Dùng xong bữa sáng phong phú, Thẩm Ninh mới nắm tay Kỷ Duật Hành bắt đầu du ngoạn Venice. Tuy rằng xung quanh tràn ngập không khí thương mại nhưng cũng không làm Thẩm Ninh buồn hơn. Cô ngồi du thuyền nhìn kiến trúc đặc sắc hai bên bờ, nghe tiếng nước chảy yên bình, gật đầu thăm hỏi những người bạn đường xa lạ. Đôi lúc còn trông thấy những chú hề biểu diễn trên cầu. Ngồi bên cạnh là người đàn ông cô yêu nhất, tất cả đều thật sự tốt đẹp.

Đương nhiên, đồ tham ăn như Thẩm Ninh làm sao bỏ qua được nhân sinh tốt đẹp, kem Ý. Sau giữa trưa, cô theo lời chủ thuyền giới thiệu, ngồi ở một nhà hàng nhỏ tinh xảo, ăn một ly kem thật lớn, quả nhiên khác với loại kem bình thường khác. Đúng là hạnh phúc hơn cả tiên!

Kỷ Duật Hành không thích ăn đồ ăn vặt, tật xấu kén ăn vẫn không đổi được. Lúc này bị Thẩm Ninh đút cho một muỗng, lại hôn một cái trả lại cho người kia… Rõ ràng đã chảy mất rồi.

Thẩm Ninh một mình ăn xong một ly kem lớn, vẫn còn chưa đã thèm, Kỷ Duật Hành không thể không hạ lệnh cấm.

Ăn xong, hai người cũng không vội vã đi tiếp mà ngồi bên ngoài hưởng thụ vẻ đẹp của ánh mặt trời.

Chủ tiệm Venice là một ông chú hay tò mò, lúc bọn họ gọi món đã biết hai người là khách du lịch nhưng ông đã nhìn quen những vị khách vội vội vàng vàng, đi tới đi lui, lại thấy bọn họ nhàn nhã ngồi ngắm cảnh thì thấy hơi kỳ lạ. Ông chủ lập tức dùng tiếng Anh bồi hỏi: “Hai người không đi quảng trường La Mã chơi sao? Nó ở ngay phía trước thôi.” Dừng một chút lại nói thêm, “Các bạn chỉ cần nói cho chủ thuyền các bạn xuống thuyền ở phía tây quảng trường là được.”

Kỳ thật tiếng Anh của Thẩm Ninh không tồi, may mắn đi xa nhiều năm vẫn chưa quên.

Cô cười rồi nói một tiếng cảm ơn.

Kỷ Duật Hành hỏi cô muốn đi không. Thẩm Ninh nhấp miệng, nói mình không có duyên với bồ câu. Nếu đi mà gặp bồ câu, không chừng sẽ nhảy lên mổ mình mất.

Trước đây từng ở Lý gia Cảnh Triều nuôi bồ câu chơi cho vui, ai ngờ không biết vì sao mà những con vật đó chỉ cần nhìn thấy là mổ chết Thẩm Ninh, hại cô bị mấy người hầu chê cười một hồi.

Kỷ Duật Hành nói: “Hay là tại em nghĩ muốn ăn nó, nên bị nó phát hiện?”

Thẩm Ninh nghiêng đầu suy nghĩ, nghiêm trang nói: “Cũng có khả năng.”

Kỷ Duật Hành bật cười, chăm chú nhìn ánh mặt trời hôn lên môi cô. Cả người cô giống như đắp thêm một vầng ánh sáng nhu hòa, cảnh sắc xung quanh cô cũng được nhiễm vẻ đẹp tuyệt vời đó. Ừ, hóa ra Venice cũng rất đẹp.

“Anh nhìn gì thế?” Thẩm Ninh cảm nhận được ánh mắt của anh, cười nhẹ hỏi anh.

“Nhìn em.”

“Em đang nhìn gì?”

“Nhìn anh.”

Hai người nhìn nhau cười một hồi lâu, Kỷ Duật Hành mở hai tay, nói “Lại đây.”

Thẩm Ninh cắn môi cười, chạy tới ngồi vào trong lòng ngực anh cọ cọ.

Kỷ Duật Hành ôm toàn bộ cơ thể cô, dịu dàng hôn môi người yêu của mình.

Hai người cùng nhau thưởng thức buổi chiều Venice ngọt ngào tại quán kem trong hẻm nhỏ này.

Ban đêm, hai người đi đến nhà hàng được ông chủ tiệm kem gợi ý. Nhà hàng này nhìn ngoài thì bình thường mà thức ăn lại đầy hương vị lâu đời của Venice, cảm thấy thực mỹ mãn trở về khách sạn. Khi trở lại khách sạn, giám đốc thông báo tối nay có vũ hội hóa trang, muốn mời bọn họ tham gia. Nếu có hứng thú, quần áo và mặt nạ sẽ được gửi đến để họ lựa chọn.

Đây cũng chính là một hình thức mua bán mặt nạ đi. Nhưng Thẩm Ninh vẫn cảm thấy rất hứng thú, lập tức bảo giám đốc đưa đồ đến phòng tổng thống.

“Chúng ta tới chơi một trò chơi đi.” Thẩm Ninh vừa kéo Kỷ Duật Hành về phòng, vừa cười hì hì nói.

“Anh tìm được em thì được cái gì?” Về điểm này Kỷ Duật Hành cực kì hiểu tâm tư của Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh liếc anh một cái, nói “Không có gì cả,” cô ngừng một tí, kéo dài âm điệu nói, “Nhưng mà…… Tìm không ra em, chắc chắn sẽ bị phạt.”

“Loại trò chơi này chỉ mệt người thôi!”

“…Cứ như vậy đi, anh tìm được em, em sẽ không so đo chuyện quần áo với anh nữa.” Thẩm Ninh nghĩ một hồi quyết định đại lượng khoan hồng nói.

“Nhóc ham chơi.” Kỷ Duật Hành nhân cơ hội nhéo mông nhỏ của cô một cái.

Vừa bước vào phòng, người phục vụ đã gửi hai hàng váy, tất cả đều là những chiếc váy lộng lẫy với màu sắc bốc lửa, cá tính, mới mẻ và hoang dã, tràn ngập tình thú dị quốc.

Phục vụ mời đàn ông đi nơi khác, cũng lưu lại một người phục vụ nữ phục vụ Thẩm Ninh mặc quần áo.

“Tí nữa gặp lại, chú bảy,” Thẩm Ninh hôn gió một cái, “Anh không tìm ra là em sẽ khóc đó nha.”

Thẩm Ninh mặc xong quần áo cũng đã là chuyện của một giờ sau. Còn nghịch ngợm đeo tóc giả lên tăng độ khó của trò chơi, lại chọn một cái mặt nạ che hết nửa mặt mình đeo thử. Nhìn người trong gương như một phu nhân châu Âu… kể cả cô cũng không nhận ra chính mình.

“Bà thật đẹp, phu nhân.” Người phục vụ nữ nói.

“Cảm ơn.”

“Bà cần tôi đỡ xuống tầng không, thưa phu nhân?”

“Không cần.”

Thẩm Ninh trả tiền boa, người hầu mỉm cười lui ra ngoài.

Quần áo này vốn không nhẹ nhưng Thẩm Ninh từng mặc trang phục của Hoàng Hậu còn nặng hơn nữa. Bởi vậy, cô mới có thể dễ dàng thích nghi, cầm một chiếc quạt lông công đi ra ngoài.

Bên ngoài đã có người chờ sẵn dẫn cô xuống lầu, cô đi theo bước vào đại sảnh yến hội. Dàn nhạc hòa âm ở một góc đã tấu lên một khúc nhạc, bên trong đã không có ít khách khứa nói chuyện cười đùa, mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ khác nhau, nửa che hoặc che cả mặt, còn có cả mặt nạ hề nữa. Thẩm Ninh chậm rãi hòa vào đám đông, cầm một ly champagne nhẹ nhàng uống một ngụm. Cô nhìn một vòng, nhận ra người muốn tìm chắc chắn phải dựa vào khí chất. Chú bảy nhà cô ở đâu… Thẩm Ninh nhìn về phía những người đàn ông, xấu hổ phát hiện phái mạnh lại càng khó phân biệt hơn. Ai cũng mặc như vậy, dáng dấp đều như nhau, chiều cao lại tương đương.

Cô nhẹ nhàng mở quạt, nếu theo tính cách của anh… Cô vô thức dựa vào cầu thang xoắn ốc nhìn lên, bỗng nhiên đối mặt cùng với một người đàn ông đeo mặt nạ kim loại nửa mặt. Dáng người cao thẳng, lẳng lặng đứng đó khiến người ta khó có thể bỏ qua. Hai tay anh ta để ở trên lan can, vẻ mặt như đã nhìn cô từ lâu.

Người đàn ông kia…ngoài chồng cô thì còn ai vào đây nữa? Thẩm Ninh cắn môi cười.

Khóe miệng người đàn ông kia hơi nhấc lên, vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ, từ phía cầu thang bước xuống.

Tầm mắt của Thẩm Ninh cũng nhìn theo anh, không ngờ bên người truyền đến một thanh âm nghi hoặc, “Áo Vi Lệ phải không?”

Thẩm Ninh nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông tóc đen cao lớn. Hắn đeo một chiếc mặt nạ toàn mặt nên đôi mắt cũng không thấy rõ, “Xin lỗi, anh nhận sai người rồi.” Cô mỉm cười nói.

“À, tôi nhận sai người rồi,” Người đàn ông với mái tóc đen hơi khom lưng, dùng giọng điệu hơi giống Anh quốc hỏi, “Xin hỏi tôi có vinh dự được biết tên của em?”

Cô sửng sốt, nhìn Kỷ Duật Hành đã đến ngay trước mắt, cười nói “Xin gọi tôi là Kỷ phu nhân.”

Vừa nghe hoa đã có chủ, người đàn ông kia thoáng sửng sốt, rất lịch sự xoay người rời đi.

Người kia vừa mới đi, Kỷ Duật Hành đã đến trước mặt cô. Anh duỗi tay không nặng không nhẹ kéo cô vào sàn nhảy, nói “Thật khiến người khác không bớt lo, mới rời tầm mắt, đã có người tiếp cận em.”

Cho dù là vậy, Thẩm Ninh cũng không ngốc đến mức thừa nhận, “Đâu có, nhận sai người.”

“Lấy cớ.” Kỷ Duật Hành hừ một tiếng.

Thẩm Ninh không tiếp tục đề tài nguy hiểm này, cô tò mò hỏi: “Sao nhận ra được em?"

Kỷ Duật Hành kéo cô xoay tròn một cái, nhàn nhạt nói “Em vừa đến, anh liền biết đó là em.”

“Vì sao?”

“Vợ của mình mà không nhận ra sao?”

Cuồng vọng như vậy… “Anh không sợ nhận sai à.”

“Có thể nhận sai sao? Anh biết mùi hương của em.”

Lời này cũng quá trừu tượng rồi…Nhưng mà tâm tình cô rất tốt.

“Vậy em nhận ra anh như thế nào?”

Thẩm Ninh trầm mặc một lát, gật đầu nói “Em cũng biết mùi hương của anh.”

Kỷ Duật Hành cười ra tiếng.

Hai người ăn ý khiêu vũ. Thẩm Ninh nhớ tới một vấn đề xưa cũ bèn hỏi “Ở Cảnh Triều, lúc chúng ta chơi cái trò đó…anh rốt cục trốn ở đâu?”

Kỷ Duật Hành cong môi, lúc này mới cho cô đáp án, “Bể tắm có mật đạo.”

“Quả nhiên như thế!”

Một khúc nhạc kết thúc, Thẩm Ninh còn muốn nhảy tiếp, lại bị Kỷ Duật Hành không nói lý lôi ra nói “Chuẩn bị đổi bạn nhảy, không được đi.”

Thẩm Ninh lè lưỡi.

Vì thế hai người nắm tay ở nơi xa lạ chơi một hồi, chào hỏi vài câu với những người khách lạ, có người muốn mời Thẩm Ninh khiêu vũ, Kỷ Duật Hành một mực từ chối thay cô.

Thẩm Ninh cảm thấy có chút mệt, Kỷ Duật Hành không nói hai lời, ôm eo cô về phòng.

Thẩm Ninh cười khẽ, bỏ mặt nạ xuống, lấy lông chim quẹt lên cằm anh.

Sắc mặt Kỷ Duật Hành lạnh nhạt, bảo cô đừng nghịch.

“Chú bảy không cần bị phạt, vui không?” Thẩm Ninh còn cố ý trêu chọc anh hỏi.

Kỷ Duật Hành không nói gì, chỉ là dưới chân bước nhanh hơn.

Về phòng, Kỷ Duật Hành đặt cô trên cánh cửa, định dây dưa một phen lại bị người kia che mất, “Không được chồng à, hoàn cảnh này quá nguy hiểm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play