Hạ Huyến đã chuẩn bị quà cho Hoắc Chiết Toàn, cậu vẫn như cũ liên lạc với Đỗ Dụ trước.

Hạ Huyến để tài xế đưa cậu đến Sở chỉ huy quân đội, sau đó Đỗ Dụ ra đón cậu.

Đỗ Dụ lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Huyến, phải thừa nhận là hắn vô cùng kinh ngạc. Hắn nghĩ thầm, không hổ là một Omega có thể thu hút được sự đối đãi đặc biệt của Thượng tướng.

Hạ Huyến xách món quà cậu chuẩn bị cho Hoắc Chiết Toàn, đứng bên ngoài cửa Sở chỉ huy quân đội.

Cậu nhìn thấy Đỗ Dụ.

Đỗ Dụ trông như một người đàn ông rất lịch thiệp, khi đi tới trước mặt cậu, hắn chào theo nghi thức tiêu chuẩn của quân đội, "Xin chào, anh Hạ, tôi là Đỗ Dụ."

“Cuối cùng cũng gặp được ngài, đã làm phiền ngài nhiều lần rồi.” Hạ Huyến lễ phép nói.

“Không phiền, đây là việc của tôi.” Đỗ Dụ nói.

Hạ Huyến đưa túi quà trong tay cho Đỗ Dụ, "Làm phiền ngài chuyển cái này cho Thượng tướng thay tôi."

“Được.” Đỗ Dụ nhận lấy túi quà, hỏi, “Ngài không định tự mình đi đưa sao?”

Hắn nghĩ chỉ cần thông báo cho Thượng tướng một tiếng, Thượng tướng sẽ không không đến gặp người đúng chứ? Hắn thấy phản ứng tiếp theo của Thượng tướng sau hai lần hẹn với Hạ Huyến rất tốt.

“Không cần, ngài làm thay tôi nhé.” Hạ Huyến xua tay, lần này không định đi gặp Hoắc Chiết Toàn.

Sau khi giao đồ cho Đỗ Dụ xong, Hạ Huyến liền rời đi.

Đỗ Dụ mang theo quà trở lại tòa nhà hành chính quân sự, hắn tình cờ bắt gặp Hoắc Chiết Toàn ra ngoài chuẩn bị đi họp.

Đỗ Dụ bước tới nói: "Thượng tướng, cái này là vừa rồi Hạ tiên sinh nhờ tôi chuyển cho anh."

Thời gian của Hoắc Chiết Toàn không còn lâu nữa, hắn liếc nhìn túi quà màu xanh lá cây trong tay Đỗ Dụ, nói: "Đặt lên chỗ của tôi đi."

Nói xong liền vội vã đến cuộc họp.

Cuộc họp kéo dài bốn tiếng đồng hồ, Hoắc Chiết Toàn trở lại văn phòng, ngồi vào chỗ của mình, xoa xoa ấn đường.

Khi hắn ngước mắt lên, khóe mắt thoáng nhìn thấy túi quà màu xanh lục trên bàn, liền nhớ tới món quà mà lúc sáng Hạ Huyến gửi đến.

Hoắc Chiết Toàn cầm túi quà lên, trong đó có một chiếc hộp vuông to bằng lòng bàn tay, bọc giấy gói màu xanh lá cây, nhìn không thấy bên trong là thứ gì.

Hoắc Chiết Toàn thực sự có hơi tò mò.

Hạ Huyến sẽ tặng cho hắn cái gì?

Hoắc Chiết Toàn xé giấy gói ra, hơi sửng sốt khi nhìn thấy thứ bên trong.

Bên trong là một chụp thủy tinh đơn giản, bên trong cái chụp bảo vệ là một nhánh cây hoa chi ngọc lan màu vàng cùng lá.

Hoắc Chiết Toàn nghịch cái chụp thủy tinh đơn giản này, thưởng thức dáng vẻ nở ra của hoa chi ngọc lan màu vàng bên trong.

Hắn bấm điện thoại của văn phòng trên bàn, gọi Đỗ Dụ vào.

“Thượng tướng, ngài gọi tôi có gì dặn dò?” Đỗ Dụ quan sát chụp thủy tinh trong tay Hoắc Chiết Toàn không chút lưu tình, đây là quà sao? Sao nhìn không hiểu gì hết.

“Giúp tôi gọi điện cho Hạ Huyến.” Hoắc Chiết Toàn nói.

“Vâng.”

Hạ Huyến ở phía bên kia đang ngủ.

Bây giờ là ba giờ chiều, Hạ Huyến vẫn chưa thức dậy sau giấc ngủ trưa. Rèm cửa sổ che khuất ánh sáng, trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng mờ ảo, với nhiệt độ phòng thích hợp, tinh dầu an thần và một chiếc giường lớn êm ái, quả là không nên quá thoải mái.

Hạ Huyến bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nửa tỉnh nửa mê trả lời điện thoại, "A lô —"

"Tôi là Hoắc Chiết Toàn."

Nghe thấy giọng nói trầm thấp quyến rũ phát ra từ điện thoại, Hạ Huyến lập tức bừng tỉnh.

"Thượng tướng?"

Hoắc Chiết Toàn nghe thấy giọng nói buồn ngủ của Hạ Huyến, hắn cười nhẹ, "Cuộc gọi này của tôi dường như đến không đúng lúc rồi."

"Quấy rầy đến giấc nghỉ của em rồi, tôi rất xin lỗi.” Vừa nói, ánh mắt của Hoắc Chiết Toàn rơi vào đồng hồ trên bàn.

15:10.

"Không, em đã tỉnh ngủ rồi, ý em là em chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, bây giờ em không buồn ngủ nữa rồi." Hạ Huyến vỗ vỗ đầu.

Cậu cũng không nghĩ rằng Hoắc Chiết Toàn sẽ gọi điện thoại vào giờ này, món quà của cậu đã được gửi đến tay Đỗ Dụ vào lúc 10:30 sáng, đến nay đã hơn bốn tiếng đồng hồ rồi.

"Ừ, tôi vừa kết thúc một cuộc họp, bây giờ vừa mới mở món quà mà em tặng. Hoắc Chiết Toàn lấy chụp thủy tinh trong tay xoay ra ánh sáng, hắn nói: "Cảm ơn món quà của em, tôi rất thích nó."

“Ngài thích nó là tốt rồi.” Hạ Huyến lấy gối chồng lên cao, dựa lên giường nghe điện thoại.

"Vậy tôi có thể hỏi, em tặng món quà này vì lý do gì?" Hoắc Chiết Toàn nói.

"Hôm qua em cùng mẹ đến Học viện quân sự Bạch Ưng, em vào thư viện của Học viện quân sự Bạch Ưng, lúc đang đọc sách nhìn thấy hoa lan màu vàng bên ngoài cửa sổ đang hé nở ..."

Giọng nói của Hạ Huyến rất hay, tốc độ nói không nhanh không chậm, khiến người ta cảm thấy nghe cậu nói cũng là một loại thư giãn.

"Em nhớ rằng Thượng tướng rất thích đọc sách, khi còn học ở Học viện quân sự Bạch Ưng chắc hẳn đã thường xuyên đọc sách trong thư viện, cũng có thể nhìn thấy cây hoa lan đó, vào mùa hè đọc sách trong hương thơm của hoa lan vây quanh, nghĩ đến cũng thấy rất dễ chịu. "

"Thượng tướng ngài trăm công nghìn việc, chắc đã lâu không trở lại trường cũ rồi, hôm qua em nhìn thấy cây hoa lan đó liền cảm thấy rất thích, muốn chia sẻ mùi hương của nó với ngài."

Hoắc Chiết Toàn mở cái chụp thủy tinh ra, cầm lấy cuống hoa, lấy hoa lan bên trong ra.

Đầu cánh hoa dài màu trắng của hoa chi ngọc lan màu vàng nhạt, bao lấy nhụy hoa màu xanh lá ở giữa, trông rất thanh lịch cao quý.

Hoắc Chiết Toàn nhắm mắt lại, ngửi được mùi thơm của hoa chi ngọc lan, hương thơm nhẹ nhàng thanh tao tươi mát kèm theo một chút mùi cỏ xanh và ánh nắng mặt trời.

Hắn khẽ cong môi nói: "Tôi ngửi được rồi, mùi hương khiến tâm trạng người khác rất tốt. Cảm ơn món quà của em, nó làm tôi nhớ lại cảm giác hồi còn đi học khi đang ngồi trong văn phòng."

“Ngài thích là tốt.” Hạ Huyến cười nói.

“Vừa nãy nghe ngài nói vừa mới kết thúc một cuộc họp?”

“Đúng vậy, một cuộc họp dài dòng.” Hạ Chiết Toàn đánh giá..

“Vậy ngài nghỉ ngơi tốt nhé, không quấy rầy ngài nữa.” Hạ Huyến nói rồi kết thúc cuộc gọi.

Sau khi Hoắc Chiết Toàn cúp máy, hắn lấy hoa chi ngọc lan bỏ vào trong chụp thủy tinh, xem như đồ trang trí, đặt lên bàn làm việc.

Nó trông thật lạc quẻ với chiếc bàn đen xỉn và nhiều tài liệu chất đống trên đó.

Đỗ Dụ chăm chú quan sát ở bên cạnh, hắn đếm được Thượng tướng đã cười hai lần.

Hạ Huyến ở bên kia nhìn chằm chằm vào nhật ký cuộc gọi một hồi, sau đó đặt điện thoại xuống, đứng dậy rời khỏi giường.

Cậu mở rèm cửa sổ, ánh sáng tràn vào, làm bừng sáng cả căn phòng.

Hạ Huyến ngồi vào bên cạnh bàn học, trên bàn học đặt một bức ảnh.

Đó là bức ảnh mà Hạ Huyến chụp trong thư viện của Học viện quân sự Bạch Ưng ngày hôm đó, được cậu in ra.

Nhìn thoáng qua có thể thấy bức ảnh được chụp bên ngoài thư viện. Bức ảnh là chiếc bàn ngập tràn ánh sáng mặt trời, hoa lan tràn đầy sức sống bên ngoài cửa sổ, còn có khẩu hiệu của Học viện Quân sự Bạch Ưng trên tường.

Sau khi Hạ Huyến do dự một chút, cậu lấy bút ra, viết lên mặt sau của bức ảnh: Cầu mong cậu thoát khỏi quá khứ, trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.

Hạ Huyến lấy bức ảnh này gửi cho Lan Anh.

Hai ngày lại trôi qua.

Chiều nay, Hạ Huyến ở nhà nhận được quà đáp lễ từ Hoắc Chiết Toàn.

Đỗ Dụ đã đích thân đến thăm phủ Bá tước, gửi cho món quà đáp lễ của Hoắc Chiết Toàn.

Hạ Huyến tiếp hắn ở phòng khách.

Trên mặt Đỗ Dụ nở nụ cười, hắn nói: "Tôi đây thay mặt Thượng tướng mang cho ngài một thứ."

Đỗ Dụ lấy ra một hộp trang sức làm bằng hạt cườm cổ điển, đưa cho Hạ Huyến.

Hạ Huyến nhận lấy, cậu từ từ mở ra, một cái trâm cài áo lộng lẫy lấp lánh nằm lặng lẽ trong hộp.

Đó là một cây trâm bằng vàng ngọc lục bảo, ở giữa được khảm một viên ngọc lục bảo to bằng ngón tay cái, xung quanh dùng vàng làm thành hình pháo hoa, trên đầu mỗi chùm “pháo hoa” được khảm kim cương nhỏ.

Nhìn thoáng qua liền biết giá trị rất đắt.

Đỗ Dụ bên cạnh giải thích: "Đây là tác phẩm cuối cùng lúc còn sống của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Lang Tây thế kỷ trước, đã được Thượng tướng mua trong một buổi đấu giá từ thiện quy mô lớn vào tối hôm qua."

"Thượng tướng nói, thứ nhất đây là quà đáp lễ cho món quà mà ngài đã tặng vào lần trước, thứ hai là một lời xin lỗi vì ngài ấy không thể đến được buổi hẹn mà ngài mời ngày hôm đó."

Hạ Huyến dùng ngón tay vuốt nhẹ viên đá chính của cây trâm, cậu khẽ cười nói: "Thay tôi gửi lời cảm ơn cho Thượng tướng, tôi rất thích món quà này."

"Ngài thích là tốt." Đỗ Dụ nói, "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi, vậy thì xin cáo từ trước."

"Thượng tá Đỗ không ngồi lại uống trà sao?” Hạ Huyến giữ lại nói.

“Cảm ơn ý tốt của Hạ tiên sinh nhiều, nhưng tôi còn có việc.” Đỗ Dụ từ chối nói.

Hạ Huyến tiễn Đỗ Dụ đi, cậu lấy cây trâm trong hộp quà ra, nhìn kỹ.

Cây trâm không hổ danh là đến từ một bậc thầy nổi tiếng, tay nghề thủ công có thể nói là vô cùng tinh xảo.

Khi Hạ Huyến quay người lại, nhìn thấy anh trai mình đang đẩy xe lăn vừa hay xuất hiện ở tầng hai.

"Anh, sao anh lại ra đây rồi?" Hạ Huyến cầm cây trâm lên lầu.

“Vừa rồi ở nhà có khách sao?” Hạ Tuân hỏi.

"Ừm, là phụ tá của Hoắc Chiết Toàn."

Hạ Tuân vô cùng ngạc nhiên, anh hỏi: "Phụ tá của hắn đến làm gì."

Hạ Huyến nói: "Đến tặng quà cho em."

Cậu ngồi xổm trước mặt Hạ Tuân, nâng cây trâm trong tay lên cho Hạ Tuân xem, hỏi: "Anh hai, có đẹp không?"

Hạ Tuân cưng chiều nói: "Đẹp lắm."

Tạm thời cho dù món quà đáp lễ này chứa đựng bao nhiêu tấm lòng của Hoắc Chiết Toàn.

Thì gu của Hoắc Chiết Toàn cũng không tệ, tặng cây trâm này rất là hợp ý Hạ Huyến.

Hạ Huyến cất cây trâm đi.

Lý do mời Hoắc Chiết Toàn đến gặp mặt đã trở nên đơn giản rồi - tạ ơn trời.

Hạ Huyến mời Hoắc Chiết Toàn cùng dùng bữa tối, như một lời cảm ơn về món quà quý giá này.

Kỳ thực lý do gì cũng không quan trọng, mấu chốt là Hoắc Chiết Toàn có hợp tác hay không.

Lần này, Hoắc Chiết Toàn hợp tác.

Hắn đồng ý lời mời, nhưng vì sắp xếp công việc nên thời gian ăn tối bị lùi sang bảy giờ.

Nhà hàng mà Hạ Huyến chọn ở khu nhà giàu Hoa Đô, là một nhà hàng phương Tây trên tầng cao nhất của Plaza Xuân Thủy Thiên Đạo ở ngã tư.

Hạ Huyến ngồi vào bàn ăn, nhà hàng nằm ở một trong những tòa nhà cao nhất ở Hoa Đô, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, chiêm ngưỡng cảnh đêm đèn đóm rực rỡ của Hoa Đô.

Hoắc Chiết Toàn vội vàng đi tới, hắn cởi áo khoác ra, ngồi vào chỗ.

"Xin lỗi, tôi tới trễ rồi."

Hạ Huyến chớp chớp mắt, cậu nói: "Mỗi lần khiến Omega đợi thật sự mất đi phong độ quý ông."

"Nhưng mà - đây là để cảm ơn món quà của ngài mà mời ngài ăn tối, chủ nhà đợi khách là điều đương nhiên."

"Có thích món đồ đó không?" Hoắc Chiết Toàn hỏi.

"Cây trâm rất đẹp, rất thích."

"Vậy thì tốt."

Hạ Huyến và Hoắc Chiết Toàn ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn dài màu trắng.

Nhà hàng có không gian ánh sáng rất thích hợp, với cảnh bố trí và những ngọn nến trắng, chỉ cần ngồi nhìn nhau thôi cũng sẽ cho người ta cảm giác mập mờ.

Hôm nay Hạ Huyến mặc một chiếc áo sơ mi trắng hở cổ, quanh cổ đeo một dây chuyền ngọc trai cổ điển ba vòng, được nối bằng một viên kim cương ở giữa.

Không đơn giản lại không quá phô trương.

Đàn ông đeo trang sức thường không thích hợp bằng phụ nữ.

Nhưng khi Hạ Huyến đeo nó lên, lại trông giống như công tử thời trung cổ bước ra từ trong bức tranh sơn dầu, phải nói rằng, ông trời thực sự đối xử với cậu rất tốt.

“Không biết có cơ hội để Thượng tướng đợi em một lần trong đời không.” Hạ Huyến tựa cằm nói.

Hoắc Chiết Toàn cười nhẹ, “Sẽ có.”

Khách hàng mà nhà hàng này tiếp đãi toàn là những người giàu có, tưởng đã thấy qua sóng to gió lớn, không ngờ lần này bọn họ lại được tiếp đãi Thượng tướng Đế quốc.

Trong nhà hàng đã sớm được sơ tán, toàn bộ nhà hàng đã chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng phục vụ tốt nhất cho Thượng tướng đại nhân cùng với Omega mà hắn đang hẹn hò.

Một người phục vụ được đào tạo bài bản bước tới gọi món cho hai người họ.

Hoắc Chiết Toàn đưa thực đơn cho Hạ Huyến, "Vì là nhà hàng em chọn, vậy do em gọi món thay cho tôi nhé."

“Được thôi, Thượng tướng ngài có kiêng kỵ gì không?” Hạ Huyến vui vẻ đồng ý, cậu hỏi.

“Không có.” Hoắc Chiết Toàn ngả người ra sau, tại vị trí ngồi làm một tư thế thoải mái.

Chỉ là khí chất như vậy, hắn ngồi ở đó liền làm cho người ta cảm giác sắp bày mưu tính kế, rất khó để người ta liên tưởng hắn tới đây để dùng bữa.

Hạ Huyến rất nhanh gọi món xong, rồi trả thực đơn cho người phục vụ để họ phục vụ.

Phục vụ khui rượu vang, rót rượu cho hai người.

Cả hai cùng nâng ly lên với chậu hoa ngăn cách giữa cả hai.

“Uhm, tôi sẽ tự phạt mình một ly vì đã đến muộn.” Hoắc Chiết Toàn uống cạn ly rượu vang.

Hạ Huyến lại nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng dùng bữa."

Hạ Huyến vẫn còn nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau, Hoắc Chiết Toàn thậm chí còn không di chuyển cốc cà phê.

Hoắc Chiết Toàn cười cười.

Tốc độ lên món của nhà hàng rất nhanh.

Chẳng mấy chốc bữa tối trước mặt hai người đã tràn ngập sơn hào hải vị.

Trên thực tế, Hoắc Chiết Toàn rất ít ăn đồ Tây, bởi vì hiệu quả ăn uống quá thấp, hắn ưu tiên chọn đồ ăn có hiệu suất ăn uống cao và cảm giác chắc bụng khi ăn.

Nhưng rõ ràng, đây không chỉ là một bữa ăn đầu tiên, còn là một buổi hẹn hò đầu tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play