các cô đi vào, Triệu Nhã Nam nhanh tay lẹ mắt đẩy đẩy Tô Mạt, ra hiệu cô tranh thủ thời gian ngồi xuống.

Tô Mạt chưa kịp phản ứng thì Triệu Nhã Nam đã ngồi ngay ngắn, không biết từ khi nào trên tay đã cầm thêm một cây bút, chăm chú nhìn vào quyển sách trên bàn, còn vờ vịt mà lật sang trang, viết vài chữ.

Tô Mạt sửng sốt thiếu chút nữa đã bật cười, cô đã quên cách sinh hoạt ở cấp hai từ lâu, khi đó mỗi người bạn trong lớp đều là cáo già, lần nào thầy Tần đi đến, không khí trong phòng học đều giống nhau, mặc kệ lúc trước đang làm gì, một giây trước khi thầy cô xuất hiện nhất định đã biến thành con ngoan trò giỏi, đang chăm chỉ học hành.

Tô Mạt cũng tranh thủ thời gian học theo Triệu Nhã Nam, lấy một cây bút ra cầm trên tay, lại lấy từ trong hộc bàn ra một chồng bài thi. Hiện tại cô muốn thử xem trình độ của bài thi thế nào, nếu như cô đã quên hết thì game over ngay lập tức, vì từ giờ đến lúc thi cũng không còn mấy ngày, cùng lắm thì nước đến chân thì nhảy thôi.

Tô Mạt lấy bài thi đầu tiên ra làm, đây là một bài thi tổng hợp xác nhận và đánh giá, làm được mười lăm phút, Tô Mạt dần nhận ra có điểm không đúng, không phải là cô không biết làm, mà chính là cô làm rất trôi chảy, gần như mỗi đề bài cô không cần nghĩ gì nhiều đều có thể viết được đáp án.

Cô nhíu mày, tiếp tục làm thì thấy những đề này đều rất đơn giản, ban đầu cô còn cho rằng đã nhiều năm trôi qua như thế, dù kiến thức cấp hai cô không quên sạch thì cũng chỉ còn nhớ chút ít, thế nhưng lại không phải.

Bài thi này cô không tốn chút sức nào làm xong, hơn nữa tốn chưa đến ba mươi phút.

Tô Mạt có chút khó tin, dù là lúc còn đi học cô cũng đâu có giỏi như vậy… Tô Mạt lấy tờ đáp án ra dò lại, phát hiện xác suất đúng của cô là 100%.

Trong lòng Tô Mạt nảy ra một suy nghĩ, cô lắc đầu, quyết định lấy thêm một đề nữa ra làm. Cô tiện tay lấy một đề trong chồng bài thi, hơn một giờ lại dễ dàng làm xong.

Tô Mạt có chút khó bình tĩnh nổi, sau khi thấy đáp án lại đúng, mắt cô không khỏi trợn trừng.

Chẳng lẽ sau khi trọng sinh cô còn trở thành học thần?

Quá khó tin rồi, trí nhớ của Tô Mạt từ nhỏ đã bình thường, nhưng cô vẫn luôn cố gắng nên khi thành tích thi cấp ba cũng không tệ, chẳng qua không điền nguyện vọng tốt hơn. Dù Nhị Trung tốt nhưng so với Nhất Trung thì vẫn kém hơn một tí, mà so với trường trọng điểm Triệu Nhã Nam học thì còn kém xa hơn.

Ví dụ như một năm Nhị Trung có thể có ba người thi vào Thanh Hoa Bắc Đại đã là rất tốt rồi, Nhất Trung có thể có tối đa mười người, mà trường trọng điểm của tỉnh kia thì mỗi lớp đều có bảy tám người có thể đậu Thanh Hoa Bắc Đại, còn lại cũng đều đậu vào các dự án 985 hoặc 211.

Cô còn nghe nói mỗi khóa chỉ có năm lớp.

Kiếp trước Tô Mạt lên cấp ba lại càng cố gắng thế nhưng dù cô thông minh và cố gắng thì thành tích cũng chỉ ở mức trung bình, lâu lâu có thể trèo lên top trên.

Nhưng mà cô thi vào được một trường đại học rất tốt, sau khi tốt nghiệp thì nhờ trong nhà thông qua quan hệ tìm được một công việc tốt, phấn đấu mấy năm thì có thể tự mua nhà mua xe, cô còn hùn vốn mở công ty với người khác, cũng xem như là có sự nghiệp thành đạt, sinh hoạt như một tiểu phú bà.

Chẳng qua lúc còn trẻ cô vẫn luôn cố gắng làm việc, đến khi có tiền thì công việc ngày càng bận, thì lại không có người yêu. Đi xem mắt vài lần đều không thành công.

Tính cách Tô Mạt thiên về hiền lành, điềm tĩnh, thích chăm sóc người khác, không thích đàn ông gia trưởng cũng không thích tiểu bạch kiểm, thế nhưng khi tuổi cô sắp lên hàng ba, người có tiền, có tài hơn cô thì tính tình nóng nảy, thái độ ở chung cũng rất cứng rắn, Tô Mạt không thích người như vậy.

Có hai người theo đuổi cô, tính cách thì chấp nhận được nhưng đều nhắm vào tiền của cô, sau khi gặp gỡ vài lần, cô cũng mất hết hứng thú với việc tìm bạn trai, dù sao ở một mình cũng rất tốt, vừa thoải mái vừa thích ý.

Nhưng cô không nghĩ tới mình ngủ một giấc tỉnh dậy lại quay về năm lớp mười, còn lại biến thành học thần thi đại cũng đạt điểm tối đa.

Tô Mạt vừa mừng vừa sợ, bắt đầu suy nghĩ cuộc sống sau này của mình.

Nếu như cô không cần lo lắng vì thành tích vậy cô còn muốn đến Nhị Trung nữa không? Dựa vào kinh nghiệm và trí nhớ kiếp trước của mình làm lại một lần nữa?

Hay là đưa ra một lựa chọn khác? Đi trên một con đường hoàn toàn khác biệt, xây dựng một cuộc sống hoàn toàn mới?

Nghĩ đến lựa chọn đầu tiên, trong lòng Tô Mạt có cảm giác khó nói, thật ra kiếp trước không phải cô sống không tốt, có thể nói đó là cuộc sống mơ ước của rất nhiều người, ngoại trừ việc không có người yêu.

Thế nhưng cô được sống lại một lần thì có ý nghĩa gì?

Nếu như chọn theo ý thứ hai, vậy thì toàn bộ những chuyện sau này, dù gặp ai hay chuyện gì sẽ xảy ra cô đều sẽ không biết, nói không chừng cuộc sống còn không tốt bằng kiếp trước.

Tô Mạt chỉ suy nghĩ một chút đã đưa ra quyết định, dù sao linh hồn của cô cũng là của một người phụ nữ trưởng thành gần ba mươi tuổi, có thể lý trí đưa ra quyết định cho cuộc sống của mình.

Cô sẽ thay đổi nguyện vọng, cuộc sống chính là một chuyến hành trình kỳ bí, con đường sau lưng sẽ trở thành phong cảnh, không thể quay lại cũng như không thể dừng lại. Nếu như bây giờ dừng lại sẽ bỏ qua những điều tốt đẹp hơn.

Nếu đổi một con đường mới, có lẽ cô sẽ gặp được người tốt hơn, mọi chuyện cũng hoàn hảo hơn, đạt được một cuộc sống hạnh phúc hơn, cô chấp nhận đánh cược một lần.

Cô sẽ chuẩn bị đến trường học trọng điểm của Triệu Nhã Nam, kiếp trước cô đã muốn học cùng trường cấp ba với Triệu Nhã Nam, đáng tiếc thành viên cô không đủ, không thể thi đậu. Nhưng bây giờ cô không cần lo lắng vấn đề này nữa thì đương nhiên cô muốn học chung với bạn bè tốt của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play