Bị Thẩm Ninh dọa cho phát sợ đêm nay không chỉ là giám đốc khách sạn.
Khi Thẩm Ninh ôm cánh tay Kỷ Duật Hành xuất hiện ở cửa sòng bạc, khách khứa và người bảo vệ đều vì sự xuất hiện của cô mà kinh diễm không thôi.
Cô mặc một bộ sườn xám kéo dài đến mắt cá chân bằng lụa thêu tay. Ở đằng trước phía trên được may một con phượng hoàng đang sải cánh bay lên bầu trời.
Mấy năm gần đây, phong cách Trung Quốc càng ngày càng thịnh hành. Vì thế cũng ngày càng có nhiều người yêu thích vẻ đẹp Đông Phương, cũng có càng ngày càng nhiều người biết vẻ đẹp của Đông Phương không dễ dàng thể hiện. Không cẩn thận một cái, đồ đẹp bao nhiêu cũng biến thành cô gái nông thôn.
Mà đồ của vị tiểu thư trẻ tuổi này mặc chắc chắn là loại sườn xám cực kỳ kén dáng. Một loạt các chi tiết trên váy đòi hỏi người mặc phải có cử chỉ ưu nhã, cảm giác cao quý thần bí, còn có….khí phách của bậc đế vương ngạo nghễ nhìn ngắm thiên hạ
Những người có mặt đều là những nhân vật đã từng nhìn thấy vô số mỹ nữ mặc y phục Trung Quốc, đồng thời họ cũng bắt bẻ mà cho rằng người có thể mặc được bộ sườn xám này, trên thế giới sợ là cũng chỉ có lác đác mấy vị quý cô. Nhưng vị tiểu thư này thể hiện hoàn mỹ, không, phải là bộ sườn xám này làm tôn lên vẻ đẹp cao quý của cô. Trên người cô tỏa ra phong thái Đông Phương cổ điển, lịch sự, tao nhã. Theo lý mà nói thì vầng sáng này chỉ được hình thành qua trải nghiệm bản thân nhưng vị tiểu thư thần bí này lại được ông trời ưu ái mà bị thời gian lãng quên.
Kỷ Duật Hành cũng chọn cho mình một bộ tây trang trắng thêu đen. Hai người bước vào giữa sảnh, rất có phong thái của bậc đế vương.
Bởi vì xung quanh chủ yếu là đàn ông, đại đa số ánh mắt đều khóa trên người Thẩm Ninh. Nếu bên người cô không có kỵ sĩ, hơn nữa khí phách của chàng kỵ sĩ này lại quá lớn, phỏng chừng bọn họ đã đi làm quen ngay rồi.
Kỷ Duật Hành nhíu mày, có suy nghĩ quay đầu quay về phòng luôn. Anh thích để Ninh Bảo của anh trang điểm thật xinh đẹp nhưng đồng thời cũng không thích người khác, đặc biệt là đàn ông khác hưởng thụ vẻ đẹp ấy.
Thẩm Ninh đã quen với việc mọi người chú ý đến, như không có gì nhìn xung quanh một vòng.
Casino không lớn, quy mô không thể so sánh được với những chỗ khác nhưng bên trong trang hoàng cực kỳ chi tiết. Giữa tầng một có chỗ mua vé để du khách có thể thử vận may nhưng siêu xe bên ngoài lại thể hiện ra những vị khách đến đây thực ra là ai.
Kỷ Duật Hành là khách quen nơi này. Tiếp tân chào hỏi vài câu rồi dẫn bọn họ đi vào thang máy.
Ánh mắt của các quý ông cũng di chuyển theo từng chuyển động của Thẩm Ninh.
Mấy người giàu đi sau bọn họ bước chân nhanh hơn, định vào cùng thang máy với bọn họ. Lúc này, mấy vị khách kia mới thấy người đàn ông bên cạnh là Kỷ Duật Hành.
Phản ứng đầu tiên chính là, thú vị!
Kỷ Duật Hành không gần nữ sắc là điều ai cũng biết, anh mang theo bạn nữ đến đây là cháu gái thân thích gì đó?
“Hey, Kỷ, chơi hai ván đi.” Một ông trùm tóc xám tro Hy Lạp từng chơi qua với anh vài ván bài mời nói.
Tâm tình Kỷ Duật Hành không tốt, nhàn nhạt nói: “Hôm nay tôi không định chơi, để vợ tôi thay.”
Vợ! Mấy người chưa có gia đình thất vọng không thôi.
Trùm Hy Lạp lúc này vẫn chưa từ bỏ ý định, hoài nghi nhìn về phía anh hỏi, “Vợ?” Chẳng lẽ là dùng để giấu tai mắt? Nếu thật là như vậy, vị giai nhân này cũng thật tội nghiệp.
Kỷ Duật Hành đen mặt, cúi đầu hôn sâu Thẩm Ninh.
Hôn xong, Thẩm Ninh ửng đỏ mặt, biết anh ăn dấm quá mạnh, cũng chỉ bình tĩnh gật đầu thừa nhận.
Vị giai nhân phương Đông thần bí đỏ mặt. Mấy người không có được mỹ nhân bóp cổ tay không thôi.
Bởi vì nụ hôn này làm thang máy chờ hơi lâu, mọi người nối đuôi nhau nhanh chóng đi vào. Xong xuôi, một người đàn ông phương Đông nhanh chóng tiến vào đóng cửa thang máy.
Mọi người đều nhíu mày.
“Cảm ơn.” Người đi vào trả lời bằng tiếng Pháp. Anh ta nhìn qua hơi béo, da trắng, tóc vuốt ngược, ngón tay đeo hai nhẫn vàng nạm đá quý, bên mình còn có một mỹ nhân tóc vàng gợi cảm.
Một hồi nhạc đệm qua đi, thang máy lên lầu hai. Mọi người đều chờ phụ nữ đi trước, không ngờ người đàn ông hơi béo kia lại kéo cô gái tóc vàng đi ra trước.
Thẩm Ninh và Kỷ Duật Hành căn bản không để ý loại việc nhỏ này, ra khỏi thang máy thì bảo người đưa đến chỗ chơi bài.
Mọi người biết Kỷ Duật Hành chơi thật sự rất khủng bởi vậy trừ người Hy Lạp kia thì tất cả còn lại đều đi đến phòng VIP khác.
Người đàn ông hơi béo đi theo sau, híp đôi mắt nhỏ, không chắc chắn mà gọi một tiếng, “Kỷ Duật Hành?”
Kỷ Duật Hành quay đầu đi, nhìn anh ta một cái, nói “Thật ngại quá, cậu là...”
“Hả, anh không nhớ tôi hả? Tôi là Chu Thức, sinh viên trước kia anh từng tài trợ, ở khách sạn Orton, Paris ấy?”
Kỷ Duật Hành giúp đỡ rất nhiều người, liền suy nghĩ lại một chút, đáp “À cậu là người giúp Vu Kiệt diệt virus đúng không?” Hình như là người cầm hành lý ở khách sạn.
Lúc ấy vì máy tính Vu Kiệt có virus mà tức giận, cậu ta tự mình đề cử nhận việc diệt virus, còn cùng Vu Kiệt nói chuyện rất hợp ý. Khi máy tính sửa xong, Vu Kiệt liền đem người kia đưa đến, nói cậu ta là du học sinh nghèo ở Pháp, rất có thiên phú trong máy tính. Ngày đó anh cũng vừa lúc thắng một số tiền, liền vung tay giúp đỡ người lạ kia.
Nhìn dáng vẻ này dường như cậu ta đã thành tài rồi. Kỷ Duật Hành đánh giá qua trang phục của người kia.
“Đúng vậy, chính là tôi.” Chu Thức tự hào, “Hiện tại tôi không phải học sinh nghèo năm đó nữa, tôi thành lập một trang web thuật toán tìm kiếm, hiện tại đang là CEO của công ty này.”
“Ồ, anh còn làm việc tốt nữa hả?” Thẩm Ninh ngửa đầu cười hỏi.
“Gia luôn là người tốt.” Kỷ Duật Hành cong môi nói, ôm cô đi lên phía trước.
Chu Thức đi theo, lại nói: “Đúng rồi, lúc trước tôi tới hội nghị kinh tế có gặp được ba anh.”
“Ừ.”
“Tôi vẫn muốn trả lại tiền cho anh, lại bận quá nên hay quên. Hiện tại vừa lúc, tí nữa tôi sẽ viết chi phiếu cho anh, tính luôn cho anh cả mấy phần lợi tức nữa.”
Chu Thức nói chuyện không khách khí, giống như đã quen biết Kỷ Duật Hành từ lâu. Nói chuyện với bạn bè như thế này vốn hoàn toàn bình thường nhưng vấn đề là Kỷ Duật Hành không phải bạn của cậu ta.
Thực ra hai người không hơn nhau mấy tuổi. Chu Thức vẫn luôn nhớ lúc ở khách sạn, anh ta vất vả làm việc đóng học phí, nước uống cũng thấy tiếc, thiếu gia hào môn này lại ăn không ngồi rồi đi tìm niềm vui, tiện tay là có thể bố thí cho anh ta nguyên một tấm chi phiếu. Cảnh tượng này mới thực sự kích thích Chu Thức.
Anh ta nhẫn nhục cầm đồng tiền ăn xin này, nuôi chí học tập gây dựng sự nghiệp. Mỗi khi căng thẳng lại nhớ về cảnh năm đó, cắn răng chịu đựng. Hiện giờ anh ta thành công, một tay sáng lập công ty, tài sản hơn trăm triệu, thiếu gia xa xỉ kia vẫn ăn bám tiền của cha. Vốn dĩ anh ta muốn tìm thời gian cố ý đến gặp Kỷ Duật Hành, ai ngờ lại gặp nhau ngay ở đây.
Sòng bạc này cũng là lần đầu anh ta tới. Lúc trước học ở Pháp đã từng nghe bạn cùng phòng nói chỗ này người ra kẻ vào xa hoa phú quý cỡ nào, hiện giờ anh ta cũng đã thỏa mãn giấc mộng tuổi trẻ.
Thẩm Ninh hơi nhíu mày, từ đầu đến cuối, cô chưa từng nghe người này nói một tiếng “Cảm ơn”.
Kỷ Duật Hành làm như không nghe, cười với người Hy Lạp lúc nãy, giơ tay mời anh ta đi vào.
Chu Thức theo thói quen cắn móng tay, dứt khoát ôm mỹ nữ tóc vàng đi vào.
Bên trong đã có ba người đã bắt đầu chơi, trùm Hy Lạp huýt sáo một tiếng, nói “Hôm nay là trận đấu của người Trung Quốc.”
Hóa ra trong 3 người chơi đó, cũng có một người là người Trung Quốc. Hơn nữa còn là người quen của Kỷ Duật Hành.
Nhiễm Thiên Không.
Nhiễm Thiên Không mặt chữ điền, dung mạo bình thường nhưng đó lại là điểm đặc biệt của anh. Theo lời anh thì chính là “Người đàn ông xấu xí đẹp trai nhất”. Anh ta vừa thắng, thấy Kỷ Duật Hành đi đến, kinh ngạc nói: “Sao cậu lại ở đây?”
Hai ngày này anh ta bị câu nói của Kỷ Duật Hành ám ảnh, trực tiếp đi về nước một chuyến. Nhưng Kỷ Duật Hành giống như chơi anh ta vậy, chả thấy bóng dáng đâu, điện thoại cũng không nghe lần nào, không nghĩ tới hôm nay người lại tự đưa đến cửa. Từ từ, tay đang để đâu thế? Đôi mắt Nhiễm Thiên Không trừng thẳng, vọt tới trước mặt anh nhìn bàn tay đang để trên eo người con gái kia, nhìn lên.
“Cậu ta chính là Nhiễm Thiên Không.” Kỷ Duật Hành cau mày đẩy đầu của anh ta ra.
“Giới thiệu một chút đi nào?” Nhiễm Thiên Không còn đang đánh giá khí chất phi phàm của Thẩm Ninh. Tấm tắc khen, đúng là thượng đẳng.
“Ngồi đã rồi nói.” Kỷ Duật Hành mặc kệ anh ta, bảo Thẩm Ninh ngồi xuống, còn mình thì ngồi bên cạnh.
Nhiễm Thiên Không vẫy tay về phía sau anh.
Người Hy Lạp và Chu Thức cũng ngồi xuống.
Nhiễm Thiên Không không muốn chơi bài cùng Kỷ Duật Hành. Nhưng thấy bạn ngồi xuống, nhướng mày cũng lại ngồi xuống lần nữa, còn âm thầm đánh giá hai người bọn họ.
Người phục vụ đưa champagne tới, Chu Thức cầm uống một ngụm, cười nói: “Chúng ta khó mới gặp được nhau, không bằng chơi lớn luôn đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT