Thẩm Hồng Lương đưa thiệp mời cho nhân viên, dẫn theo con gái Thẩm Ninh cùng tiến vào sảnh vũ hội sang trọng của khách sạn năm sao cao cấp.
Nơi này đang tổ chức một buổi bán đấu giá từ thiện. Ban ngày Thẩm Hồng Lương tham gia một buổi triển lãm đá quý có để ý thấy triển lãm có hoạt động từ thiện, phát hiện có người sau khi quyên tiền thì được phát một tấm thiệp mời, có người lại không có, hỏi ra mới biết phải góp đến một số tiền nhất định mới có được tấm thiệp mời buổi đấu giá từ thiện tối nay. Nghĩ đây đúng là cơ hội để giao lưu kết bạn với tầng lớp quyền quý, ông cắn răng quyên góp một số tiền lớn.
Ông vốn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, là một nhà cung cấp nguyên liệu và gia công đá quý, khi còn trẻ là một nhân viên ngân hàng khiêm tốn, một lần hạ quyết tâm, ông lấy hết gia sản cùng bạn bè tứ phương mở một loạt các cửa tiệm đá quý, dần dần quy mô lớn thành công ty. Những năm gần đây, ông đang nghĩ đến việc mở rộng quy mô để hình thành dịch vụ một cửa nên thường xuyên đến triển lãm trang sức để lấy cảm hứng.
Ông nhìn ban tổ chức của hội đấu giá một lượt thì biết đa số người tham gia là thương nhân đá quý hoặc là người đứng đầu các mặt hàng sản xuất khác. Tuy không có liên quan gì với người gia công đá quý như ông nhưng cơ hội có nhiều, con đường đi cũng nhiều. Đi có thể không có thu hoạch nhưng không đi chắc chắn không có thu hoạch.
Hơn nữa, ông có một lý do quan trọng, chính là con gái của ông Thẩm Ninh. Thẩm Ninh là con gái một của ông, năm nay hai mươi ba, trước kia có gia nhập bộ đội làm lính, không hiểu sao trước diễn tập 2 tháng lại chạy về nhà. Lúc đó ông và vợ Bùi Tuệ ở văn phòng, thấy cô chạy xộc vào, vô cùng kích động nhìn bọn họ, sau đó ôm Bùi Tuệ khóc lớn.
Việc này thực sự làm Thẩm Hồng Lương sợ hãi. Ông còn không hiểu tính khí của con gái mình sao? Ngày thường thì không rơi được một giọt nước mắt, nay lại khóc đến như ruột gan đứt từng khúc, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn khó khăn gì.
Nhưng bọn họ hỏi Thẩm Ninh thế nào, cô cũng tuyệt đối không mở miệng, chỉ khóc đến trời đất u ám, giọng nói khàn đặc mới chịu dừng lại.
Sau đó ông mới biết được, Thẩm Ninh ở chỗ diễn tập, đào được một viên ngọc đen, nhìn rồi không kiềm chế được mà bật khóc. Đồng đội cô cũng không biết làm sao, cho rằng cô bị thương hoặc trúng tà, vội đem cô trở về căn cứ. Cô khóc lóc bảo bụng đau dữ dội, định đem cô về bệnh viện thành phố kiểm tra, ai ngờ cô lại trốn chạy về nhà.
Như vậy đương nhiên trái với quân luật nhưng vợ chồng Thẩm thị lại nhìn dáng vẻ của con gái cho rằng cô bị ngược đãi, cũng không muốn kêu cô đi nữa. Thẩm Ninh tựa vào mẹ, nói bản thân cũng không muốn quay về quân ngũ, vì thế ông mới hao tâm tổn sức để Thẩm Ninh xuất ngũ.
Chỉ là dù bọn họ có hỏi ra sao cũng không thể cạy được nửa chữ từ miệng Thẩm Ninh. Mà từ khi trở về, so với trước kia, Thẩm Ninh lại khác một trời một vực. Không phải đi đến cửa hàng nhuộm tóc thành đủ loại màu sắc thì sẽ dính lấy bọn họ một tấc không rời, hơn nữa nói chuyện lại luôn có chút ấp a ấp úng. Bùi Tuệ nói cô nhất định đã bị đả kích quá mạnh mà không có cảm giác an toàn. Bà vẫn luôn nói muốn tìm cách để cho con gái vui vẻ, ông bèn nghĩ các cô gái trẻ không phải cũng thích những bữa tiệc tùng như thế này sao, hơn nữa ông thấy sau đó còn có vũ hội, con gái cùng những người cùng tuổi vui chơi, tâm trạng sẽ tốt hơn nhỉ?
Vì thế ba Thẩm về nhà cùng vợ tính toán, thật khó mới thuyết phục được con gái ra khỏi nhà vui chơi.
“Con gái ngoan, lát nữa có thích cái gì tốt, cứ nói với ba, ba mua cho con.” Thẩm Hồng Lương hào hứng nói.
“Ba mua cho con váy vóc xinh đẹp như này con đã rất vui vẻ rồi, chúng ta chỉ đi xem náo nhiệt thôi….Đi.” Thẩm Ninh ấn tóc giả trên đầu, một đầu tóc ngắn màu sắc sặc sỡ của cô không thể nào hợp với một chiếc váy thục nữ mà ba cô mua cho, cũng chỉ tạm thời đội tóc giả lên đầu.
Thẩm Hồng Lương vỗ tay cô, “Tí nữa còn có dạ hội, con có thể ở đó chơi thoải mái.”
Thẩm Ninh nhẹ nhàng cười.
Theo nhân viên dẫn đường vào trong, Thẩm Ninh nhìn về tòa tháp cao lớn đằng kia, ánh đèn chiếu rọi khiến cô khó chịu híp mắt lại. Điều chỉnh ánh nhìn một hồi, cô lại đảo mắt xung quanh dạ hội.
Những ánh đèn lớn chiếu thẳng lên sân khấu không một bóng người, dưới đài bày đủ từng bàn chứa mười người, cũng đã được những nam thanh nữ tú ngồi gần hết. Thẩm Ninh hoảng hốt chớp mắt một cái, trong đầu hiện lên cảnh tượng trong cung vạn người bái rợp.
Tầm mắt Thẩm Hồng Lương không giống vậy, ông đang chú ý đến vị trí bàn tròn đầu tiên, một người đàn ông đeo kính gọng vàng đang tươi cười nói chuyện với một người phụ nữ trung niên khác. Ông biết đây là Kỷ Duật Vĩ, con trai trưởng chủ tịch tập đoàn VK, cũng chính là Tổng giám đốc tập đoàn châu báu VK.
VK là một tập đoàn tài chính, giải trí, khách sạn, ẩm thực đang chờ niêm yết. Đứng đầu tập đoàn là Kỷ Hưng Vận nay bảy mươi lăm tuổi, kết hôn 3 lần, hai vợ trước sinh cho ông năm nam một nữ, vợ thứ ba lại chỉ sinh cho ông một đứa con. Bây giờ ngoại trừ đứa con thứ bảy này, sáu người trước giờ đã đảm nhận các vị trí quan trọng trong tập đoàn VK của ông.
Ông nghĩ nếu cùng Kỷ gia thân thiết, ắt sẽ lấy được vài món đồ về cho con gái. Thẩm Hồng Lương trong lòng thầm than một tiếng, sau khi quyết định thay đổi mục tiêu, bản thân liền ngồi xuống.
Ông nâng chén nước trong tay, nghiêng tai lắng nghe cuộc hội thoại của hai người đàn ông trung niên bàn bên.
Hai người đàn ông lớn tuổi vậy mà lại đang bà tám với nhau: “Nhiều tiểu thư xinh đẹp như vậy, e là ý của Túy ông không phải ở rượu rồi.”
“Ông nói lung tung cái gì vậy, các tiểu thư ở đây gia thế đều cao hơn chúng ta vài bậc.”
“Ông mới là suy nghĩ vớ vẩn, đây không giống hội yến từ thiện, càng giống tiệc gặp mặt hơn.”
“Tiệc gặp mặt? Cho ai?”
Một người hất cằm lên, người kia cũng quay lại nhìn theo hướng sân khấu.
Lúc này lại có hai người đang đứng trên sân khấu, một người tây trang bảnh bao, người kia lại bận áo quần lao động, không cần nói cũng biết lão chỉ ai.
Thẩm Hồng Lương híp mắt nhìn kỹ vào thanh niên tuấn lãng trên khán đài: “Đó là con trai nhỏ của Tổng giám đốc Kỷ, tôi nghe nói vừa đi nước ngoài về, có lẽ là tiệc gặp mặt cho người này?”
Lúc này người đang nói mới để ý thấy cha con Thẩm gia, gọi người mũi to tóc húi cua bên cạnh cùng quay đầu lại. Thẩm Hồng Lương mỉm cười cùng bọn họ chào hỏi, lại giới thiệu Thẩm Ninh. Mấy người trao đổi danh thiếp, mà người mũi to vẫn còn đang hăng hái tám chuyện, ông ta dứt khoát nói: “Chúng tôi chỉ có hai ông già đi với nhau, Thẩm tiên sinh ông lại mang theo con gái, có phải ngài đưa con gái tới để tham gia tiệc xem mắt này không?”
Thẩm Hồng Lương xua xua tay, “Chúng tôi chính là tới xem náo nhiệt nhưng nhìn xung quanh đúng là khá giống tiệc gặp mặt.” Tuy nói như vậy, người trên khán đài lại rất tuấn tú, cùng con gái ông hợp thành một đôi thật hoàn mỹ, ông lặng lẽ hướng Thẩm Ninh nhìn lên đài.
Thẩm Ninh nghe lời nhìn lại, nhìn nửa ngày không biết nhìn cái gì. Trên khán đài một soái ca mặc vest trắng ngẫu nhiên cùng cô đối mặt, cô hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu. Cậu ta hơi hơi sửng sốt, cũng cười gật gật đầu.
“Ba, rốt cuộc là ba muốn con nhìn cái gì nha?”
“……” Thẩm Hồng Lương không biết có nên đưa con gái đi khám bệnh không, ông tuy là một lão già lớn tuổi nhưng cũng thấy Kỷ thiếu gia tuổi trẻ soái khí, cô còn là thiếu nữ trẻ tuổi, làm sao mà chẳng cảm thấy gì hết vậy?
Lúc này hai người đàn ông lúc nãy càng hăng say bắt chuyện, “ Người nhà họ Kỷ muốn xem mắt cũng không chỉ có một người này, tôi thấy Kỷ lão gia vẫn đang nhọc lòng hôn sự của thất thiếu gia nhất?”
Kỷ thất thiếu gia, so với sáu anh chị của mình cũng nổi danh không kém, Thẩm Hồng Lương nghe chuyện như là sấm réo bên tai.Thất thiếu nổi danh không phải vì thiên phú dị bẩm, cũng không phải thông minh tháo vát, mà hoàn toàn ngược lại, Thất thiếu Kỷ gia này được đặt cho biệt hiệu: Phá tiền thất gia.
Hắn là người lúc nào cũng chỉ biết ăn chơi trác táng, từ khi sinh ra đến ba mươi sáu tuổi vẫn chưa có một ngày làm việc đàng hoàng. Hắn mỗi ngày trừ lúc ăn nhậu chơi bời vẫn là ăn nhậu chơi bời, tiêu tiền như nước chảy, vung tiền như rác, quả thực tập mãi thành thói quen, hơn nữa hắn không chỉ có tiêu tiền cho bản thân mà còn ăn xài phung phí vung tiền cho người ngoài.
Thẩm Hồng Lương có một người bạn là đối tác, vốn là người tiếp khách ở sân golf, thế nào mà có một lần lại tiếp đãi Kỷ gia cùng bạn bè. Khi ông ta đưa nước không cẩn thận té ngã một cái, nước té đến giày của thất thiếu gia. Ông ta lại đang cần tiền gấp, sợ bị trừ lương, liền biên diễn vài câu nửa thật nửa giả, ai ngờ Kỷ thất gia cảm động thật, không những không trách ông ta mà còn lập tức lấy chi phiếu cho ông ta gây dựng sự nghiệp. Chi phiếu kia còn những hai mươi vạn tệ!
Thẩm Hồng Lương lúc đó nghe cũng giống như nghe chuyện cổ tích, nghĩ thầm quả nhiên tiền nhiều hơn nước, tiện tay là có thể cho đi hai mươi vạn. Nghe đâu đó vẫn chỉ là một góc của núi băng. Phá tiền Thất Gia quả nhiên danh bất hư truyền.
Theo lý này, đáng lẽ Kỷ lão gia phải không thích mới đúng, nhưng điều kì lạ là, Kỷ Hưng Vận đối tốt với đứa con trai này không có điều gì để nói. Ông không chỉ đem toàn bộ cổ phần tập đoàn chuyển cho hắn, hơn nữa thấy hắn không làm việc còn tự mình thay hắn xử lý. Cha liều mạng kiếm tiền, con trai liều mạng tiêu tiền, quả thực táng tận thiên lương.
Chỉ có thể nói, đây là người trời sinh có mệnh phú quý.
Thẩm Ninh không có hứng thú gì với tất cả chuyện này, cũng không đi tìm xem Thất thiếu gia là ai. Đột nhiên cả hội trường xôn xao cả lên, tầm mắt đều hướng về một chỗ, cô cũng tùy tiện quay đầu nhìn về cửa ra vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT