Dưới ánh đèn huỳnh quang lập lòe là mười mấy người trẻ tuổi cả trai lẫn gái đang uống rượu nói chuyện phiếm, ca hát. Họ vốn không để ý tới người đi vào từ phía đối diện sân khấu là ai nhưng thấy rõ người đến, ai cũng đều đứng lên kêu “Chú bảy” hết đợt này đến đợt khác.
Trước mặt trưởng bối vãn bối Kỷ Duật Hành đều rất có mặt mũi, đối với những người này mà nói, Kỷ Duật Hành quả thực chính là ông trẻ, là thần tượng của bọn họ.
Duy chỉ có một thiếu nữ nhẹ nhàng uyển chuyển chạy ngay đến một bên Kỷ Duật Hành, ôm lấy cánh tay anh kêu một tiếng “A Hành”.
Đây là bạn thân của Kỷ Ý Viễn: Kha Thiên Chân.
Thẩm Ninh tuy vẫn tươi cười như trước nhưng lỗ tai lại có chút ngứa. Bây giờ vẫn còn là trẻ con, không biết lớn nhỏ, một tiếng “chú” cũng không gọi được.
Kỷ Duật Hành đ hoàn toàn không thèm để ý gì với vấn đề vai vế này, bởi vậy Kha Thiên Chân khi nào gọi anh “A Hành” anh cũng chỉ cười cho qua chuyện. Lúc này anh lại kéo ra tay cô ta ra, đuổi như đuổi ruồi bọ.
“A Hành, em rất nhớ anh.” Kha Thiên Chân kiều mị nói.
“Chú bảy, chú đã tới! Mau vào bên trong ngồi!” Tiểu tử mập chen vào đám đông nói.
“Cháu trai lớn nhà chú mời, dù gì chú cũng phải tới xem thế nào chứ, mấy đứa cũng chơi đi, đừng quan tâm đến chú.” Kỷ Duật Hành cười làm bao thiếu nữ đổ rào rào.
Thẩm Ninh nghe được thì thấy ngạc nhiên lắm, thân là hoàng đế Đông Duật Hành cũng sẽ không nói như vậy, mới nghe thấy đúng là mới mẻ.
Mọi người cũng phát hiện gương mặt lạ lẫm của Thẩm Ninh, biết cô là người mà hai ngày nay Kỷ Ý Viễn vẫn luôn nhắc đến, thấy tóc và cách trang điểm của cô, thật chẳng có liên quan gì tới khí chất Đông Phương thần bí mà Kỷ Ý Viễn vẫn khen luôn mồm lúc trước.
Thẩm Ninh mặc quần đùi áo ba lỗ, có lẽ bởi vì tâm trạng tốt nên suy nghĩ cũng được đả thông. Đột nhiên cô phát hiện bản thân mình đã rất nhiều năm cũng không mặc áo ngắn tay hay quần đùi, ca hát uống rượu với mấy bạn nam! Vì thế cô lục hết đống quần áo mát mẻ nhất trong nhà ra thử. Nếu mà có bộ hở rốn nào, cô nhất định sẽ mặc nó lên.
Chỉ là đã nhiều năm rồi không sống ở thời hiện đại làm cô quên mất, những chỗ như thế này điều hòa lúc nào cũng phả mát lạnh chẳng hề tiếc tiền. Nhất là ở nơi có người có âm mưu từ trước thì lại chẳng cần tới mạng gì nữa.
Kỷ Ý Viễn giới thiệu cô cho bạn bè của anh. Thẩm Ninh uống với bọn họ một ly rượu vang đỏ, ăn thêm hai miếng trái cây ướp đá nữa, toàn thân đã bắt đầu cảm giác quanh người chỉ toàn giá lạnh.
Kỷ Duật Hành ngồi xuống bên cạnh cô, được mọi người ở đây kính rượu một vòng, sau lại nhàn nhã mà dựa vào sô pha, cánh tay dài gác lên thành ghế đầy thỏa mãn.
Kha Thiên Chân ngồi xuống dựa vào anh, mắt Thẩm Ninh thấy anh cũng không có ý tứ đuổi người kia đi, nụ cười càng thêm sâu…
Tiểu tử mập lúc nãy kéo một người tới hầu Kỷ Duật Hành uống rượu, chỉ là đoán số chơi bài cũng đều là Kỷ Duật Hành thắng. Kết quả anh chẳng hề uống vào một ngụm rượu nào, tiểu tử mập và người kia uống rượu đến gần no bụng.
Kha Thiên Chân nói: “Mấy người lại tự bôi tro lên mặt rồi.” Nói xong tay cô ả còn khoác lên vai Kỷ Duật Hành, “Đúng không, A Hành.”
Hai người ngượng ngùng cười. Tiểu tử mập còn tỏ vẻ không tin, còn muốn chơi với Kỷ Duật Hành thêm vài ván nữa. Kỷ thất gia không muốn bắt nạt tiểu bối, chỉ mỗi lần người kia thua là lại đổi đồ uống, tiểu tử mập uống đến buồn tiểu luôn.
Bên kia Kỷ Ý Viễn đang nói chuyện với Thẩm Ninh. Anh em thân thiết của anh là Trình Khải dẫn đầu ba người đi tới, tính toán giúp anh một tay.
Thẩm Ninh cảm thấy cánh tay càng ngày càng lạnh, không khỏi xoa xoa một chút, Kỷ Ý Viễn lại cẩn thận phát hiện ra, “Lạnh à?”
Thẩm Ninh gật gật đầu, “Có chút.”
Kỷ Duật Hành cũng vừa lúc liếc lại, lạnh là được rồi.
Không khí lạnh là Kỷ Duật Hành muốn như vậy, Kỷ Ý Viễn cũng biết không thể tự tiện điều chỉnh lại, anh sờ tay Thẩm Ninh , “Tay em thật lạnh.”
Người ta đã nói là lạnh, còn sờ tới sờ lui làm gì! Kỷ Duật Hành chỉ cảm thấy cháu trai đọc sách nhiều quá đọc đến ngu đi rồi.
“Viễn Tử, áo khoác cậu bên kia kìa, lấy đem cho Thẩm Ninh mặc vào đi.” Trình Khải nói.
“A, được rồi.” Kỷ Ý Viễn đứng lên.
“Không cần.” Lời còn chưa dứt, một chiếc áo khoác không nhẹ không nặng mà dừng ở trên đùi Thẩm Ninh, “Chú có sẵn đây, cháu cũng không cần phải chạy đi chạy lại.”
Kỷ Ý Viễn cùng Trình Khải đều nghi hoặc mà nhìn về phía Kỷ Duật Hành, Kỷ Duật Hành lại nhàn nhạt nói: “Mặc vào đi, mặc ít như vậy sẽ bị cảm lạnh đó.”
Biết tôi lạnh còn cố ý điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp như vậy? Thẩm Ninh khẽ cắn môi.
Kha Thiên Chân có chút ghen tị, nói: “A Hành, em cũng lạnh.”
Thẩm Ninh cong cong môi, cầm lấy áo khoác qua đưa cho cô, "Người đẹp, cô lạnh thì mặc đi, tôi cũng không lạnh lắm.”
Kỷ Duật Hành giật giật mí mắt.
Kha Thiên Chân không khách khí mà nhận lấy, “Cảm ơn.”
Kỷ Ý Viễn đem áo khoác của mình tới, hỏi Thẩm Ninh muốn hay không, lúc này Thẩm Ninh lại không cự tuyệt, hai tay duỗi ra mặc áo lên.
Cô muốn áo của Kỷ Ý Viễn mà không cần của anh? Kỷ Duật Hành siết nắm tay mới nhịn xuống ý muốn xé quần áo của người đàn ông khác đang khoác trên người cô xuống. Tuy rằng bây giờ cô đã được che đến kín mít nhưng cả người lại dính mùi của tên đàn ông khác!
Kỷ Duật Hành bực bội một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, ý thức được việc cô mặc quần áo của ai thì có liên quan gì tới anh chứ?
Ký ức của kiếp trước đáng chết!
Lại có hai người ngồi vào bàn Kỷ Ý Viễn uống rượu, Thẩm Ninh chơi vài vòng cùng bọn họ, không gặp gỡ đối thủ như Kỷ Duật Hành cô có thắng cũng có thua. Lúc này có nhân viên phục vụ đưa tới cho Trình Khải một ly hồng trà đá, Trình Khải vẫy tay bảo anh ta đem đồ uống đưa đến bọn họ trước mặt, nói với Thẩm Ninh: “Thẩm Ninh, chúng ta cũng đã uống rượu một lúc rồi, không bằng chỉ hai người chúng ta chơi thôi? Ai thua thì phải uống ly nước này.”
Thẩm Ninh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hào khí mà ứng chiến, “Được!”
Kỷ Ý Viễn nói: “Em đừng để ý đến cậu ấy, cậu ấy uống nhiều quá rồi.”
Trình Khải lại đáp: “Thẩm Ninh đã đồng ý rồi, cậu còn ngăn gì nữa?” Anh ta âm thầm nháy mắt, sau đó lại nói với Thẩm Ninh, “Chúng ta cũng chơi xúc xắc đi, tung một viên xúc xắc, ai lớn hơn người đó thắng, thế nào?”
Thẩm Ninh bày ra vẻ như một con cừu non ngây thơ vô hại, “Được ạ, như vậy nhanh.”
Tất cả mọi người đều vây xung quanh xem bọn họ đấu, biết Trình Khải có một bàn tay kỹ xảo, nắm rõ 6 kỹ thuật, cũng hiểu anh ta đang dẫn Thẩm Ninh lọt hố.
Quả nhiên, Thẩm Ninh thua ngay lập tức.
Thẩm Ninh tỏ vẻ tiếc hụt.
Kỷ Ý Viễn nói: “Cậu đừng bắt nạt Thẩm Ninh, em ấy uống xong sẽ say đó.”
Trình Khải lập tức nói: “Vậy cậu uống thay em ấy.”
“Tớ uống xong cũng sẽ say!” Kỷ Ý Viễn liếc anh ta một cái.
“Vậy tớ không quản, dù sao một trong hai người phải uống.” Trình Khải lớn tiếng ồn ào, “Có phải không các anh em?”
Kỷ Ý Viễn đã uống không ít, uống thêm ly rượu pha chế này nữa, tự giác ý thức được kiểu gì mình cũng sẽ say. Nhưng anh lại càng sợ Thẩm Ninh uống say, chỉ phải căng da mặt lên nói: “Tôi uống, tôi uống!”
Thẩm Ninh khẽ cười một tiếng, không nghĩ tới Kỷ Ý Viễn xuất thân từ con nhà giàu lại lịch lãm như vậy.
“Em thua, vẫn là để em uống đi.”
“Ai, ly này tuy gọi là trà nhưng kỳ thật là rượu mạnh, vẫn nên để anh giúp em uống đi.” Nói xong, Kỷ Ý Viễn cầm ly rượu đứng lên, ngửa đầu một hơi nốc hết vào bụng.
Trình Khải vỗ tay trầm trồ khen ngợi đầu tiên, lại nháy mắt với Thẩm Ninh, “Cậu ta anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, em không định đáp lại gì à?” rồi nói thêm “Tốt xấu cũng hôn một cái chứ.”
Cô dám. Những chữ này hiện ra ngay trong tâm trí của Kỷ Duật Hành, người vẫn luôn trong trạng thái bất ổn từ khi Thẩm Ninh mặc áo của Kỷ Ý Viễn…
Không biết là Kỷ Ý Viễn đã say hay chưa, biểu cảm có chút khó chịu, anh rút ra một chiếc khăn giấy che miệng ho hai tiếng.
Thẩm Ninh dìu anh ta ngồi xuống, rộng rãi mà hôn anh ta một cái, “Cảm ơn.”
Kỷ Ý Viễn quay đầu nhìn lại, trong mắt có tia vui sướng.
Không khí đột nhiên sôi nổi, tất cả mọi người đều ồn ào, “Hôn bên má không tính!”
Không ai phát hiện điếu thuốc chưa hút của Kỷ Duật Hành đã nát vụn ra trong tay anh.
Nếu là ở cổ đại, Thẩm Ninh tuyệt đối không dám khơi mào tâm tư ghen ghét của hoàng đế như vậy bởi vì anh sẽ giết người. Nhưng bây giờ đang ở hiện đại, cô mới không sợ anh. Nghĩ thầm nếu anh thực sự không nhận ra mình, cô cũng nên bắt đầu mùa xuân mới thứ hai. Kỷ Ý Viễn thực sự rất tốt, tình chị em cũng không phải quá tệ đâu nhỉ?
Tuy nghĩ như vậy nhưng sau lưng luôn có cảm giác như kim châm bay đến. Cô sẽ không, dẫn lửa thiêu thân rồi đó chứ?
Cô tìm cách đuổi mấy người ồn ào đi, lấy cớ vào toilet.
Chờ cô biến mất ở phía sau cửa, mặt Kỷ Duật Hành không chút cảm xúc đứng dậy bước nhanh về phía đó.
Mặc dù là một phòng nhưng nhà vệ sinh nam nữ vẫn được chia tách độc lập. Kỷ Duật Hành mở cửa vào bồn rửa tay dùng chung, khóa cửa lại, ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác.
Chỉ chốc lát sau, phòng vệ sinh nữ truyền đến tiếng xả nước.
Thẩm Ninh mở cửa, thấy Kỷ Duật Hành đang dựa vào bồn rửa mà trầm ngâm nhìn cô, bộ dáng như vậy, có điểm hơi giống sứ giả đến từ địa ngục
Cô không hề ngạc nhiên chút nào, giống như không phát hiện sắc mặt của anh, ngược lại thân thiết mà gọi một tiếng “Chú bảy”.
Sắc mặt Kỷ Duật Hành ngày càng tệ.
Thẩm Ninh tự động rửa sạch tay, yên lặng đi đến cửa muốn ra ngoài, mới phát hiện đã bị khóa.
Cô “hả?” một tiếng, tiếp theo bỗng nhiên bị một lực lớn nắm cánh tay quay lại.
Một tay Kỷ Duật Hành ôm lấy eo cô, một tay thô lỗ mà kéo áo khoác trên người cô vứt xuống dưới, đồng thời cúi đầu, hung hăng hôn lên môi đỏ.
Thẩm Ninh nhíu mày né tránh, Kỷ Duật Hành chen chân mình vào giữa hai chân cô, ép sát cô ván cửa, lòng bàn tay lớn di chuyển phía sau đầu cô, miệng lại lần nữa tìm được môi đỏ, đè lên thật mạnh.
Đây không phải là ý muốn của anh. Đây chỉ là “hắn” trong thân thể của Kỷ Duật Hành đang phẫn nộ cô phản bội, “hắn” muốn hung hăng mà phạt cô, chẳng qua là anh cũng đồng ý với cách làm của “hắn” thôi.
Kỷ Duật Hành ngang ngược mà dùng lưỡi quét qua bờ môi của cô. Cô thật to gan, dám hôn người đàn ông khác, dám ở trước mặt “hắn” mà thân cận với thằng đàn ông khác!
“Này!” Thẩm Ninh không muốn anh tiếp tục, dùng sức lực giãy giụa. Kỷ Duật Hành dứt khoát đè ép toàn bộ thân mình lên trên, gắt gao cố định cơ thể cô lến trên cánh cửa, rắn chắc cùng mềm mại chặt chẽ dán vào nhau không một khe hở.
Anh không kiêng nể gì mà hôn cô, dã man chà đạp đôi môi của cô, dần dần lửa giận tất cả đều biến thành dục hỏa. Cả người anh nóng rực, mật ngọt trong môi cô lại làm toàn thân anh thoải mái, tựa như lữ khách trong sa mạc thèm khát nước mát, tham lam chiếm hữu nhiều hơn.
Thẩm Ninh bị hôn đến chút nữa không thở được, cô dùng sức vỗ lưng anh mới được anh thoáng buông tha nhưng nụ hôn nóng bỏng của anh lại di chuyển đến vành tai, mút thành tiếng trên cần cổ thon dài của cô.
Thẩm Ninh thở hổn hển, tốt xấu gì cô cũng từng ra chiến trận, nhưng lại không thể nào địch nổi sự thèm khát của anh.
“Lên lầu với anh.” Kỷ Duật Hành ghé vào tai cô nói bằng giọng điệu không cho phép kháng cự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT