Ngày hôm sau Kỷ Duật Hành uể oải tỉnh dậy, dưới thân chỗ nào đó của anh đứng cao chào cờ. Anh rủa thầm một tiếng.
Trong mơ cô gái nhỏ rất nghe lời, tư thế nào cũng để anh đùa nghịch. Hiện thực lại không như vậy, kể cả cái bình thường nhất cô cũng chẳng chịu.
Tắm xong, Kỷ Duật Hành chợt nhận ra hình như mình càng ngày càng lún sâu. Mục tiêu định trước của mình bị làm gián đoạn khiến anh vô cùng không thoải mái , không ai có thể ảnh hưởng đến quyết định của anh.
Kỷ Duật Hành luôn cứng rắn kiểm soát bản thân, anh quyết định cái gì cũng chưa bao giờ muốn thay đổi. Chỉ có thể nói cho dù là Đông Duật Hành hay Kỷ Duật Hành, một vài thứ ở trong xương cốt chưa từng thay đổi.
Trong lúc anh đang ăn sáng thì Kỷ lão gia gọi điện đến, hùng hùng hổ hổ kêu anh trở về gia tộc ăn liên hoan. Anh chỉ tùy tiện trả lời cho qua chuyện.
Tắt điện thoại, Vu Kiệt nói với anh: “Boss, kế hoạch hôm nay là đi câu cá ở Nam Cực, có đi luôn không hay là hoãn lại ạ?”
“Sao phải hoãn lại, chờ tới khi ngồi trên phi cơ thì gọi điện cho lão già, bảo tôi quên.”
“Đây….Vâng.” Vu Kiệt thầm đau lòng cho Kỷ lão gia.
Kỷ Duật Hành nhìn về phía để điện thoại, bỗng nhiên nghĩ thầm, Thẩm Ninh chắc chắn cũng thích đi chơi như thế này. Nhưng anh lập tức nhăn mày lại, cảm giác như bản thân vừa bị trúng tà.
“Giữ nguyên kế hoạch.” Anh thanh giọng nói. Tình yêu là loại đồ vật hư vô, đợi anh trở về chắc cũng đã quên đi ở xó xỉnh nào rồi.
Kết quả đúng là Kỷ Duật Hành không thông báo cho bất kì ai, cùng mấy người bạn đã hẹn đi Nam Cực câu cá. Lần đi này mất hơn nửa tháng.
Anh vốn định đi xa để thoát khỏi cảnh trong mơ và hình ảnh của Thẩm Ninh. Nhưng thời gian trôi qua, đường nét các giấc mộng lại càng ngày càng rõ ràng. Mặc dù là ở Nam Cực, mỗi đêm anh đều mơ đến cuộc đời kiếp trước.
Cô đáng yêu mà quyến rũ, cô kiên cường mà khoan dung, cô cực khổ rồi ủy khuất, mỗi ngày liên miên không dứt tiến sâu dần vào ký ức của anh, đồng thời nảy sinh thương tiếc và tình yêu sâu sắc với cô.
Khi nằm trên giường trong con thuyền trên đường trở về, chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu anh chỉ còn lại mỗi hình dáng của Thẩm Ninh.
Lúc trở về đến nhà cũng là lúc anh nhận thua.
Trước nay anh chưa bao giờ nghĩ tới, cuộc đời của chính mình sẽ có một niềm vui bất ngờ như vậy. Bất ngờ này khiến người ta không thể cưỡng lại.
Anh sớm nên nghĩ tới, anh của kiếp trước cùng anh của bây giờ đều có chung một loại tính cách. “Anh” đã như vậy, anh còn giẫm lên vết xe mà giãy dụa làm chi.
Anh ném ba lô cho người tới đón mình là Vu Kiệt, lấy điện thoại ra muốn gọi.
Vu Kiệt tận dụng thời gian nói: “Boss, đã chuẩn bị xong phi cơ đi đảo Phổ Tế.” Đảo Phổ Tế là Kỷ Duật Hành dùng một số tiền lớn mua được, được coi như chỗ nghỉ phép của anh ở bờ biển, cũng là nơi anh tiếp đón bạn bè.
“Không đi, quay về.” Kỷ Duật Hành chuyển tai nghe, mới nghe tiếng chuông chờ, khóe môi anh đã hơi gợi lên.
Cũng không phải lần một lần hai boss tâm huyết dâng trào muốn đổi địa điểm, Vu Kiệt cùng Joanna vừa nghe, lập tức phân công các công việc còn lại.
Kỷ Duật Hành khom lưng ngồi vào trong xe, điện thoại đầu kia vẫn chưa nhận. Đột nhiên vài tiếng dồn dập, điện thoại bị tắt.
