“Tâm can của anh à, anh chỉ hôn một cái thôi.” Kỷ Duật Hành dùng một chút lực đã ghì chặt tay cô ở phía trên, đôi môi nóng bỏng đè lên môi đỏ, lưỡi tiến quân thần tốc lao thẳng vào.

Thật khác với nụ hôn ngọt ngào ban sáng, nụ hôn sâu tràn ngập ái dục đầy bá đạo.

Âm thanh ái muội như vậy cứ vang lên trong không gian lớn, nụ hôn dài khiến không khí xung quanh càng thêm nóng bỏng.

Hôm qua Kỷ Duật Hành đắp chăn trong sáng đơn thuần ngủ với Thẩm Ninh một đêm. Hôm nay vừa nhìn đã muốn cô, bao lần nổi lên tâm tư muốn lột sạch cô để tùy ý yêu đương trên giường. Lúc này càng hôn càng không kiểm soát được, anh bế cô lên ném vào chiếc giường ở gian phòng bên trong, rồi bản thân mình cũng nằm đè lên.

Thẩm Ninh còn chưa kịp nói chuyện, lại bị anh chặn môi. Lúc này hai tay của anh cũng dần chuyển động, thô lỗ vuốt ve trên người cô. Thẩm Ninh không muốn quần áo trên người mình sẽ phải báo hỏng trong mấy giây nữa, không khỏi nhẹ giọng kháng nghị. Bây giờ Kỷ Duật Hành đã tinh trùng lên não, hàm hồ nói “Anh chỉ hôn một cái thôi.”

Hôn một hồi, bộ quần áo hoa lệ đã trở thành đống giẻ rách. Hôn thêm nữa, quần áo hai người đều đã biến mất.

Thẩm Ninh bị anh làm cho chịu không nổi, đôi tay chủ động quấn lên cổ của anh. Lúc này Kỷ Duật Hành lại đột nhiên đẩy cô ra, đem chăn đắp lên người người yêu.

“Bây giờ còn chưa phải lúc.” Anh ôm Thẩm Ninh bọc chăn giận dỗi nói.

Trong mắt Thẩm Ninh đan xen sắc thái mê man cùng dục vọng. Cô chưa từng nghĩ một ngày nào đó anh lại có thể kiềm chế.

“Muốn?” Kỷ Duật Hành khàn giọng hỏi.

Thẩm Ninh mềm mại “Ừ” một tiếng.

Kỷ Duật Hành hít sâu một hơi, vùi đầu hôn má cô, thủ thỉ “Bé ngoan.”

Anh duỗi tay đi vào, Thẩm Ninh cắn môi trầm thấp rên rỉ. Một lát sau, cô thỏa mãn dựa vào anh mà thở dài.

“Anh nhịn được à?” Thẩm Ninh cảm giác thật kì lạ.

“Em ngủ đi, đừng dựa vào anh.” Kỷ Duật Hành định đi vào phòng tắm giải quyết một chút.

Thẩm Ninh giữ lại không cho anh đi, ở bên tai anh thì thầm, “Có qua có lại mới toại lòng nhau.” Nói rồi chậm rãi cong lưng xuống…

Đã trải một lần vận động vợ chồng “thuần khiết”, Thẩm Ninh tùy ý mặc sơ mi của Kỷ Duật Hành dựa vào đầu giường. Kỷ Duật Hành mặc duy nhất một chiếc quần ngủ, bật nắp một chai champagne nhưng chỉ đổ ra một cốc, uống một ngụm quay lại bên giường đút cho Thẩm Ninh.

Môi đỏ tuy đã ngậm lấy nhưng vẫn có chút tràn ra khóe môi. Kỷ Duật Hành chậm rãi liếm sạch sẽ, nhẹ nhàng mút bờ môi ấy, một cái, rồi hai cái. Tiện đường thăm dò vào trong, chậm rãi trêu đùa lưỡi của cô.

Thẩm Ninh ngoan ngoãn để anh hôn môi. Người kia như muốn liếm hết má cô, còn cắn vành tai, tham lam hôn hít đến mức phát ra tiếng động.

Cho đến khi đã chín muồi, anh đột nhiên đứng dậy uống một hơi cạn sạch champagne.

Thẩm Ninh nhìn dáng vẻ này thì thực sự muốn cười. Rõ ràng rất muốn, còn cố tình nhịn xuống… “Anh sợ ba em như vậy à?”

Kỷ Duật Hành cổ quái nhìn về phía Thẩm Ninh, hỏi lại “Anh sợ ba em?”

“Anh không phải sợ nhúng chàm em sẽ bị ba đánh sao?”

Kỷ Duật Hành cười một tiếng rồi lắc đầu.

“Không phải sao?” Thẩm Ninh trở mình, chân lắc qua lắc lại, “Vậy thì vì sao?”

Kỷ Duật Hành nhìn đôi chân trắng bóc, nói “Mặc quần vào.”

“Anh nói lý do đi đã.” Thẩm Ninh giơ tay, còn cố ý quơ quơ chân dài.

Kỷ Duật Hành thay đổi thái độ, nói “Ngày mai khàn giọng cũng đừng trách anh.”

“…” Thẩm Ninh lập tức ngoan ngoãn làm một chú thỏ trắng nhỏ xinh, yên lặng thu móng vuốt bò xuống giường, rửa mặt đi ngủ.

Ngày hôm sau Kỷ Duật Hành mang theo Thẩm Ninh tới Monaco, chỉ để phát tiết năng lượng thừa thãi của hai người.

Đường đua Monte Carlo là một trong bốn đường đua nổi nhất thế giới. Ngày thường nó chỉ là một con đường bình thường, mùa giải đến chính là đoạn đường ngắn nhất trong đường đua F1, vừa có được khúc cua chậm nhất và đường hầm nổi tiếng nhất. Giành được vị trí quán quân ở chỗ này là ước mơ của rất nhiều người đua xe. Kỷ Duật Hành thường xuyên tới đây xem giải trí, vì vậy thuê một căn phòng dài hạn ở khách sạn, mua một chiếc xe, bãi biển còn có một chiếc du thuyền.

Anh dùng chiếc xe thể thao chở Thẩm Ninh, trên đường xe lao nhanh vun vút. Lúc này trên đường không có xe, có cũng là những người chơi xe giống anh, bởi vậy nên anh lái xe cũng rất tận hứng.

Thẩm Ninh thấy anh hết sức chăm chú, biết đường đua này cần nhiều kỹ thuật, nên cũng chỉ im lặng ngồi tận hưởng kích thích, không có nói chuyện.

Chờ Kỷ Duật Hành lái vài vòng rồi hạ thấp tốc độ, rốt cuộc cô tìm được cơ hội, nói “Em cũng muốn chơi!”

Kỷ Duật Hành trả lời: “Ở đây đồ bảo hộ không đủ, lần tới đưa em đến chỗ khác chơi.”

“Nhưng bây giờ em đang máu.” Ai lại chỉ cho nhìn chứ không cho ăn.

“Dạy em lái du thuyền”

May mà Thẩm Ninh cực kì dễ tính, lập tức gật đầu đồng ý, nói “Được.”

Vì thế buổi chiều nọ Kỷ Duật Hành mang Thẩm Ninh ra biển, cầm tay chỉ việc dạy cô lái du thuyền thế nào. Cho đến mặt trời lặn hai người mới mãn nguyện ra về.

Hai người mười ngón tay đan vào nhau chậm rãi trở về khách sạn. Thẩm Ninh chỉ vào chỗ đậu rất nhiều hãng xe nổi tiếng cách đó không xa, tò mò hỏi: “Đó là chỗ nào?”

“Sòng bạc,” Kỷ Duật Hành nhanh chóng tiếp lời, “Buổi tối muốn đi một chút không?”

“Được nha.” Nhớ là trước đây cô cũng từng nghịch ngợm như vậy.

Kỷ Duật Hành cũng nhớ lại dáng vẻ đó của cô, nói “Em hay đi theo Phong Bảo Lam vào sòng bạc còn gì, chỉ là thắng thì ít mà thua thì nhiều?” Phong Bảo Lam là cháu trai của Hoàng thái hậu Cảnh Triều, cũng là em họ kiêm thư đồng của hoàng đế Đông Duật Hành, Thẩm Ninh từng vì muốn tìm ngọc đen phúc họa thú để trở về nhà đã cố ý tiếp cận Phong Bảo Lam, mới có đoạn “Nghiệt duyên” này.

Thẩm Ninh nói: “Em chỉ dựa vào vận may, còn Phong Bảo Lam mới là cao thủ.”

“Đêm nay để anh xem em chơi.”

“Được luôn.” Thẩm Ninh chân tay đã thấy ngứa ngáy.

Bởi vì sòng bạc yêu cầu ăn mặc, Kỷ Duật Hành gọi hai bộ lễ phục qua mạng, bảo khách sạn lấy về trong hai giờ đồng hồ.

Chờ hai người ăn cơm xong, khách sạn đã làm việc xong xuôi đem quần áo đến phòng.

Một giờ sau, khi Thẩm Ninh lần thứ hai xuất hiện trước mặt giám đốc khách sạn, người đã nhìn qua hàng loạt các thiếu nữ nổi danh cũng có tia hoang mang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play