Thẩm Ninh có vẻ thật sự kinh ngạc, “Hóa ra là chú bảy, sao chú lại ở đây?”

Kỷ Duật Hành nhìn về phía cô gái trang điểm gọn gàng, còn cố ý mặc váy quyến rũ, mặt ngay lập tức đen một nửa. Mấy ngày nay anh luôn không thấy cô đâu, giờ cô lại đi quyến rũ người khác? Lúc nào cũng không làm người khác bớt lo cũng thật giống như vị trong cung trước kia.

“Lên xe.”

“Ngại quá, tôi đã có hẹn rồi.”

“Muốn anh khiêng em lên xe sao?” Kỷ Duật Hành lạnh lùng nói, “Anh không ngại đâu.”

Thẩm Ninh bĩu môi, làm như không tình nguyện mà bước vào xe.

Chiếc xe nhanh chóng lao đi, Thẩm Ninh nghiêng đầu hỏi: “Chú muốn đưa tôi đi đâu?”

Kỷ Duật Hành nói: “Chúng ta vợ chồng sum họp, còn chưa có dịp ăn cơm đàng hoàng với nhau đâu.”

Thẩm Ninh khóe môi hơi cong, lại nói: “Chú bảy không thể nói bậy nha, ai là vợ chồng với chú.”

Kỷ Duật Hành không để ý tới cô, lập tức hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được.” Chỉ cần là anh ở bên, cái gì cũng được.

Kỷ Duật Hành im lặng, như là đang tự hỏi nên đưa cô đi ăn chỗ nào, Thẩm Ninh nhìn đằng trước híp mắt, “Thật chói mắt.” Ánh chiều hoàng hôn vẫn còn rất chói.

Không nói hai lời, anh lập tức đưa kính đang đeo trên sống mũi cho cô.

Thẩm Ninh không chút khách khí mà nhận lấy, kính đeo trên mặt có chút lỏng lẻo nhưng tâm trạng thật không tệ, cô cầm di động ra tự sướng.

“Gửi ảnh chụp cho anh nữa.” Kỷ Duật Hành mắt vẫn nhìn thẳng nói.

“Chúng ta không thân.” Thẩm Ninh lạnh lùng đáp lại, sau đó cô đẩy kính lên, chếch chếch màn hình về phía anh.

“Tách tách” một tiếng, một đống ảnh mới ra lò.

Không nghĩ tới một ngày bản thân cô lại có thể chụp ảnh anh! Thẩm Ninh nhìn chăm chú vào hình ảnh tuấn mỹ trên màn hình, cười thầm trong lòng.

“Chúng ta không thân, em chụp anh làm gì?”

“Chán quá chụp chơi.”

Trên đường đi gặp đèn đỏ, Kỷ Duật Hành dừng xe, liếc cô một cái, “Em cứ ra vẻ đi, sớm muộn cũng sẽ xử lý em.”

Thẩm Ninh vô tội nói: “Chú bảy chú đang uy hiếp tôi sao? Tôi sợ quá cơ, tôi nghĩ chúng ta chỉ là đối tác làm ăn thôi.”

Cô làm bộ muốn mở cửa xe, Kỷ Duật Hành đã sớm khóa lại, anh tức giận mà duỗi tay bóp mặt cô, “Khoe khoang đến là vui nhỉ.”

Thẩm Ninh đẩy mắt kính hừ một tiếng.

Xe một lần nữa khởi động, Kỷ Duật Hành hỏi: “Không phải em từng tham gia quân ngũ sao, sao lại quay về?” Anh chưa điều tra gì về cô, muốn nghe chính cô nói cho anh.

Thẩm Ninh trầm lặng một hồi, mới nói: “Tôi từ Cảnh Triều xuyên qua trở về, chính là xuyên đến thời điểm xuyên về quá khứ lúc trước. Sau khi tôi hiểu được, tôi cảm thấy như sụp đổ, mất khống chế mà khóc toáng lên trước mặt đồng đội. Các cô ấy sợ hãi, cho rằng tôi bệnh ở đâu nên đã kêu quân y lại. Bác sĩ giúp tôi kiểm tra, đương nhiên tra không ra bệnh. Lúc ấy tôi cầm chặt thần thú ban phước, biết trở về không được, nhớ tới chàng chỉ sợ đã…… Tôi chỉ còn một mình, thấy quá đau lòng, một lòng chỉ muốn tìm kiếm ấm áp từ ba mẹ, nên nói dối để bọn họ đưa tôi đưa vào thành phố, sau đó lẻn ở lại đây, gặp lại ba mẹ đã nhiều năm không thấy, vừa khổ sở…… vừa vui vẻ. Dù sao, trông tôi cũng giống như người bị tâm thần phân liệt, vừa muốn chết vừa muốn sống.” Cô tự giễu cười.

Trong đầu Kỷ Duật Hành hiện ra bộ dáng cô tại hành cung khóc đến sưng mắt, sâu trong lòng than một tiếng, duỗi tay chạm vào bả vai cô.

“Tôi làm như vậy chắc chắn trái với kỷ luật nhưng cũng không muốn ở lại trong quân ngũ nữa.” Cô đã trải qua nhiều chuyện như vậy, biết chính mình không thích ứng với sinh hoạt quân đội, hơn nữa chỉ muốn yên phận ở bên ba mẹ tận hiếu, “Cho nên tôi nói ba giúp tôi tìm lý do, xuất ngũ trước hạn.”

“Ừ.” Kỷ Duật Hành gật đầu, trong lòng chỉ ngầm bực mình còn để cô một mình khổ sở lâu như vậy.

“Tôi khổ sở thật lâu, đến lúc ở tiệc rượu gặp được chú, tôi mới thông suốt. Tôi cảm thấy suy nghĩ của chú là chính xác, biết chú chuyển thế sống tốt tôi rất vui vẻ, đời này chúng ta không có quan hệ cũng không sao, bạn bè cũng được, chú cháu cũng được……”

Kỷ Duật Hành cười lạnh một tiếng, chú cháu? Cô chê anh lớn tuổi à? “Em bớt lấy khuôn mặt trẻ con đi trêu hoa ghẹo nguyệt cho anh, nếu anh phát hiện, mông nhỏ của em giữ không nổi đâu.”

“Hả! Chú nói chuyện kiểu gì vậy, có lúc nào mà tôi không trẻ trung chứ?” Lời này là phạm vào tối kị của cô. Thẩm Ninh vẫn luôn cho rằng tâm hồn trẻ trung mới thật sự là trẻ tuổi, cô đã trải qua khó khăn mười mấy năm thì sao? Hai mươi ba tuổi cũng chả có áp lực gì.

Kỷ Duật Hành cũng không phải hoàng đế lúc ấy, tốt xấu cũng có ít hiểu biết với tâm tư con gái, lời kia vừa thốt ra anh liền biết xong đời, quả nhiên thấy cô nhe răng trợn mắt, anh chỉ phải gật đầu nói: “Trẻ, trẻ.”

Hai người nói chuyện cười đùa ồn ào nhốn nháo rồi tới một nhà hàng Pháp cao cấp, Kỷ Duật Hành không hẹn trước, bước vào phòng riêng cho chủ nhà hàng.

Muốn có không khí tình cảm, nhà hàng Tây so với nhà hàng Trung Quốc tốt hơn chút, Kỷ Duật Hành gọi cơm, còn kêu người đàn violon trợ hứng.

Bữa cơm này kéo dài đến hơn ba giờ, trong lòng hai người đều có chút không hiểu vì sao vừa kích động vừa vui sướng. Bọn họ cảm giác như mới cùng dùng bữa trong cung ngay hôm qua thôi, hôm nay lại vào ăn ở nhà hàng ngoại quốc hiện đại, chưa từng cách xa.

Bọn họ ở bên nhau luôn có chủ đề nói chuyện, mặc dù im lặng một chút cũng hơi xấu hổ.

Dù sao cũng từng là vợ chồng già.

Thẩm Ninh hỏi anh mấy năm nay đi chơi chỗ nào, thật lâu rồi cô không đi du lịch, muốn để anh đề cử mấy chỗ tốt, tự mình đưa ba mẹ đi ra ngoài chơi một chút.

Kỷ Duật Hành gần như đã đi khắp mọi nơi trên thế giới, anh gợi ý cho cô vài địa điểm nhưng lại toàn nơi không thể tham quan, gì mà tuyết sơn gì mà huyệt động, tất cả đều là nơi mạo hiểm kích thích.

“Chỗ đó thực sự không tồi.” Kỷ Duật Hành nghĩ về sau anh sẽ đưa cô đi.

Thẩm Ninh nghĩ ngợi, uống một ngụm rượu vang đỏ, cười như không cười hỏi: “Chú cảm thấy Provence thế nào?”

Kỷ Duật Hành nhíu mày, “Chỉ toàn hoa.”

“Athens?”

“Toàn đá.”

“Venice?”

“Toàn nước.”

…… Đúng là đàn ông. Trên trán Thẩm Ninh hiện ba gạch ngang.

Lúc này Kỷ Duật Hành mới hiểu được, “Em thích những nơi đó?”

“Ừ.”

Kỷ Duật Hành nhíu mày tỏ vẻ không thể hiểu nổi: “Những nơi đó có gì để xem?”

“Hoa, đá, nước.” Thẩm Ninh tức giận mà trả lời, đúng là tên đàn ông không lãng mạn tí nào. Trước kia còn biết hái hoa thổi lá, hiện tại biến thành “Chỉ toàn là hoa”, càng sống càng không ra gì.

“Từ từ, chú dẫn tôi tới chỗ này, không phải là do đồ ăn ngon đấy chứ?”

Kỷ Duật Hành nói: “Mang em tới ăn cơm, không vì đồ ăn ngon thì vì cái gì?”

Thẩm Ninh miễn cưỡng kéo khóe miệng, “Chú bảy, Duật Hành nhà ta còn biết một ít lãng mạn, chú đến cái nhỏ nhất cũng không có.”

Cô gái hổ báo này, nhìn bộ dáng ghét bỏ như vậy. “Được rồi, những chỗ em nói đó, đều sẽ đưa em đi.”

Thẩm Ninh bĩu môi, “Thôi bỏ đi, tốt hơn hết là tôi tìm soái ca biết phong tình, tốt bụng lại ân cần đưa tôi đi thì hơn.”

“Em dám?”

“Chú còn có thể đi Nam cực câu cá một mình, tôi có gì mà không dám?”

Lòng dạ hẹp hòi. Kỷ Duật Hành phát giác cô giống như lần gặp mặt đầu tiên, không, so với lúc ấy cô còn đanh đá hơn.

Lúc này món tráng miệng đã được đưa lên, nhân viên phục vụ đồng thời đưa lên một cái điện thoại, nói là ông chủ gọi. Thẩm Ninh làm mặt quỷ với anh, tự động ăn tráng miệng.

Kỷ Duật Hành tiếp điện thoại. Đương nhiên là ông chủ nhà hàng Nhiễm Thiên Không nghe nói anh dẫn theo bạn gái, cũng là cô gái duy nhất từng đến đây với anh, lập tức như bị tiêm máu gà, tắt máy nhà hàng, lập tức gọi vào di động Kỷ Duật Hành, ai ngờ lại tắt máy, lần nữa gọi điện bảo người hầu đem vào.

Đối phương hiển nhiên tra hỏi thân phận của mỹ nữ thần bí, Kỷ Duật Hành cũng không giấu diếm, trực tiếp ném hai chữ: “Bà xã.”

Thẩm Ninh nhướng mày, tiện đà nghe thấy phản ứng của đối phương còn mãnh liệt hơn so với cô, bởi vì âm thanh hoảng sợ đến cả cô cũng nghe ra, ở nơi có bầu không khí lãng mạn có phần không thích hợp.

Kỷ Duật Hành bị hét đến đau lỗ tai, trực tiếp tắt điện thoại ném xuống bàn, sau đó nói với nhân viên phục vụ: “Nói với ông chủ các người, chờ anh ta bình thường lại rồi gọi cho tôi.” Đàn bà cũng không la hét như anh ta.

Hóa ra Kỷ Duật Hành cũng độc miệng với bạn bè như vậy sao? Thẩm Ninh xì cười một tiếng.

Dùng xong cơm là vừa hơn 9h một tí, Thẩm Ninh tiếc vì chia tay quá sớm, lấy cớ chân đau, để anh phải đưa cô đi trung tâm thương mại mua đôi giày khác thay.

Kỷ Duật Hành nói: “Ai bảo em đi giày cao như vậy.”

“Khó coi sao?” Thẩm Ninh hơi hới bám vào tay anh, nhón nhón chân.

Giày cao gót đối với con gái là vừa yêu vừa hận. Kỷ Duật Hành chưa bao giờ thấy cô đi giày cao gót, thấy đường cong cùng với đôi chân trắng nõn, làm mắt anh hiện lên một tia lửa nóng.

Cô chỗ nào cũng gợi cảm đến muốn chết.

Nhưng anh lại nói: “Em đi đường còn chả nhìn đường, hiện tại lại không có người đỡ, đi giày cao như vậy không phải là rước khổ vào thân à?”

Thẩm Ninh nhớ tới cái gì dường như nhếch miệng cười, “Chú nói nếu tôi mặc triều phục, phía dưới đi giày cao gót, còn kêu cung nữ đỡ, bộ dạng đó có phải rất buồn cười không?”

Kỷ Duật Hành cũng cười, “Em đi giày phượng cũng rất đẹp.”

Thẩm Ninh ôm lấy anh cánh tay nói: “Vậy cho phép nhà ngươii đỡ bổn cung đoạn đường này.”

Hai người vào trung tâm thương mại, đi vào gian hàng quần áo nữ.

Sau khi trở về Thẩm Ninh đã cùng mẹ dạo phố một lần, khi đó còn chưa có tâm tình; lần này không giống, còn có Kỷ Duật Hành bên cạnh, cô quả thực rất vui, quyết định thay tủ quần áo một lần luôn.

Cũng đã mười mấy năm không mặc rồi.

Lúc đầu cô còn có hứng thú, thử hai ba bộ quần áo, còn hỏi Kỷ Duật Hành đẹp hay không đẹp, ai ngờ anh luôn gạt đi. Khó coi cái gì chứ, chẳng qua là ngại cổ áo quá lớn váy quá ngắn.

Cô mặc kệ anh, bảo người đóng gọi lại hết.

Kỷ Duật Hành nói: “Có thể mua đem về nhưng chỉ cho phép treo không được mặc.”

Người bán hàng chỉ cảm thấy người này như có bệnh tâm thần, quần áo giá đó minh tinh cũng phải suy xét, anh lại để cho người ta mua về treo? Nhưng người đàn ông trưởng thành này đẹp trai, thật hấp dẫn…… Vì sao anh lại giống mấy tên đàn ông xấu xí trên đời này đều thích những cô gái nhỏ ngọt ngào như vậy…… Aiza.

Thẩm Ninh không nói lời nào, tiếp tục mua sắm, cô cũng lười thử, đứng ở trước gương khoa tay múa chân một chút, cảm thấy thích hợp liền kêu người đóng gói. Kỷ Duật Hành có khi nhìn không vừa mắt, lấy bộ quần áo trên tay cô đi, muốn chọn cho cô bộ khác, kết quả cả hai bộ cô đều muốn.

Kỷ Duật Hành trừng mắt nhìn cô, uy hiếp nói: “Tiền trong thẻ em chỉ sợ là không đủ để chi trả từng này nhỉ?” Ngụ ý chính là ai trả tiền thì nghe lời người đấy.

Thẩm Ninh thay đổi sắc mặt, cũng trừng mắt với anh nói: “Vậy không mua, một bộ cũng không mua nữa.” Cô giở chứng tức giận muốn quay đi.

Kỷ Duật Hành quả thực cực kì bất đắc dĩ, đưa tay kéo cô trở về, ôm cô ôn tồn nói: “Mua, đều mua hết.”

Thẩm Ninh kiêu ngạo mà quay đầu, tránh anh ra, nói: “Đừng ôm ôm ấp ấp, chúng ta chả có quan hệ gì hết.”

Kỷ Duật Hành biết cô làm nũng. Hai đời làm người, anh càng hiểu thêm Thẩm Ninh lựa chọn ở lại cổ đại đã phải hy sinh biết bao nhiêu, từng phải chịu ấm ức tới chừng nào. Hơn nữa cô độc sủng giữa ba ngàn người, nhiều thứ có thể tùy tiện nhưng cô lại vì anh vẫn luôn kiềm chế, thậm chí cả ăn đồ vặt, cũng không biểu hiện yêu thích cái gì, chỉ sợ anh sẽ vì cô mà lao lực tốn của. Càng miễn bàn chuyện hậu cung triều đình.

Đời trước nếu nói sủng, cô vẫn sủng anh nhiều hơn. Đời này, anh sẽ cưng chiều cô.

Anh lại dỗ hai câu, Thẩm Ninh mới khoan dung đại lượng mà tha thứ cho anh.

Giám đốc kinh doanh đi theo nghe được, trong lòng âm u đến chỉ nghĩ đem Thẩm Ninh giết đi trả lại tự do cho người đàn ông giàu có và tốt bụng này.

Lúc trả tiền, Kỷ Duật Hành bảo người ngày mai đưa đến Tân Hồng, Thẩm Ninh nghe vậy liền nói thêm, “Phiền mọi người nhớ cắt tag quần áo cho tôi trước.”

Kỷ Duật Hành cũng không hỏi cô vì sao.

Hai người đi dạo một vòng khu quần áo nữ, mua một đống chiến lợi phẩm lớn, ngay sau đó lại đi đến cửa hàng giày. Ấn tượng hai người để lại cho người khác chính là soái ca ôn nhu nhiều tiền và cô gái nhỏ ngọt ngào tùy hứng trong truyền thuyết.

Thẩm Ninh ôm lấy Kỷ Duật Hành, thấy anh đi dạo một vòng như vậy, trên mặt không hề có tia không kiên nhẫn, cong môi cười đến thật ngọt ngào, chỉ là không để anh thấy.

Tới cửa hàng giày, Thẩm Ninh chỉ xem giày cao gót, Kỷ Duật Hành khuyên bảo không có kết quả, chỉ phải từ bỏ. Chính mình chọn mấy đôi gót thấp cho cô, lại chọn mấy đôi giày đế bằng, còn lại mặc cho cô tùy chọn.

Thẩm Ninh rất kỹ tính với giày dép, có thể không thử quần áo nhưng bắt buộc phải thử giày. Cô thử mấy đôi giày, đều cảm giác không tốt, khó khăn lắm mới thử được một đôi thoải mái, đi vài bước rồi xoay người lại hỏi: “Thế nào?”

Ai ngờ Kỷ Duật Hành lúc này không để ý đến giày cô đi, mà đang nhìn chằm chằm vào cặp đùi thon thả và đường cong lả lướt của cô, ánh mắt đã thay đổi.

Thẩm Ninh quá mức quen thuộc với ánh mắt này liền đỏ mặt, đi đến trước mặt anh vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy một giọng âm thanh nghi hoặc, “A Hành?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play