Anh hơi nhíu mày, gọi lại một lần nữa. Lúc này đối phương phản ứng rất nhanh chóng nhưng không phải để nghe điện thoại, mà lại tắt nó.
Lại gọi, lại tắt, lại gọi, lại tắt. Liên tiếp gọi mười mười mấy cuộc, Thẩm Ninh vẫn không bắt máy.
Kỷ Duật Hành không hề có biểu hiện không vui, chỉ là khóe miệng chỉ hơi giật giật.
Joanna vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của boss từ gương chiếu hậu, hỏi: “Có chuyện gì không ạ?”
Kỷ Duật Hành cầm di động chơi, nhàn nhạt nói: “Phụ nữ tức giận.”
Vu Kiệt khởi động xe, tưởng người ông chủ nói đến là cụ phu nhân ở nhà, thầm mừng là cuối cùng ngài cũng có lòng hiếu thuận.
“Hai người nói xem, muốn cho phụ nữ nguôi giận, thì nên làm gì giờ?” Ký ức kiếp trước không đủ để tham khảo. Trước khi vào cung, Thẩm Ninh đã chịu nhiều tổn thương, anh dùng cả tim gan phổi thận mới làm cho cô chuyển ý; sau khi vào cung cô cũng không có giận nhiều, chỉ e ngại thân phận hoàng đế của anh, mà anh cũng không làm việc gì sai trái. Chỉ là lần này, đứng vào vị trí của cô mà nói, anh nhất định đã phạm sai lầm rồi.
Kiếp trước không có kinh nghiệm, hiện tại anh cũng không có kinh nghiệm, nhờ chuyện này anh mới rõ anh chẳng biết gì.
“Hở…… Hay là tặng trang sức ạ?” Vu Kiệt biết phu nhân thích cái này nhất.
Kỷ Duật Hành xoa cằm nghĩ ngợi, được sao? Lúc ở trong cung Thẩm Ninh đã có rất nhiều đồ trang sức rồi, nhiều như thay một bộ quần áo vậy, không có gì mới lạ. Có điều bây giờ cũng chỉ có cách này.
Dù sao sau này cũng sẽ mua cho cô.
Một công đôi việc.
Đàn ông luôn suy nghĩ dễ dàng như vậy nhưng họ lại không biết, dỗ dành một cô gái đang tức giận như thế chỉ tổ tốn công.
Lúc này Kỷ Duật Hành còn chưa hiểu ra đạo lí này, chỉ nói với Joanna: “Lão già để viên ngọc ở đâu?”
Vu Kiệt cùng Joanna thất kinh. Viên ngọc mà Kỷ Duật Hành nhắc đến là miếng ngọc Phật mà lão gia dùng số tiền lớn mới mua được, nói là để truyền lại cho con cháu. Khối ngọc kia phu nhân muốn cũng không thể có, thế thì người phụ nữ mà ông chủ nói là ai?
Joanna kiềm chế cảm giác kì quái trong lòng xuống, nói chỗ để viên ngọc. Kỷ Duật Hành liền đi tới chỗ đó.
Tới sân bay, Vu Kiệt đưa Kỷ Duật Hành vào phòng cho khách VIP, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi, “Ông chủ, cô gái ngài nói…… là vị thiên kim nào?”
Kỷ Duật Hành cúi đầu nhắn tin, cong môi, “Bà chủ của cậu.”
Vu Kiệt bùm một tiếng rơi xuống từ chỗ ngồi.
Thẩm Ninh đang ở nhà giúp đỡ kiểm tra đối chiếu đơn đặt hàng. Di động thỉnh thoảng vang lên, cô tắt hết lần này đến lần khác, vẫn chưa cho người nọ vào danh sách đen.
Người đẹp kế toán Tiểu Vương là người từng trải, không lớn hơn Thẩm Ninh mấy tuổi. Vì thế hai người nói chuyện khá thoải mái với nhau, Tiểu Vương cười mờ ám nói với Thẩm Ninh, “Bạn trai?”
Thẩm Ninh cười như không, “Không phải.”
“Còn lừa chị, chị biết hết.”
“Ai, chỉ là một kẻ phiền toái thôi ạ.”
Thẩm Ninh đã suy nghĩ cẩn thận, nếu Kỷ Duật Hành nhớ được kí ức kiếp trước, mới gặp mặt sẽ không làm ra bộ mặt như thế. Tình hình này, anh chắc canh là đang từ từ khôi phục ký ức, hoặc thực ra không phải như vậy, mà chỉ là tiềm thức có chút hứng thú với cô. Chẳng qua vế trước lại có vẻ hợp lý hơn.
Nếu là như vậy, dựa vào tính cách người này, chắc canh là sẽ ngoan cố chống lại.
Cô còn tưởng anh cần một để tháng để chấp nhận thực tế cơ, giờ mới có hơn nửa tháng, anh đã gọi điện thoại tới. Nhưng mà…… không nói gì với cô mà biến mất lâu như vậy, nghĩ cô sẽ nhận điện thoại ngay lập tức chắc?
Đang nghĩ ngợi thì tin nhắn lại được gửi đến, cô liếc mắt một cái, là người nào đó đang thú tội, 【Anh đi Nam cực câu cá. 】
Thẩm Ninh nghiến răng. Giỏi thật, đi câu cũng không đưa cô đi theo, lại thêm một tội!
Tiếp theo anh còn gửi đến một bức ảnh đầy nắng ở Nam cực,【Đẹp phải không? Anh biết em sẽ thích. 】
Xem ảnh không phải càng làm cho người ta muốn đi sao!
【 Nhận điện thoại】
【 Nhận điện thoại】
【 Nhận điện thoại】
Một loạt tin nhắn mới gửi đến, Thẩm Ninh dứt khoát lật úp điện thoại, chỉ nghe được tiếng báo tin nhắn đến.
Ở cổ đại cô ngại thân phận hoàng đế nên mới nhẫn nhịn anh để cho hai người luôn luôn hòa thuận. Nhưng tới hiện đại rồi, tư tưởng anh cũng hoàn toàn đổi mới, chính là thời điểm thích hợp để dạy dỗ anh phải biết nhường nhịn cô.
Tiểu Vương lại khá tò mò, nhân lúc Thẩm Ninh không chú ý thì lấy điện thoại của cô, lập tức nhìn thấy tin nhắn【 Nhận điện thoại 】, bảo lạ, “Người này cũng thật bá đạo.”
“Còn không phải thế à! Không phải người tốt lành gì hết á.” Dù sao cô cũng không lưu tên, không sợ người khác nhìn thấy.
“Tít tít” tiếng vang, có tin nhắn mới, Tiểu Vương “Ai da” một tiếng, cười kỳ quái nhìn cô.
Thẩm Ninh lấy điện thoại về, má lập tức trở nên ửng hồng.
【Ninh bảo bối ngoan, nhân điện thoại 】
Cái tên thối tha này…biến chất rồi!
Ở cổ đại, cô với Đông Duật Hành viết thư cho nhau, nhiều lắm anh cũng chỉ lấy thơ văn để biểu đạt tình cảm. Hiện tại, tính cách này hình như đã bị bào mòn mất rồi.
“Cho chị xem ảnh anh ta chụp đi, bằng không chị sẽ nói với bà chủ.” Con gái này nọ đều thích hóng hớt, Tiểu Vương nhìn qua, hì hì cười nói.
“Nhỏ giọng thôi, mẹ em vẫn còn ở đây.” Thẩm Ninh nhìn Bùi Tuệ đang nói chuyện với công nhân, sau đó thản nhiên mở ảnh chụp ra cho Tiểu Vương xem, “Em mới mua di động chụp được mấy ảnh, chị xem được không?”
“Anh ta đang ở đâu vậy? Làm gì vậy? Có đẹp trai không?”
Thẩm Ninh ho nhẹ một tiếng, “Chẳng qua là người theo đuổi em, em cũng không biết chi tiết.”
“Anh ta gọi em là Ninh bảo bối……”
Thẩm Ninh quẫn bách mà che miệng Tiểu Vương lại, nghe cái từ đó trong miệng người khác thật là ngượng ngùng.
Lúc hai người cười đùa, Bùi Tuệ đang nghe quản lí Lý Tỷ phàn nàn. Thực ra khởi nguồn là một chuyện nhỏ. Quản lý lúc nào cầm chìa khóa nên mỗi ngày đều phải đến sớm mở cửa cho công nhân. Hôm nay Lý Tỷ trùng hợp đến muộn, Bùi Tuệ cùng Thẩm Ninh lại tới sớm hơn. Bởi vậy Thẩm Ninh xong việc liền hỏi công nhân chuyện này có xảy ra thường xuyên không, lại bị Lý Tỷ nghe thấy.
Lý Tỷ vốn dĩ luôn biết cư xử, năng lực làm việc tốt nhưng cũng có khá nhiều tai tiếng. Bản thân Bùi Tuệ cũng từng chịu khổ nên luôn thông cảm với người làm. Hơn nữa bà cũng coi trọng Lý Tỷ là nhân viên lâu năm, làm việc hiệu quả, bởi vậy cũng luôn nhượng bộ người này. Ai ngờ Lý Tỷ càng thêm không biết điều, hôm nay lại phàn nàn về Thẩm Ninh
“Bùi Tuệ, chị nói xem, Tiểu Ninh có phải có ý kiến với em không? Hay là, kể cả chị cũng đã có gì với em rồi?”
Bùi Tuệ bất đắc dĩ nói: “Chị biết em nhà xa, không may đến trễ một lần nhưng Ninh Ninh hỏi vậy cũng không sai. Em đã đến muộn, đúng không? Thẩm Ninh cũng là vì lo lắng công nhân phải chờ bên ngoài rất lâu. Nếu em vất vả, chúng ta đổi người tới mở cửa, như vậy em cũng không cần quá vội nữa.”
“Nói như vậy, là chị không tin tưởng em?”
“Em lại nghĩ đi đâu mất rồi……”
Tiếng bọn họ nói chuyện cũng không nhỏ, Lý Tỷ hình như là cố ý muốn cho Thẩm Ninh nghe thấy để tới xin lỗi. Thẩm Ninh mới đầu không để ý, sau lại hiểu ra, khẽ cau mày.
Một lát sau, cô chỉ vào một danh sách, giọng nói không lớn không nhỏ hỏi: “Đơn hàng này sao vẫn chưa đem ra, không phải nói trước bốn giờ giao hàng sao?” Lời này ngữ điệu không cao không thấp nhưng lại có chút…... dọa người.
Mặt tiền cửa tiệm được chia ra làm hai phần, bên trong là phòng tiếp khách, bên ngoài là tiếp tân, bên cạnh là một gian văn phòng. Lúc này ngoại trừ Thẩm Ninh, Tiểu Vương, Bùi Tuệ cùng Lý Tỷ đang ở phòng khách thì đều ở bên ngoài cả. Nghe Thẩm Ninh nói, mọi người không hẹn mà cùng mà dừng lại nhìn về phía cô.
Tiểu Vương âm thầm hoảng sợ, nhanh chóng nói: “Cái này do A Quyên phụ trách.”
“Chị gọi người xuống dưới cho em được không?” Thẩm Ninh cầm lấy đơn đặt hàng, ngồi xuống ở ghế da, nhìn Tiểu Vương hơi mỉm cười.
“Được!” Tiểu Vương lập tức đi lên lầu.
Nói chuyện cũng cần kỹ thuật. Như thế nào không giận mà uy, như thế mới có vẻ nói chuyện của người thượng lưu. Tôi không mắng anh nhưng anh nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo tôi. Thẩm Ninh có ông trời ưu ái, rèn luyện được kĩ thuật này lúc ở bên hoàng đế.
A Quyên đi xuống tầng, vốn dĩ không hề để ý nhưng nghe Thẩm Ninh nhàn nhạt hỏi một câu, liền cảm thấy có áp lực ngàn cân đè nặng trên người. Không chỉ A Quyên, những người khác cũng đều cảm thấy tức ngực khó thở, không dám lên tiếng lúc cô đang nói chuyện.
Chờ A Quyên tỏ vẻ nhất định lập tức xử lý cái đơn đặt hàng này, Thẩm Ninh thoáng gật đầu, bảo người lên lầu tiếp tục làm việc.
Tất cả mọi người không hẹn mà mà cùng thở dài nhẹ nhõm.
Trong lòng Bùi Tuệ thất kinh, nghĩ thầm con gái mới nhập ngũ về mà tính tình đã thay đổi như vậy.
Bà đâu biết con gái là từ vị trí Hoàng hậu trở về.
Lúc này Thẩm Ninh lại giống như chưa từng xảy ra việc gì cười nói với Bùi Tuệ: “Mẹ, không phải ngài muốn qua bên ông chủ Ngưu thu tiền sao, cũng sắp đến giờ rồi, mẹ còn chưa đi ạ?”
Bùi Tuệ còn có chút đờ người, nghe con gái nói xong gật đầu, cầm túi đi ra ngoài.
Lý Tỷ thấy Bùi Tuệ đi rồi, cũng chuẩn bị lên tầng, lại bị Thẩm Ninh gọi lại, “Lý Tỷ, chị cùng mẹ em đang uống trà sao, phiền chị pha giùm em một tách trà.”
Lời này giống như đang ra lệnh làm Lý Tỷ không thể cự tuyệt, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, rửa một tách trà rồi rót trà vào.
Thẩm Ninh đi tới ngồi chỗ Bùi Tuệ lúc nãy cười cảm ơn rồi cầm chén nhỏ nhẹ nhấp một ngụm.
Lý Tỷ không hiểu sao có chút hốt hoảng.
Tiểu Vương làm bộ tra đơn đặt hàng, trộm liếc mắt một cái. Thật không hiểu tại sao Thẩm Ninh lại thay đổi 180 độ như vậy, rõ ràng vẫn là gương mặt trước đây nhưng lại làm người ta kính sợ?
Thẩm Ninh không quanh co lòng vòng với Lý Tỷ, lập tức hỏi: “Lý Tỷ, tại sao lúc sáng chị lại đến trễ?”
Lý Tỷ nghe hỏi, nhỏ giọng nói nguyên nhân.
Thẩm Ninh nghe xong cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ cười nói: “Lý Tỷ chị vận khí tốt đấy, nếu là ở bộ đội, mặc kệ chị có lý do gì đều bị phạt hết.”
Vừa rồi Bùi Tuệ nói hai lần, nói mình đến trễ là sai, Lý Tỷ một câu cũng không để ở trong lòng. Nhưng Thẩm Ninh chỉ nói một câu, thậm chí không có chỉ ra, Lý Tỷ liền chột dạ cảm giác mình có tội.
“Ai, đây cũng là việc nhỏ, em chỉ nói vậy thôi, lần sau chị tới sớm một chút là được.” Thẩm Ninh xua xua tay, tỏ vẻ hoàn toàn không thèm để ý chuyện này.
Lúc này Lý Tỷ mới nhẹ nhàng thở ra.
“Chỉ là có một việc, em cần chị và những người khác biết.”
“Chuyện gì vậy?” Lý Tỷ vội hỏi.
“Ai, mẹ em hình như là chưa bao giờ được gọi bằng cái danh gì ở công ty. Mọi người đều là những người đồng cam cộng khổ với ba mẹ em, gọi tên bà cũng đã đủ để thể hiện độ thân thiết của mọi người. Chỉ là em thấy trong lúc mọi người làm việc, tốt nhất nên kêu bà là bà chủ hoặc tổng giám đốc. Mẹ em không tạo thế, mọi người có thể giúp bà tạo thế, cũng làm cho công ty chúng ta chuyên nghiệp hơn một chút, như vậy cũng đủ có hiệu quả rồi, chị nói đúng không?”
Lý Tỷ không phải đồ ngốc, đương nhiên biết được cô đang ám chỉ điều gì. Hiểu được ý tứ, sắc mặt cũng trầm xuồng. Thẩm Ninh nói không sai, thân thì thân, Bùi Tuệ trước sau cũng là bà chủ, phân phát tiền lương cho mình, hơn nữa còn rất cao. Lý Tỷ cũng là ỷ vào đó mà vênh váo.
Lý Tỷ gượng cười một tiếng, “Em nói không sai, chị đã sớm nhắc nhở bà chủ nhưng chị ấy vẫn luôn như vậy, chị cũng hết cách. Chỉ cần là em nói, bà chủ nhất định sẽ không phản đối.”
Thẩm Ninh cười nhẹ “Lý Tỷ đã kêu mẹ em là bà chủ, về sau trong thời gian làm việc, em cũng công tư phân minh gọi chị là quản lí Lý!”
Lý Tỷ nghe vậy lại tức khắc cười “Tiểu Ninh đừng trêu ghẹo chị, Quản lí Lý gì chứ!”
Thẩm Ninh lại cùng Lý Tỷ trò chuyện hai câu, Lý Tỷ tự giác lên tầng làm việc.
Tiểu Vương ngồi bên cạnh liên tục kêu lạ, cô từ các công ty lớn rồi qua đây, gặp bao nhiêu người là giám đốc, chủ tịch điều hành, tổng giám đốc nhưng người như Thẩm Ninh lại chưa từng gặp. Thẩm Ninh tuy còn trẻ, biểu hiện ngữ khí đều rất ra dáng người có quyền có thế, rút cục là học ở đâu ra?
Thẩm Ninh đi tới cầm di động, nhìn di động một lúc lâu, nửa vui nửa giận mà mắng một câu, “Quỷ đáng ghét!”
Lúc này cô lại không có một chút uy áp nào như lúc nãy, hơn nữa còn giống như cô gái trẻ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Tiểu Vương ngạc nhiên, cũng muốn xem đó là tin nhắn gì nhưng không dám lấy trộm điện thoại nữa.
Tin nhắn đương nhiên là Kỷ Duật Hành gửi tới. Anh cuối cùng gửi 2 tin, chữ Hán giống nhau như đúc, chỉ là dấu chấm câu không giống nhau.
【Em là xử nữ? 】
【Em là xử nữ! 】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT