Âm thanh mềm mại làm cả người Kỷ Duật Hành nhũn đi. Anh cắn vành tai Thẩm Ninh, tay vuốt ve khắp người cô, giọng nói càng thêm nặng, “Để em tham quan giường anh.” Anh muốn ở trên giường quét sạch hương vị của người đàn ông khác trên người cô đi.
Thẩm Ninh cười khẽ hai tiếng, tiếng cười này lại khiêu khích đến ham muốn hôn cô lần nữa của Kỷ Duật Hành. Đúng lúc này bên ngoài lại có giọng nữ truyền tới, “Hả? Cửa bị khóa rồi?”
Kỷ Duật Hành vừa phân tâm, Thẩm Ninh cố gắng dùng giọng điệu bình thường nói: “Tôi mở ngay đây.”
Anh chậm rãi đứng dậy, sắc mặt xấu xa liếc cô một cái.
Thẩm Ninh chỉ khom lưng nhặt lên chiếc áo khoác bị Kỷ Duật Hành dẫm lên, nhấp nhấp môi đỏ, xoay người mở cửa, xin lỗi hai cô gái đứng ngoài: “Tôi vặn nhầm.”
Cô đi ra ngoài đầu tiên, hai cô gái kia tiến vào, bóng dáng Kỷ Duật Hành vẫn thấp thoáng ở khu nam.
Thẩm Ninh tự nhiên trở lại chỗ ngồi, Kỷ Ý Viễn cũng vừa lúc đi lại, còn hỏi Thẩm Ninh tại sao lại cởi áo.
Thẩm Ninh tìm lý do qua loa đáp lại, nhân lúc người ta không chú ý khi lặng lẽ vỗ xóa bớt dấu giày.
Có lẽ là có người đẹp ở bên cạnh, Kỷ Ý Viễn uống một ly đó vẫn còn chưa say ngay mà một lúc lâu sau mới mê man, bị ông chú thân ái của anh ta chuốc say, hơn nữa còn bị anh chuốc rượu không ngừng mà say.
Đảo mắt đã tới gần 1 giờ sáng, mẹ Thẩm gọi điện thoại tới, Thẩm Ninh phải về nhà luôn.
Lúc này Kỷ Ý Viễn đã ngã vào ghế sô pha, còn cố gắng nhờ Trình Khải đưa Thẩm Ninh về.
“Để chú giúp cháu đưa về, đưa cô ấy về chú cũng về luôn.” Kỷ Duật Hành cầm áo khoác đứng lên.
Anh nói như vậy không phải kiến nghị mà là quyết định, Trình Khải cảm thấy mặt mũi Thẩm Ninh cũng quá lớn nhưng cũng đành phải gật đầu.
Kha Thiên Chân nói: “Em cũng đi theo anh.”
Kỷ Duật Hành nói: “Sao cô gái nhỏ cháu vẫn giống như hồi nhỏ vậy, chẳng khác gì cái đuôi.”
Mọi người cười to.
Thẩm Ninh tạm biệt mọi người, đi ra ngoài trước. Kỷ Duật Hành đi theo phía sau, vào thang máy liền trùm áo khoác lên đầu cô “Mặc vào.”
Mùi hương quen thuộc mang theo vị nước hoa nữ tính, Thẩm Ninh trả lại, “Tôi không lạnh, cảm ơn.”
Cô nhóc gấu này. Kỷ Duật Hành không tin, nói thẳng trước mặt tiếp tân trong thang máy: “Không mặc tôi liền hôn em đấy.”
Thẩm Ninh cong môi, “Tôi sẽ kiện chú quấy rối, vừa lúc còn có người làm chứng.”
Kỷ Duật Hành tức giận đến bật cười, anh tiến lên, giữ chặt hai tay cô lên tường kính trước mặt “Kêu thử xem.”
Thẩm Ninh không nghĩ ở hiện đại mà anh cũng coi thường người khác như vậy, xem ánh mắt liền biết mình mở miệng thì sẽ bị anh dùng môi mà lấp lại.
Anh không biết xấu hổ, cô còn muốn mặt mũi đó. Thẩm Ninh không muốn làm trò cho người ta nhìn, trừng mắt không nói lời nào với anh.
Tiếp tân ở phía trước cứng đờ, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Cô ta đương nhiên biết danh tiếng lẫy lừng của Kỷ Duật Hành, chỉ là tình cảnh này thực sự không giống với tin đồn cô ta đã từng nghe.
Kỷ Duật Hành lại chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Ninh. Hành vi cử chỉ của cô đều thể hiện rằng cô nhớ rõ kí ức kiếp trước, chẳng lẽ là cô xuyên trở về nhưng mà sao so với người trong mộng lại trẻ hơn thế?
“Em rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?” Kỷ Duật Hành nhíu mày hỏi.
Lúc này thang máy ngừng, Thẩm Ninh tránh khỏi tay anh, tức giận nói: “Hai mươi ba.”
Kỷ Duật Hành mày nhăn chặt muốn chết, trẻ như vậy sao?
Cả hai đi thẳng tới bãi đỗ xe tầng 1, Kỷ Duật Hành đi đến chiếc xe thể thao mà Vu Kiệt để lại, mở cửa cho Thẩm Ninh đi vào.
Nói một cách đơn giản, đó chính là một chiếc xe thể thao cực kì đẹp. Thẩm Ninh nhìn anh một cái đầy thâm ý…
“Nhà ở đâu?” Kỷ Duật Hành vừa khởi động xe vừa hỏi.
Thẩm Ninh nghĩ một hồi, mới nói ra địa chỉ.
Suốt dọc đường, hai người đều không nói chuyện, trong lòng mỗi người đều có ý xấu.
Khoảng nửa giờ sau, Thẩm Ninh đã được đưa về đến nhà. Cô cầm túi của mình định xuống xe, bỗng dưng “cạch” một tiếng, cửa xe đã bị khóa.
Thẩm Ninh ngưng một lát, mới mỉm cười quay đầu nói, “Chú bảy, phiền chú mở cửa.”
“Gấp cái gì.” Kỷ Duật Hành ấn chế độ đỗ xe, lười biếng lấy ra một điếu thuốc, đồng thời mở cửa sổ xe ra.
“Chú bảy còn có chuyện gì sao?”
Kỷ Duật Hành chỉ cười không nói, cúi đầu bật lửa.
“Tôi ghét khói thuốc.”
Nghe vậy Kỷ Duật Hành không dập thuốc nhưng cũng nghiêng ra ngoài cửa sổ nhả khói.
Thẩm Ninh cũng không quấy rầy nữa, ngược lại còn lén lút đánh giá anh.
Hai lần gặp mặt đều có rất nhiều người, cô chưa được nhìn kĩ dáng vẻ hiện đại của anh. Anh khi để tóc dài rất tuấn tú, tóc ngắn cũng rất đẹp trai, ăn mặc quần áo hiện đại cũng đẹp nhưng cô cảm thấy anh mặc long bào vẫn tỏa sáng nhất. Nhưng mà tóc ngắn mặc long bào có chút chẳng ra thể thống cả… Hút thuốc cũng trông rất gợi cảm…
Ở cổ đại. có đôi khi cô đã từng nghĩ đến bộ dạng của anh khi hút thuốc, không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại trở thành sự thật…
A, anh ở bên cô, thật tốt.
Trong khi Thẩm Ninh đang hết sức cảm khái, đầu của Kỷ Duật Hành lại ngập tràn những hình ảnh không lành mạnh.
Đặt cô lên đùi mình mà hung hăng hôn xuống, lột bỏ áo trên người cô xuống, xé rách quần của cô.
Hút xong một điếu thuốc, anh vẫn không thể kìm được ngọn lửa trong lòng. Anh hút vào thật sâu rồi phun ra một mảng khói trắng, quay đầu gặp phải ánh mắt chưa kịp thu hồi của Thẩm Ninh.
Đó là ánh mắt mà Kỷ Duật Hành cảm thấy vừa xa lạ lại vừa cực kỳ lại quen thuộc, anh chưa bao giờ thấy ai có ánh mắt như vậy, duy ở trong mơ, “cô” từng nhìn “Anh” như vậy.
Ánh mắt này ẩn chứa tình yêu dịu dàng vô tận.
Đột nhiên Kỷ Duật Hành trở nên rất dịu dàng, anh nhìn cô thật lâu, cơ thể nghiêng dần về phía cô. Thẩm Ninh như cũng trầm ngâm trong đó, lông mi như cánh bướm nhẹ run rẩy, không né tránh anh lại gần.
Nhưng vào lúc hai đôi môi sắp chạm nhau, cửa kính bên ngoài bỗng bị gõ hai tiếng.
Thẩm Ninh đột nhiên hoàn hồn, quay đầu khụ, thấy bên ngoài là ba mình, mong muốn gì cũng nhanh chóng biến mất.
Khóe miệng Kỷ Duật Hành mấp máy, rủa thầm một tiếng.
“Chà, chú bảy, ba tôi xuống đón rồi, nhờ chú mở cửa ra dùm.”
Kỷ Duật Hành đen mặt mở khóa.
Thẩm Ninh mở cửa, quay đầu nghiêm túc nói: “Cảm ơn chú đã đưa tôi về, đi đường cẩn thận.”
Kỷ Duật Hành cong môi.
Thẩm Ninh ra xe, thấy Thẩm Hồng Lương liền nắm lấy tay ông gọi “Ba”.
“Con gái, trễ như vậy, là ai đưa con về thế?” Giữa đêm hôm, người lớn ở đây mà vẫn còn xum xoe như vậy, chỉ sợ là có ý đồ với con gái bảo bối của ông. Thẩm Hồng Lương thử nhìn vào trong xe.
Người bên trong xe giống như nghe được ông nói, chậm rãi mở cửa kính xuống. Thẩm Hồng Lương khom lưng nhìn vào trong, vẻ mặt tràn đầy bất ngờ.
“Kỷ thất tiên sinh?” Thẩm Hồng Lương chớp mắt, lại nhìn kỹ người đàn ông ngồi ở phía trước tay lái. Kỷ thất gia? Là anh đưa Ninh Ninh trở về?
“Ông Thẩm.” Kỷ Duật Hành tự nhiên gật đầu, chỉ là trong lòng không biết vì sao có chút chột dạ.
Thẩm Hồng Lương tuy là trưởng bối nhưng vì quá mức khiếp sợ nhất thời cũng không để ý đến mặt mũi, đáp lời “Đa tạ tiên sinh đã đưa Thẩm Ninh về…” Ông cứ cảm thấy chỗ nào đó có chút không hợp lý…
“Không sao, chẳng qua là tiện đường thôi.” Thấy ông có chút kinh ngạc, Kỷ Duật Hành vốn dĩ định giải thích sự cố cháu trai uống rượu say nhưng anh lại lựa lời ngắn gọn trả lời.
Thẩm Ninh lại có cảm giác giống cảnh bố vợ gặp con rể trong tương lại, cảm thấy hơi quái lạ.
Tâm tư ba người ai nấy đều thật lạ lùng…
Cuối cùng Thẩm Ninh dựa vào ba, tươi cười vẫy chào Kỷ Duật Hành, nói “Kỷ tiên sinh, tạm biệt.”
Kỷ Duật Hành liếc cô một cái: “Ừ, muộn rồi, em mau về sớm với ba đi. Ông Thẩm, hẹn gặp lại.”
Thẩm Hồng Lương ngẩn người, khó khăn nói ra hai chữ tạm biệt.
Kỷ Duật Hành khởi động xe, chậm rãi đi xa.
Thẩm Hồng Lương một lát sau mới hồi phục được tinh thần, ông nhìn Thẩm Ninh, thâm sâu gọi một tiếng, “Con gái à……”
“Dạ?” Thẩm Ninh giống như không tim không phổi đáp lại một tiếng.
Thẩm Hồng Lương còn nghĩ con gái giống như trước khi xuất ngũ, cần người ta nói thẳng mới hiểu được thâm ý. Ông do dự một chút rồi vẫn hỏi “ Tại sao Kỷ tiên sinh lại đưa con về?”
Vấn đề này kỳ thật rất khó trả lời, dựa theo mong muốn của cô bây giờ, cô còn phải tính toán tương lai cho Kỷ Duật Hành, bèn đáp “Không phải chú ấy vừa mới nói sao ạ? Là do tiện đường.” Biểu hiện này cũng coi như có chút lịch thiệp đi?
Thẩm Hồng Lương trong lòng đã vang lên tiếng chuông cảnh báo, ông cũng biết rất nhiều ông già thích các cô gái trẻ nhưng ông lại nghĩ một lần nữa. Kỷ thất thiếu gia này từ nhỏ đến lớn bên người đều không có ai, tuổi lại lớn như vậy, vậy mà vẫn không có tin đồn có chuyện vui nào…… Khẳng định chính là cái loại đàn ông ấy.
…… Đây hẳn là ấn tượng đầu tiên của bố vợ về con rể tương lai.
Không nghĩ đến vấn đề này nữa, ông lập tức hỏi sang cái khác, “Còn người gọi điện thoại mời con thì sao?”
“Cậu ấy uống say ạ.” Thẩm Ninh vẫn có chút áy náy với Kỷ Ý Viễn, chắc là hôm sau sẽ mời cậu một bữa.
“Ừ”. Thẩm Hồng Lương chậm rãi gật đầu.
Lên tầng, Thẩm Ninh vào phòng tắm rửa. Thẩm Hồng Lương cùng vợ ở phòng ngủ nói thầm hai câu. Lúc Bùi Tuệ đi vào, Thẩm Ninh đang ở trong phòng sấy tóc.
“Mẹ.” Thẩm Ninh tắt máy sấy tóc.
Bùi Tuệ cười tủm tỉm mà đi vào tới, “Để mẹ giúp con sấy tóc.”
Mẹ mật ngọt nói chuyện với mình chắc là do Thẩm Hồng Lương không muốn trực tiếp nói nên phải nhờ vợ.
“Party hôm nay chơi có vui không?” Bùi Tuệ bắt đầu khơi chuyện.
“Cũng tạm ạ.”
“Ai đưa con trở về vậy?” Bùi Tuệ dù biết rõ vẫn muốn hỏi.
“...Nói mẹ cũng không biết đâu, mẹ chưa gặp bao giờ.”
“Vậy hả… Vậy người mời con đâu, sao cậu ta không đưa con về?”
“Cậu ấy uống say.”
“Vậy…” Bùi Tuệ tắt máy sấy tóc, nói đến chuyện mà các ông bố không tiện lên tiếng, “Con có thấy đứa trẻ kia có ý với con không?”
Thẩm Ninh xấu hổ cười, “Chắc là có chút?” Nhưng cô vẫn sẽ cố gắng giết cái tâm tình đó ngay thôi.
Hai mắt Bùi Tuệ sáng ngời, “Vậy còn con? Con có thích cậu ta không?”
Thẩm Ninh lắc đầu, “Con chả cảm giác gì cả……” Cô dừng lại, nhìn mẹ mình trong gương, thử dò xét “Con vẫn thích đàn ông lớn tuổi, trưởng thành, điềm đạm hơn.”
Bùi Tuệ vừa nghe, bị ý nghĩ của chồng mình dọa sợ, “Con sẽ không thích chú của cậu nhóc kia thật chứ?”
“…” Thẩm Ninh nhìn vẻ mặt hoảng sợ của mẹ mình, thực không biết trả lời thế nào.
“Ai nha, anh ta quá lớn tuổi, nghe nói chỉ ít hơn ba con 5,6 tuổi, hơn con cả hơn một giáp!” Bùi Tuệ không ngừng giải thích với cô.
Chà, cái này thực sự là cả một vấn đề……
Thẩm Ninh biết việc này không thể nóng vội, cô chỉ nói: “Ba mẹ suy nghĩ đi đâu vậy, ai điểm mặt xưng tên là anh ta đâu chứ?”
Bùi Tuệ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, “Con làm mẹ sợ quá.”
Nghiêm trọng như vậy sao? Thẩm Ninh không hiểu được thái độ của mẹ.
“Con mới trở về chắc không biết, mẹ nghe ba con nói rồi…” Rõ ràng không có ai, Bùi Tuệ vẫn nhỏ giọng, “Chú của cậu ta, là gay!”
“……” Lời này thực ra khá buồn cười nhưng nghĩ đến tương lai, Thẩm Ninh liền cười không nổi. Chờ ngày nào đó cô đưa anh về nhà, ba mẹ sẽ phản ứng như thế nào đây? Như vậy cô liên nghiêm túc nói “Ba mẹ không có việc gì làm lại thích mấy nghe mấy chuyện tầm phào đó làm gì, mẹ không quen biết người ta, làm sao biết người ta có xu hướng tình dục gì?”
Bị cô nói như vậy, Bùi Tuệ cũng cảm thấy có chút không đáng tin, bà xấu hổ cười, “Không phải anh ta là nhân vật của công chúng sao, không có lửa làm sao có khói.”
“Aiza, chúng ta không thể suy nghĩ tích cực một chút sao?” Thẩm Ninh ngáp một cái “Con mệt rồi.”
“Vậy con ngủ đi.” Bùi Tuệ sờ tóc cô, cảm thấy đã khô, yên tâm mà rời đi.
Thẩm Ninh có chút dở khóc dở cười, quyết định mặc kệ tất cả, nhảy nhào vào giường, sờ bờ môi hơi sưng, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
***
2 giờ rưỡi sáng, Thẩm Ninh vừa mới ngủ, bỗng nhiên bị tiếng chuông di động đánh thức. Cô mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại đang được sạc pin trên tủ đầu giường, híp mắt nhìn vào một dãy số trên màn hình.
“Alo?” Cô cũng đã đoán được người bên kia là ai, lười nhác tiếp điện thoại.
Đối phương im lặng một lát mới nói: “Em đang làm gì?”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng anh qua điện thoại, Thẩm Ninh cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, “Ngủ……”
Đối phương “Ừ” một tiếng, hồi lâu không nói gì, chỉ nghe được tiếng thở nặng nề.
Thẩm Ninh nhắm hai mắt nghe xong một lát, tý nữa lăn ra ngủ, lại nghe được bên kia kỳ quái nói: “Nói chuyện!”
“Hơn nửa đêm nói cái gì……” Thẩm Ninh bất mãn mà lầu bầu, đầu tiên anh đột nhiên gọi tới, sau lại nghe chút âm thanh ái muội, cô tức khắc mở mắt, “Chú đang làm gì thế?”
Đối phương không trả lời, giọng ái muội kia lại nhỏ hơn một chút.
Thẩm Ninh hiểu được, đỏ mặt mắng một tiếng, “Đáng ghét! Sắc lang!” Dứt lời liền ngắt điện thoại.
Ai ngờ đối phương bám riết không tha mà gọi lại, tắt máy, lại gọi, tắt máy, lại gọi.
Thẩm Ninh cắn môi lại lần nữa nghe điện thoại, đối phương lớn tiếng dọa người, “Em châm lửa, em muốn tôi làm sao nữa!”
“Chú không biết tự giải quyết à!”
“…” Anh muốn nghe cô nói chuyện để "giải quyết vấn đề" ư!
Thẩm Ninh vốn dĩ cảm thấy hơi xấu hổ nhưng nghĩ một chút, đột nhiên buột miệng, “Chú bảy, chú là xử nam hả?” Không phải xử nam cô sẽ không bao giờ hy sinh “sắc” âm.
Đối phương dừng một chút, “Bang” mà tắt điện thoại.
Thẩm Ninh cười lớn, không tiếng động dùng sức vỗ chăn mỏng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT