Trọng Sinh Ngàn Vạn Sủng Ái

Chương 7


1 năm

trướctiếp

Kỷ Duật Hành vừa nhắn tin vừa cười ra tiếng đến lộ cả hàm răng trắng nhưng lại khiến Vu Kiệt và Joanna hơi hoảng sợ.

Ông chủ của bọn họ…… có phải là ở Nam cực nhiều bị đông lạnh đến choáng váng rồi không? Vu Kiệt nhìn Joanna tìm kiếm sự đồng cảm, Joanna lại không để ý đến anh nhưng cũng nghiêng đầu nhìn Kỷ Duật Hành không thể giải thích được.

Bọn họ đâu biết rằng trong lòng anh đã vui đến nở hoa.

Dựa theo ký ức kiếp trước, chính anh đã đem Thẩm Ninh đưa về thời hiện đại. Anh nhớ Thẩm Ninh xuyên đến cổ đại lúc hai mươi ba tuổi, tính toán một hồi, vô cùng có khả năng cô đã trọng sinh về thời điểm lúc trước xuyên qua. Như vậy cô chưa từng gả chồng nên chắc chắn vẫn là xử nữ.

Ở cổ đại điều làm anh buồn nhất chính là Thẩm Ninh đã từng gả cho người, hơn nữa đem một thân hoàn bích gả cho một người bị bệnh lao.

Nhưng hiện tại…… Ha ha ha.

Đàn ông đa số đều để ý đến chuyện xử nữ, đối với Kỷ Duật Hành là người có dục vọng chiếm hữu cao này đương nhiên lại càng để ý. Khi phát hiện ra sự thật này, anh mừng rỡ muốn đem cô ăn hết vào bụng ngay lập tức, đến cả mảnh vụn cũng không bỏ sót.

Chỉ là giờ về tới thành phố chỗ Thẩm Ninh đã hơn 1 giờ sáng. Kỷ Duật Hành vẫn muốn quấy rầy cô, định lái xe đến nhà cô gọi điện thoại bảo cô, âm mưu đen tối muốn để cô xuống dưới, sau đó đưa cô lên thẳng giường của mình. Ai ngờ Thẩm Ninh không nghe lời anh, hung dữ kêu anh đừng làm phiền cô ngủ, dứt khoát tắt điện thoại.

Anh không có cách nào chỉ phải mặt mũi xám xịt trở về.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Kỷ Duật Hành cảm thấy tâm tình không tồi, quyết định đi làm một lần.

Vu Kiệt kinh ngạc nhiên đến mức miệng há to có thể đặt một quả trứng vịt vào trong.

Anh ta theo Kỷ Duật Hành mười mấy năm nhưng chưa từng thấy ông chủ đi làm một lần nào, bởi vậy còn ghen ghét căm phẫn đến nỗi muốn từ chức. Nhưng anh ta lại được nhận rất nhiều tiền lương, mỗi ngày còn được theo anh ăn sung mặc sướng, đi chơi khắp nơi trên thế giới, anh ta nghĩ vẫn nên nhẫn nhục thôi.

Nhưng hiện tại ông chủ lại muốn đi làm! Vì tương lai tốt đẹp về sau, anh ta bắt đầu tính toán “Thiệt tình thực lòng” mà khuyên ông chủ một hồi. Nhưng anh ta còn không kịp mở miệng, Joanna đã nói trước, “Vâng, ông chủ muốn đi đến công ty phải không ạ?”

“Ai nói tôi muốn đi đến đó?”

Kết quả một tiếng rưỡi sau, Kỷ Duật Hành mang theo hai thư kí tới khu vực buôn bán thịnh vượng ở trung tâm thành phố. Anh đi vào khu đá quý, mục đích của anh chính là góp vốn đầu tư vào công tư Tân Hồng.

Công ty nguyên liệu đá quý mà ba mẹ Thẩm Ninh gây dựng từ hai bàn tay trắng.

Thẩm Hồng Lương đang đi công tác, Bùi Tuệ chưa từng gặp Kỷ Duật Hành, nhìn thấy khí thế của anh liền biết là một con dê béo, tự mình tiếp anh. Chỉ là lo lắng anh quá đẹp trai, dùng một chút mỹ nam kế là bà sẽ ngất đi mất.

Thẩm Ninh ngồi trước máy tính liếc anh một cái, sau đó quay đầu lại nhất quyết không nhìn nữa.

Kỷ Duật Hành biểu hiện vô cùng hoàn hảo, cách nói chuyện khéo léo, phong độ nhẹ nhàng, chỉ chốc lát sau, trong lòng Bùi Tuệ đã khen anh không dứt miệng.

Trao đổi chỉ khoảng nửa giờ, Kỷ Duật Hành liền có ý đồ hợp tác cùng Bùi Tuệ. Vu Kiệt và Joanna không biết về lĩnh vực này, Joanna làm hết phận sự nói: “Ông chủ, ngài mới đến không lâu, hay là đi chỗ khác xem thêm?”

Bùi Tuệ nghe vậy, nói: “Các vị hoàn toàn có thể đi so sánh với chỗ khác nhưng chất lượng và giá cả nguyên liệu cùng giá bán nhất định ở đây là nhất.”

Kỷ Duật Hành nói: “Vừa nhìn đã biết Thẩm phu nhân là người làm ăn chân chính, tôi tin tưởng Thẩm phu nhân.”

Vu Kiệt nói: “Ông chủ, tôi cảm thấy giá cả có hơi cao.”

Bùi Tuệ nói: “Cái giá này đã là rất thấp rồi.”

Kỷ Duật Hành gật đầu, “Giá này có thể chấp nhận được, chúng ta làm ăn buôn bán chính là để kiếm tiền, tôi kiếm được tiền, Thẩm phu nhân cũng kiếm được tiền, đó chính là đôi bên cùng có lợi.”

Quả thực là khách hàng mà ai cũng muốn gặp! Bùi Tuệ cười nói: “Chính là đạo lý này.”

Làm bộ. Thẩm Ninh nhịn xuống ý cười bên môi, lão già gian xảo.

Nói một hồi, Bùi Tuệ muốn dẫn anh đi xem nguyên liệu, vừa vặn mấy người khách khác lại tới, Bùi Tuệ bảo Thẩm Ninh là người duy nhất nhàn rỗi lúc này đi thay mình, Kỷ Duật Hành liền nói: “Tôi cũng chỉ muốn nhìn xem, Thẩm phu nhân cứ tự nhiên, để tiểu thư đưa tôi đi xem là được rồi.”

Thẩm Ninh cười như không, “Kỷ tiên sinh.”

“Thẩm tiểu thư.”

Bùi Tuệ cảm giác hai người giống như đã quen biết nhưng giờ không phải lúc, bà cũng không hỏi nhiều.

Hàng mẫu trưng bày là một phòng triển lãm nhỏ trên tầng, bên trong bày nguyên liệu hàng mẫu cùng thành phẩm. Thẩm Ninh dẫn đường lên tầng, Vu Kiệt và Joanna định đi theo, lại bị Kỷ Duật Hành chặn lại, “Mấy người tìm chỗ ngồi phía dưới, không cần đi theo tôi.”

Vu Kiệt có trí nhớ rất tốt, anh ta nhận ra Thẩm Ninh ở tiệc từ thiện có gặp mặt Kỷ Duật Hành một lần. Nhưng anh ta không nghĩ hai người này còn có quan hệ khác, càng cảm thấy khó hiểu dụng ý của ông chủ.

Thẩm Ninh cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi vào phòng. Kỷ Duật Hành yên lặng theo phía sau.

Cô đang rút thẻ từ ra, một bàn tay to lớn chợt xuất hiện ngăn cô mở.

Thẩm Ninh quay đầu, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Kỷ Duật Hành, đáy mắt có ánh nhu tình quen thuộc, tựa như từng làn sóng bao xung quanh cô.

“Xin lỗi, Ninh nhi, để em đợi lâu rồi.” Anh hơi mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng.

Biểu cảm cùng ngữ điệu quen thuộc này, một câu vô cùng đơn giản, làm Thẩm Ninh rơi nước mắt, nụ cười suy yếu của anh nằm trên giường trong lúc từ biệt ở kiếp trước cùng với khoảnh khắc này, anh thật sự vượt qua thời gian tới tìm cô!

Cô cắn môi để mặc nước mắt chảy xuống, nhào vào cái ôm quen thuộc ấy.

Kỷ Duật Hành ôm chặt lấy cô, dường như cảm giác tìm về bảo vật trân quý đã mất từ lâu.

Hai người ôm nhau hồi lâu, sau khi xúc động thương cảm quá độ qua đi, Thẩm Ninh cảm thấy thông suốt, cô gạt nước mắt, bỗng dưng đẩy Kỷ Duật Hành ra.

Kỷ Duật Hành khó hiểu mà cúi đầu nhìn người kia.

“Xin lỗi, tôi nhận sai người.” Thẩm Ninh hít vào.

Kỷ Duật Hành nhướng mày, cô ấy đang đùa mình à? “Em nghĩ anh là ai?”

Thẩm Ninh mở cửa, bật đèn lên, bước sang một bên lấy khăn giấy lau mặt, mới nhìn anh bằng đôi mắt nâu ướt át “Tôi cho rằng chú là chồng tôi.”

Cho rằng? Kỷ Duật Hành cười nhạt, hỏi: “Anh có chỗ nào không giống anh ta?”

Thẩm Ninh lắc đầu, nghiêm trang nói: “Mặc dù chú trông giống anh ấy như đúc nhưng tôi biết chú không phải anh ấy.”

“Hả?”

“Chồng tôi rất yêu tôi, anh ấy thấy tôi nhất định nhận ra tôi.”

Đúng vậy! Kỷ Duật Hành ngậm bồ hòn làm ngọt, lúc này thời gian đã qua lâu rồi, anh nói ra chỉ có thêm tội.

“Anh…… à……” Kỷ Duật Hành phá vỡ im lặng, chẳng lẽ nói từ đêm nằm mơ mới tỉnh ra? Nhưng trong khoảng thời gian lâu như vậy anh làm gì? Nói lúc anh hôn cô mới bắt đầu nhớ lại nhưng tại sao lại cưỡng hôn cô?

Biết không thể gạt được cô, anh suy nghĩ một chút, ăn ngay nói thật, “Lần đầu tiên anh thấy em, liền muốn ôm hôn em nhưng anh không biết chuyện này là như thế nào. Đêm hôm đó, anh bắt đầu mơ về kiếp trước. Lúc đầu anh không tin nên mới cảm thấy hoang đường. Nhưng qua một thời gian, anh cũng biết mỗi ngày đều mơ giấc mộng cổ đại không phải điều khoa học có thể giải thích, khi đó anh mới nghĩ đó là kí ức kiếp trước nhưng mà,...” Kỷ Duật Hành tăng thêm ngữ khí, “Nhưng mà, anh cảm thấy sự tình kiếp trước không hề liên quan đến mình.”

Thẩm Ninh bình tĩnh gật gật đầu, “Cho nên chú mới làm bộ không biết tôi, phủ sạch quan hệ của hai chúng ta.”

Lời kết này làm Kỷ Duật Hành đổ mồ hôi lạnh, anh chỉ có thể làm như không nghe thấy, cười nói: “Không phải là anh lạc đường nhưng đã biết quay lại, tới tìm em nối tiếp tiền duyên rồi đây sao?”

“Cưỡng hôn tôi, gọi tôi để "làm" qua điện thoại, sau đó biến mất không nói một tiếng nửa tháng sau mới quay về?”

Dù là kiếp trước hay kiếp này, đây đều là lần đầu anh chột dạ đến không biết nên trả lời như thế nào.

“Anh……”

“Kỳ thật tôi có thể hiểu được.”

Kỷ Duật Hành hít một hơi, ai ngờ trọng điểm của cô là ở phía sau.

“Dù sao đó cũng chỉ là ký ức kiếp trước, hiện giờ chú có cuộc sống của chú, không nghĩ dây dưa mập mờ với tôi là có thể tha thứ. Nhờ chú, tôi cũng đã suy nghĩ cẩn thận, người tôi yêu đã là của kiếp trước, anh ấy đã rời khỏi tôi rồi. Tôi trở về hiện đại, thấy được anh ấy chuyển thế cũng cảm giác mãn nguyện. Sau này nghe theo chú, chúng ta đường ai nấy đi, tôi cũng có thể bắt đầu mối quan hệ mới. Dù sao tôi cũng còn trẻ tuổi, tìm một người yêu trẻ tuổi cũng không thành vấn đề……”

Kỷ Duật Hành không muốn nghe cô nói nữa, dù nghĩ cũng không được nghĩ, xấn tới định chặn miệng cô lại.

Thẩm Ninh nhanh nhẹn một tay che miệng, nhìn người bằng nửa con mắt, “Chú bảy, chú cũng không thể lại xằng bậy. Về sau, chúng ta tốt nhất là đường ai nấy đi đi.” Nói rồi cô tiêu sái nhón chân hôn lên má anh một cái, sau đó giống như người không có việc gì tránh ra, thanh giọng nói, “Để tôi giới thiệu……”

“Đời trước em là của anh, đời này vẫn là của anh.” Kỷ Duật Hành chém đinh chặt sắt nói.

Thẩm Ninh quay đầu, nhếch miệng cười, “Chú bảy, hiện tại là xã hội tự do, chú cũng không thể giam lỏng tôi được, một đạo thánh chỉ thì có thể ép người ta làm phi. Đúng rồi, tôi còn nhớ rõ chú từng bắt tôi quỳ cả một buổi trưa……Chẳng qua đó là chuyện kiếp trước, không nên đề cập đến.”

Kỷ Duật Hành một đầu mồ hôi lạnh, ý này của cô là muốn tính cả thù cũ nợ mới nha.

“Ninh bảo bối, ai cũng từng sai lầm…”

“Vâng, tôi hiểu.”

Thái độ cho có này không giống hiểu đâu!

Kỷ Duật Hành còn đang định nói chuyện nhưng lại thấy Tiểu Vương cầm hai ly nước đi đến, “Tiểu Ninh, bà chủ bảo chị đưa nước lên cho mọi người.”

Thẩm Ninh nói: “Chị đến thật đúng lúc, em không hiểu mấy viên đá này, sợ nói sai cho Kỷ tiên sinh, chị giới thiệu dùm em đi ạ.” Nói rồi cũng không thèm để ý Kỷ Duật Hành liền nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tiểu Vương vội nói: “Xin lỗi, Kỷ tiên sinh, Tiểu Ninh mới đến không lâu, không quá hiểu biết mấy viên đá này.”

“Không sao.”

Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của anh, Tiểu Vương phát hiện anh còn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, khóe môi cong lên tươi cười sủng nịch. Cô ấy đỏ mặt ngay lập tức, biểu cảm như vậy cũng thật gợi cảm, cô đổ gục luôn rồi đây!

Bùi Tuệ thấy Thẩm Ninh xuống dưới một mình, có chút kỳ lạ. Vu Kiệt nghi hoặc, lấy cớ hỏi ông chủ ở đâu làm quen với Thẩm Ninh. Kỷ Duật Hành xuống dưới vừa vặn thấy anh ta và Thẩm Ninh đang trò chuyện với nhau thật vui, không dấu vết mà cau mày.

Anh cũng không lại ở lại, xuống dưới liền rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, Thẩm Ninh mới nói “Mẹ, anh ấy chính là chú của Kỷ Ý Viễn, người hôm đó đưa con từ party trở về.”

“Hả?” Bùi Tuệ giật mình, khó trách chồng bà lo lắng như vậy. Kỷ tiên sinh tuy rằng tuổi không nhỏ nhưng lại có mị lực! “Anh ta không phải…… chưa bao giờ đi làm sao? Đang yên đang lành sao lại muốn gia nhập ngành đá quý?” Chắc không phải là có mục đích khác chứ……

Thẩm Ninh nói: “Con có biết đâu, có lẽ là lần trước nghe con nói hai câu, cảm thấy thị trường này có tương lai cũng nên.”

“Đừng nói đùa vậy chứ con gái……” Trong tay anh có rất nhiều tài nguyên và tiền bạc, muốn thay đổi thì cũng sẽ không chọn ngành này đâu.

Bùi Tuệ luôn cảm thấy sự việc có hơi kỳ lạ, đêm đó gọi điện thoại cho chồng. Thẩm Hồng Lương cũng cảm thấy kỳ quái, nếu anh thật sự muốn gia nhập thị trường đá quý, chắc chắn anh sẽ là khách hàng tiềm năng của bọn họ; nhưng nếu anh có ý đồ khác, liên quan đến con gái của ông …… Tuyệt đối không được.

Thẩm Hồng Lương suy tư một hồi, bảo Bùi Tuệ tạm thời giữ chân anh, mọi chuyện chờ ông trở về nói sau.

Ai ngờ từ đó đến lúc Thẩm Hổng Lương đi công tác về, Kỷ Duật Hành cũng không bước vào công ty Tân Hồng một bước. Ông còn đang nghĩ ngợi có nên gọi lại số điện thoại theo danh thiếp mà Vu Kiệt để lại, Kỷ Duật Hành lại lần nữa đại giá quang lâm.

Lần này anh không thăm dò như lần trước, mà mang theo đội đánh giá chuyên nghiệp cùng nhân viên nghiên cứu đánh giá thị trường tới, còn đem đến một hợp đồng lớn: Hợp tác trở thành công ty đá quý ngắn hạn cho tập đoàn.

Từ nguyên liệu đến thành phẩm đến sản phẩm chạm khắc, công ty tổng sẽ nhận đơn đặt hàng từ nước ngoài. Phàm là công ty nào cùng ngành, đều sẽ thu thập đá quý, hình thành công ty đầu tiên phục vụ nhu cầu đá quý như vậy.

Đây đúng là mục tiêu dự tính của Thẩm Hồng Lương. Ông hiểu muốn hình thành một xí nghiệp như vậy phải có một nguồn vốn thật lớn. Mặc dù bây giờ ông cũng có chút thực lực nhưng phải có năng lực gấp bốn năm lần mình lúc này mới thực hiện được. Hợp tác với nhiều người lại tiềm tàng nhiều mâu thuẫn.

Ông không nghĩ tới, Kỷ Duật Hành mang theo khí thế xét đánh giáng trần như thế, một tay lấy tiền, một tay lấy dự án đưa tới cửa tới tìm ông hợp tác, quả thực cái bánh từ trên trời rơi xuống.

“Kỷ tiên sinh, tôi có thể hỏi, vì sao tiên sinh muốn hợp tác với Tân Hồng không? Với thực lực của công ty còn nhiều chỗ khác……”

Kỷ Duật Hành cười nói, “Thứ tôi nói thẳng, Thẩm tiên sinh, tôi không thiếu tài chính, thực lực hùng hậu đối với tôi thế nào cũng được. Cái tôi quan tâm là kinh nghiệm và danh tiếng của mọi người. Trong ngành này, tôi muốn hợp tác cùng Thẩm tiên sinh và Thẩm phu nhân.”

Vợ chồng Thẩm thị nhìn nhau, Kỷ Duật Hành lại nói: “Hai vị không cần vội vã trả lời, có thể từ từ nghiên cứu thật kỹ dự án này. Tôi nhìn như vậy nhưng thực ra rất tin tưởng hai vị, tôi xuất tiền, hai vị xuất lực, chúng ta chưa đầy năm năm chắc canh có thể trở thành xí nghiệp đá quý hàng đầu.”

“Tuy rằng cái này có triển vọng nhưng Kỷ tiên sinh ngài đo đếm bằng giá trị con người……”

“Không lừa hai vị, trên danh nghĩa tuy rằng tôi có tài sản nhưng đều không phải là của tôi. Tôi chơi cũng chơi đủ rồi, cũng là thời điểm hạ quyết tâm gây dựng sự nghiệp, cho ba tôi và anh trai mở mắt ra mà nhìn.”

Kỷ Duật Hành lừa dối chính mình, à không, là thuyết phục hai thương gia. Hai người tuy rằng còn chưa chính thức đồng ý nhưng xem sắc mặt cũng đã tin tám chín phần.

Thẩm Ninh pha cho mọi người một ấm trà, ở văn phòng không đi ra ngoài. Nghe anh ra sức thuyết phục như vậy, đúng là ôm bụng cười to. Trường hợp này, quả thực là trăm năm khó gặp !

Cô đương nhiên biết Kỷ Duật Hành không phải gây dựng sự nghiệp gì cả, mà là cầm tiền đưa cho ba mẹ mở rộng kinh doanh.

Đây là chỗ giảo hoạt của anh. Anh không tới tìm cô trước, mà biết ba mẹ quan trọng với cô, biến nó thành niềm vui của cô. Hơn nữa chuyện này khi thành, anh cũng có thể cùng ba mẹ cô hình thành một mối quan hệ tốt đẹp, trước tiên là phải dọn dẹp hết chướng ngại vật.

Ừ, anh có dùng tâm tư, điểm này đáng khen ngợi. Mấy ngày nay cũng chưa trả lời tin nhắn của anh, Thẩm Ninh dự định cho anh một chút ngon ngọt.

Vì thế ngay lúc Kỷ Duật Hành tạm biệt, còn chưa đi ra đến cửa, Thẩm Ninh bình thản mà nói với Bùi Tuệ: “Mẹ, hôm nay con không quay về ăn cơm, Phó Thành đã hẹn đưa con đi xem phim.”

“Phó Thành? Con trai của ông chủ Phó?”

“Vâng.”

Không nghe tiếp nổi nữa, Kỷ Duật Hành dường như không có việc gì mà từ từ đóng cửa lại.

Qua nửa giờ, Thẩm Ninh đi ra ngoài, nhìn xung quanh. Có thể là chờ người còn chưa tới, cô chạy đến trước mặt một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc, nhìn vào cửa kính để tô lại son môi, cuối cùng còn tiến lại gần để nhìn cho rõ.

Ai ngờ cửa sổ xe chậm rãi mở xuống, ngồi ở ghế điều khiển là người đàn ông đeo kính râm đang ấn tàn thuốc, không nóng không lạnh mà nói: “Lên xe.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp