Ninh Bảo? Ninh Bảo ngoan? Lục Trân vốn dĩ đã đau tai, nghe thêm lời này lại cảm giác đau toàn thân? Buồn nôn không? Nhão nhẹt không? Nhìn vẻ mặt đau lòng của anh, ai không biết còn tưởng cô gái này bệnh nặng lắm!

“Không thoải mái……”

“Lại đây, anh giúp em bóp mũi, miệng thổi thật mạnh nào.”

Thẩm Ninh làm theo, dùng sức thổi mới đả thông được hai tai nhưng vẫn còn hơi đau một chút.

“Khá hơn chút nào không?”

Giọng anh như vọng lại cả một bức tường, Thẩm Ninh dựa vào ngực anh, lắc đầu thấy không thoải mái lắm.

Anh ù tai cũng chỉ đau một lúc thôi, cho rằng Thẩm Ninh cũng chỉ đau một lúc, không nghĩ lại lâu như vậy. Anh ôm người cô, thấp giọng dỗ dành, còn gọi tiếp viên đem bịt tai đến.

Bên này Lục Trân tự lực cánh sinh nhai kẹo cao su nuốt nước miếng thật vất vả. Quay đầu lại còn thấy Thẩm Ninh dựa vào ngực chồng được anh vỗ về, lại nhìn về chồng mình đang chăm chú vào màn hình ipad, nhất thời cảm thấy có cái gì không đúng. Không phải theo lý thì vợ chồng mới cưới mới mặn nồng hơn vợ chồng già sao, sao lại trái ngược thế này?

Máy bay rốt cục cũng đã bay ổn định, Thẩm Ninh cũng khá hơn nhiều. Lúc tiếp viên đưa bịt tai đến, cô mới từ trong lòng anh ngồi dậy. Kỷ Duật Hành nhận bịt tai nghiên cứu một chút, cẩn thận nhét vào tai cô.

Lục Trân thấy đôi vợ chồng dính nhau như vậy, ngồi cả chuyến bay sao có thể chịu đựng được? Nhưng mà lúc sau, hai người lại không làm gì nữa, chồng thì đọc báo, vợ thì đọc tiểu thuyết. Không ai hé môi một lời.

Cũng chẳng khác gì mấy đôi vợ chồng bình thường.

Lục Trân cuối cũng cũng hồi phục tâm lí, nhìn vào Ipad. Nhưng Kỷ Duật Hành thực sự là quá anh tuấn, lại vô ý ngẩng lên ngắm vài lần. Cảm giác như đã gặp qua rồi, hay lại là ngôi sao nào đó nhỉ?

Dùng cơm xong, máy bay bị xóc, Kỷ Duật Hành ôm Thẩm Ninh vào lòng trước. Biết rõ cô đã đeo bịt tai nhưng vẫn che kín tai cô, còn nói: “Thử nhai một chút.”

Trong lòng Thẩm Ninh ấm áp, gật đầu làm theo.

Lục Trân có vẻ chuyên tâm xem một bộ phim điện ảnh nhưng vẫn bị bọn họ hấp dẫn. Hơn nữa thấy hành động của Kỷ Duật Hành mà không hiểu tại sao lại có chút hơi đố kị với Thẩm Ninh.

Có người phụ nữ nào lại không muốn chồng mình đặt mình ở trong lòng chứ?

Sau đó Thẩm Ninh vẫn bị đau tai. Cái cảm giác đau đớn này khiến cô cực kì khó chịu, không chịu nổi kéo bịt tai xuống, ngã vào lòng Kỷ Duật Hành che tai buồn bực nói “Lúc về không ngồi máy bay nữa đâu.”

“Được rồi, không ngồi máy bay,” Kỷ Duật Hành đau lòng lên tiếng, ngay sau đó nói, “Em ngủ một lát đi, ngủ rồi chắc sẽ cảm thấy khá hơn chút.”

“Ừ.” Thẩm Ninh nhíu mi lại gật đầu, rụt vào ngực anh.

Kỷ Duật Hành ôm cô, điều chỉnh bản thân mình để cô có một vị trí thoải mái. Thấy Thẩm Ninh nhắm mắt liền gọi tiếp viên đem một cái chăn đến đắp lên người cô.

Lục Trân liếc tư thế ôm nhau của hai người bọn họ, thấy người chồng không dựa vào ghế mà điều chỉnh vị trí cho vợ thoải mái. Một tay ôm vợ, một tay còn tiện lật tờ báo, nhìn vào đều biết đây không phải tư thế thoải mái nhất.

Lục Trân nghĩ thầm bản thân mình sẽ không bắt chồng mình làm thế bao giờ. Chưa nói tới việc chồng sẽ khó chịu mà kêu la, kể cả mình cũng không nên chỉ suy nghĩ cho bản thân như thế. Tựa vào ghế không ngủ được sao, vì sao lại còn muốn dựa vào người bên cạnh như thế?

Lục Trân cảm thấy hạnh phúc như thế không bền lâu chút nào. Vợ chồng thì phải hiểu và thông cảm cho nhau, cái gì cũng dựa vào đàn ông, đó là việc mấy cô bạn gái nhỏ mới làm.

Lục Trân vẫn còn nghĩ như vậy cho đến khi đã qua 2 tiếng, người đàn ông vẫn ngồi yên ôm vợ, mặt không có chút nào khó chịu. Lục Trân lại dấy lên nghi hoặc, người đàn ông đẹp trai như vậy, người yêu mến hẳn rất nhiều. Đúng ra thì phải là nhà gái săn sóc anh chứ, tại sao anh lại ân cần với con gái nhà người ta như vậy? Còn vui vẻ chịu đựng nữa?

Nếu anh ấy là chồng mình không biết mình sẽ đối xử với anh ấy tốt thế nào đâu.

Nghĩ đến vậy liền quay lại nhìn chồng dường như đang ngủ, Lục Trân bèn nhấn nút gọi tiếp viên đem một cái chăn đến.

Kỷ Duật Hành vẫn nhìn chằm chằm vào quyển tạp chí thứ 2 của mình.

Đến lúc đi qua vùng thời tiết xấu, tiếng đài mới đánh thức Thẩm Ninh. Cô mơ màng tỉnh dậy hỏi, “Sắp tới rồi sao?”

“Sắp tới rồi.” Kỷ Duật Hành nhìn đồng hồ nói.

Thẩm Ninh tựa cằm trên ngực anh một lúc mới ngồi dậy than vãn, “Eo đau quá.” Cô xoa xoa cái eo vì ngủ lâu mà cứng đờ.

Kỷ Duật Hành muốn giúp cô nhưng vừa chuyển động thì biết tay mình đã tê rần.

“Tay anh tê rồi à?” Thẩm Ninh ngay lập tức phát hiện, xoa bóp tay cho hắn, cũng cúi người nhẹ nhàng nói “Chồng thật tốt.”

“Ừ.” Kỷ Duật Hành việc nhân đức không nhường ai chấp nhận.

Hai người chính ngọt ngọt ngào ngào, Lục Trân nhịn không được nói:

“Tiểu Thẩm, chồng cô đối xử với cô thật tốt.”

Thẩm Ninh nhìn Kỷ Duật Hành rồi quay đầu cười nói, “Đúng vậy, thật sự rất tốt.”

Xem ra chuyến đi chơi lần này làm cô vui vẻ không ít, bộ dáng thẳng thắn thật đáng yêu.

“Thật hâm mộ cô, chồng tôi lúc nào cũng muốn tôi chăm sóc anh ấy hết.”

“Tôi cũng chăm sóc chồng tôi mà.”

Kỷ Duật Hành nhướng mày tỏ vẻ hoài nghi. Đời trước chắc còn có, đời này anh còn chưa được cô “chăm sóc” lần nào hết.

“Nhưng mà hai người đều chăm sóc nhau, không giống tôi, chỉ có mình tôi chăm sóc anh ấy.” Không chỉ như vậy, về sau cô còn phải chăm sóc gia đình anh ấy. Lục Trân hơi chua xót cười. Cô cùng chồng là xem mắt xong rồi mới kết hôn. Bản thân nhìn trúng anh ta, không phải vì có hảo cảm kết hôn mà nhìn xem công việc anh ta ổn định hay không, nhà cửa xe hơi ra sao, diện mạo và nhân phẩm là cái suy xét tiếp theo, càng không nói gì đến bản thân mình có yêu hay không. Cô nghĩ chồng chọn mình cũng là vì lí do tương tự, hơn nữa còn biết chăm sóc gia đình, chịu thương chịu khó, làm một người vợ tốt, không phải bắt nguồn từ tình yêu thật sự.

Thực ra Lục Trân cũng không muốn như vậy. Cô từng yêu rất nhiều, đến bây giờ cảm giác cũng đã chai sần rồi. Bạn cô từng yêu một người đàn ông nhưng lại ngại người kia vừa nghèo vừa không có chí tiến thủ liền bỏ hắn gả cho một thương nhân. Cả ngày chỉ cần ăn sung mặc sướng, đeo vàng đeo bạc. Nhưng nghe tin người yêu cũ kết hôn bèn tìm cô uống một trận say mèm khóc hết lòng hết dạ. Mấy ngày sau tỉnh lại, người bạn này khẳng định mình không hối hận, hôn nhân và tình yêu vốn không giống nhau.

Cô tin lời bạn nói nhưng đến hôm nay gặp được cặp đôi này, suy nghĩ có chút mất phương hướng.

Thẩm Ninh thấy người đang nói có vẻ hoang mang, bèn ghé tai nhẹ giọng nói: “Vậy cô phải nỗ lực khiến cho anh ta một lòng một dạ với cô.”

Ý tứ của Thẩm Ninh… Lục Trân không biết nên nói lời cảm ơn hay ghen ghét.

Kỷ Duật Hành rất tò mò, hỏi “Em nói gì thế?”

“Bí mật, không nói cho anh.”

Kỷ Duật Hành khoanh tay trước ngực nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi bật ra một câu, “Muốn rơi đầu đúng không?”

Thẩm Ninh xì một tiếng, ngã vào trong ngực hắn mà cười.

Lục Trân thấy hai vợ chồng dính nhau, buồn bực mà mong sao đời này không gặp lại hai người, nhắm mắt làm ngơ!

Thật vất vả đổi chuyến bay, lại trải qua mấy giờ nữa cuối cùng cũng đến Marco Polo. Lục Trân giống như đi chợ, thay chồng kéo đủ loại hành lý. Thẩm Ninh nắm tay Kỷ Duật Hành, chậm rãi rời đi. Lúc này Venice đã về đêm, Thẩm Ninh hít sâu một hơi. Đúng là hương vị của nước ngoài!

Hai người nhàn nhã đi vào sân bay. So với người người vội vàng kéo hành lý đi qua, họ nhìn như đang tản bộ. Thẩm Ninh buông tay Kỷ Duật Hành, nói: “Nghe nói Italy rất nhiều trai đẹp.”

“Cho nên em muốn đi Venice?” Lời nói tràn ngập nguy hiểm.

“Đương nhiên không phải…Chồng em vẫn đẹp trai nhất.”

“Nếu để anh thấy em nhìn chằm chằm người đàn ông khác, anh ngay lập tức đóng gói em trở về.”

“…Được nha, em đem cả trai đẹp Ý về nữa.”

“…Ninh Bảo, em hư rồi.”

“Cho anh sợ luôn.” Thẩm Ninh lè lưỡi, cố ý nhìn về người đàn ông độc thân đẹp trai đang xách túi.

Kỷ Duật Hành hung hăng hôn môi đỏ của cô.

Tại sao xã hội hiện đại lại không cho phép nhốt vợ trong nhà! Như vậy cô mới không ở bên ngoài rêu rao được nữa.

Tới khách sạn nghỉ ngơi, hai người điều chỉnh lại đồng hồ. Thẩm Ninh định thay quần áo đẹp cùng Kỷ Duật Hành đi ra ngoài nhưng nhìn vào hành lí vừa bực vừa buồn cười. Anh chọn đồ đều kín mít, đồ cô đem theo duy nhất chỉ có áo cổ tròn. Cô sao lại tin anh cơ chứ?

Kỷ Duật Hành ra khỏi phòng tắm, còn mặt dày nói, “Anh đem đồ đẹp nhất tới đấy.”

Thẩm Ninh lập tức ném quần áo vào mặt anh.

Nhưng vẻ đẹp tự nhiên khó che dấu. Mặc dù không mặc quần áo quá hở hang, eo nhỏ mông tròn kia vẫn hiện vẻ quyến rũ. Kỷ Duật Hành đánh vào mông cô, cau mày nói: “Quần nhỏ quá.”

“Khó coi sao?” Thẩm Ninh cố tình uốn éo.

Mới sáng sớm đã kích thích anh có phải hơi vô nhân đạo không? Kỷ Duật Hành lần nữa tính bóp mông múp múp của cô, lại bị cô nhẹ nhàng tránh đi, “Em đói bụng, chú bảy, chúng ta đi ăn sáng đi.” Nói liền quay eo thon đi ra ngoài.

“Bảo bối, cho anh sờ đi, nhiều năm rồi…” Đại sắc lang chảy nước miếng.

“Mơ đi.” Thẩm Ninh không chút lưu tình đi về phía cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play