Hạ Huyến và Hoắc Chiết Toàn hẹn gặp nhau trong một phòng trà.

Hoắc Chiết Toàn đến điểm hẹn đúng giờ.

Hạ Huyến đặt quyển Trà Kinh trong tay xuống, tươi cười chào hỏi, "Ngày tốt lành, Thượng tướng."

Hạ Huyến hôm nay ăn diện rất công phu.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xám nhạt, có thiết kế dây buộc giống kiểu Trung Quốc, trên cổ tay áo có thêu vài sợi tre màu đen.

Một bộ trang phục rất hợp với hoàn cảnh, làm tôn lên vẻ thanh lịch tao nhã với môi trường xung quanh.

Khác với phong cách cao quý lần trước, lần này Hạ Huyến ngồi như một bức tranh thủy mặc xinh đẹp, cuốn hút và tao nhã.

Hoắc Chiết Toàn gật đầu, "Ngày tốt lành, Hạ tiên sinh."

Hai người ngồi đối diện nhau trên tấm chiếu.

“Rất xin lỗi, tôi không có thời gian đến nơi hẹn cho lời mời lần trước của em.” Hoắc Chiết Toàn nói.

“Thượng tướng đại nhân trăm công nghìn việc, không giống với người nhàn rỗi như em, em đã rất vui vì hôm nay ngài có thể đến.” Giọng nói dịu dàng của Hạ Huyến giống như ngọc trai ném trên vải satin nhẵn bóng, nghe rất dễ chịu.

Người đã đến rồi, Hạ Huyến bắt đầu pha trà cho Hoắc Chiết Toàn.

Hôm nay bọn họ uống bạch trà.

Hạ Huyến hâm nóng bộ ấm trà, sau đó dùng thìa cà phê lấy ra những lá trà đầy ắp từ trong kho trà tinh xảo bỏ vào trong ấm trà.

Động tác của cậu rất uyển chuyển, trong quá trình chuyển động, cổ tay áo hơi rộng của Hạ Huyến trượt xuống, để lộ ra một cánh tay mảnh mai trắng nõn.

Hoắc Chiết Toàn yên lặng quan sát, hắn nghĩ đến một câu thơ xưa ‘Nhương tụ kiến tố thủ,

Hạo oản ước kim hoàn’*.

*Câu thơ trong thơ Mỹ Nữ Thiên của Tào Thực.

Bàn tay của Hạ Huyến rất thích hợp để đeo một chiếc vòng bằng vàng.

Trong phòng trà chỉ có tiếng nhạc cổ điển trầm thấp và tiếng rót nước, nghe rất thư thái.

Hạ Huyến rót trà đã pha vào tách, đưa cho Hoắc Chiết Toàn, "Mời."

Nước trà của bạch trà trong veo.

“Cảm ơn.” Hoắc Chiết Toàn nhận lấy tách trà, ngửi mùi thơm nhấp một ngụm, trong miệng cảm thấy tươi mát, phảng phất có mùi thơm ngọt ngào.

"Lần trước nói về tác phẩm của Sâm tiên sinh..." Hạ Huyến dẫn nhập vào chủ đề.

Lần này, với sự trợ giúp từ bài cảm nghĩ của Hạ Tuân, Hạ Huyến dường như đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tự tin nói về cốt truyện trong cuốn sách.

Một số bàn luận và quan điểm ​​khiến Hoắc Chiết Toàn hơi nhướng mày, dường như đây chỉ là một sự tình cờ.

"Hạ tiên sinh rất đặc biệt, những Omega bình thường không thích đọc những cuốn sách này." Hoắc Chiết Toàn đánh giá một câu đúng trọng tâm.

Trái tim của Hạ Huyến run lên trước lời nhận xét khó nghe này.

Hai người lại cùng nói về tác phẩm của tác giả khác có cùng chủ đề.

Hạ Huyến suy nghĩ, thực sự nên kéo Bá tước Hạ đến nghe, thay đổi ấn tượng cứng nhắc của ông ​​về sự thô lỗ của quân nhân. Lượng đọc lớn như vậy, nếu trong khoảng thời gian này cậu không nhồi nhét thêm sách vở, thực sự đã không thể nói xen vào.

Tất nhiên, vẫn có sự ngăn cách giữa sự hiểu biết chính xác và hiểu biết nửa vời của Hạ Huyến.

Hạ Huyến không rõ cậu có để lộ ra không.

Sau khi cậu thấy gần đến giờ, hít một hơi thật sâu, sau đó nhận lỗi: "Xin lỗi, Thượng tướng."

Hoắc Chiết Toàn đặt tách trà xuống, "Tại sao xin lỗi."

"Bởi vì em đã lừa dối ngài."

Hạ Huyến hơi cúi đầu, "Bởi vì đối tượng xem mắt là ngài, cảm thấy rất căng thẳng, cho nên em đã chuẩn bị trước rất nhiều thứ, tìm hiểu sở thích của ngài."

"Thực sự thì em không thể hiểu được những cuốn sách này, rất nhiều nhận xét đều là nghe ​​từ anh trai em. Mục đích là lấy danh nghĩa trao đổi sách để hẹn ngài ra ngoài."

Hoắc Chiết Toàn yên lặng nghe lời thật thà của cậu thanh niên, tay hắn vuốt nhẹ thân tách.

Cậu thanh niên trẻ tuổi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp có nét lo lắng bất an, cậu nói: "Em không phải là 'Omega đặc biệt' mà ngài nói, em rất xin lỗi."

Hạ Huyến bị bàn tay chắn trước bàn khẽ nắm chặt lại, chờ đợi phần xét xử của người đàn ông.

Chỉ nghe thấy Hoắc Chiết Toàn như đang cười khẽ nói: "Tôi đã ngồi ở đây rồi, em đối với tôi mà nói chính là đặc biệt."

Hạ Huyến sáng mắt lên.

Cậu cược đúng rồi.

Người này không ác cảm với những nỗ lực vụng về khi người mến mộ muốn làm vừa lòng hắn.

Hoắc Chiết Toàn chậm rãi đứng dậy, hắn nói: "Sắp đến giờ rồi, Hạ tiên sinh, tôi phải đi rồi."

Hạ Huyến đứng dậy theo, có hơi lo lắng hỏi: "Em vẫn có thể hẹn gặp ngài không?"

Tướng quân Hoắc Chiết Toàn đội mũ lên nói: "Tôi rất mong em lấy một lý do mới để mời tôi."

"Tạm biệt, Hạ tiên sinh."

"Tạm biệt, Thượng tướng."

Sau khi Hoắc Chiết Toàn rời đi, Hạ Huyến ngồi lại chỗ ngồi, bưng tách trà hơi lạnh uống vào.

Hạ Huyến nhếch khóe môi, Hoắc Chiết Toàn này vẫn có chút kiểu ngoài lạnh trong nóng, rõ ràng đã nảy sinh hứng thú với cậu rồi, còn phải nói câu "Mong em lấy một lý do mới để mời tôi" này.

Đợi trà nhạt rồi, Hạ Huyến đã về nhà.

Về đến phủ Bá tước, Hạ Huyến bắt gặp Hạ Tuân đang đọc sách trong hoa viên.

Cậu muốn nhẹ nhàng đi qua, nhưng đi được nửa đường thì đã làm kinh động đến Hạ Tuân.

Ánh mắt Hạ Tuân từ trong sách hướng lên, anh nói: "Về rồi à."

"Ừm." Hạ Huyến nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Hạ Tuân thấy tâm trạng cậu rất tốt, đoán buổi hẹn hôm nay chắc hẳn đã suôn sẻ.

Hạ Tuân hỏi: "Còn cần đọc cảm nghĩ nữa không?"

Hạ Huyến lúng túng, cậu lấy ra cuốn sách của anh trai, đóng lại, nói: "Không cần nữa, sau này sẽ không cần nữa."

“Thật sao?” Hạ Tuân cười tủm tỉm, “Em lại khiến anh trải nghiệm cảm giác được giao bài tập về nhà, rất mới lạ”.

Hạ Huyến đẩy xe lăn của anh trai đi vào nhà, cậu nói: "Bây giờ em giao bài tập cho anh, em ra lệnh cho anh nhanh chóng về lấy cho em xem cuốn tiểu thuyết anh đã viết."

Hạ Tuân suy tính, nói: "Em nghiêm túc sao? Có lẽ em sẽ không có hứng thú với nó đâu."

Hạ Huyến suy nghĩ, cậu thật sự không có hứng thú với những cuốn sách mà Hạ Tuân thích đọc, nhưng cậu vẫn nói: "Em có, em nhất định sẽ đọc những gì mà anh viết."

Vào buổi tối, Bá tước Hạ và Hạ phu nhân hỏi về cuộc hẹn.

“Cha, Hoắc Chiết Toàn là một người rất có giáo dưỡng, cũng thích đọc sách giống như anh trai, cha không cần phải lo lắng hắn sẽ bạo lực gia đình rồi.” Hạ Huyến gắp một miếng thịt cừu cho Bá tước Hạ.

Bá tước Hạ vẫn có chút không yên lòng, ông nói: "Như vậy cũng không chắc, kẻ cặn bã sẽ không mang tính cách viết ở trên mặt."

“Vậy thì làm sao để phân biệt?” Hạ Huyến nói tiếp lời của Bá tước Hạ.

“Ít nhất phải mang đến trước mặt cha, để cha tự mình kiểm tra nhân cách phẩm hạnh của hắn ta.” Bá tước Hạ nói.

Bà Hạ nhướng mày khi nghe thấy lời nói đó, "Ông cũng dám dò xét Thượng tướng đứng đầu của Đế quốc?"

Bá tước Hạ nhớ lại thân phận của Hoắc Chiết Toàn, hậm hực nói: "Đây không phải là dựa vào điều kiện đầu tiên hắn phải trở thành con rể của tôi sao."

"Hơn nữa, không phải còn có em sao? Vợ à, em là giáo viên cũ của đứa trẻ đó, em lúc nào cũng có thể điều tra được." Bá tước Hạ gắp thức ăn cho bà Hạ.

Bà Hạ mím môi cười. Bà quay sang dặn dò Hạ Huyến một phen.

Bà nói: "Tiểu Huyến, mẹ biết con là một đứa trẻ thông minh, nhưng mẹ vẫn muốn nhắc nhở con rằng dù con có làm gì đi nữa thì con cũng phải tự bảo vệ mình trước và đừng để bản thân bị thương."

“Con biết rồi thưa mẹ.” Trong lòng Hạ Huyến ấm áp, bất cứ lúc nào gia đình đều luôn đặt cậu lên hàng đầu.

Gia đình cậu vốn đã hạnh phúc hơn nhiều so với những gia đình quý tộc tiếp tay cho kẻ xấu. Cha mẹ thương yêu, gia đình hòa thuận, không có chuyện ngoại tình lộn xộn, con cái ngoài giá thú, cũng không có tiết mục anh em trong nhà cãi cọ nhau.

Khi Hạ Huyến trở lại phòng, nhìn thấy một tin nhắn của Tưởng Hành trên điện thoại.

Anh Tưởng: Có tiện gọi điện thoại không?

Hạ Huyến trực tiếp gọi điện qua, "Anh Tưởng, có chuyện gì?"

“Đã lâu không gặp ngươi rồi, nhớ ngươi lắm.” Giọng của Tưởng Hành từ trong điện thoại truyền đến.

Hạ Huyến bật loa ngoài của điện thoại, sau đó mở tủ, định chọn một loại tinh dầu yêu thích, chuẩn bị đi tắm.

“Không phải đã nói, tôi sẽ không đến Lê Mộc Nguyên nữa sao?” Hạ Huyến nói.

"Ngươi nói thật đấy à, Tư Thuần? Nhưng có rất nhiều khách hàng muốn tìm ngươi, mặc dù, ngươi có thể không thiếu chút tiền này, nhưng có thể thấy rằng ngươi rất yêu thích công việc của một người thợ sửa chiến hạm."

“Nghiêm túc đó, vì một số lý do, không thể làm được nữa.” Hạ Huyến trả lời.

"Không đúng, lý do gì? Ngươi phải đi làm cái gì, không lẽ ngươi là đặc công, phải đi thực hiện nhiệm vụ quan trọng gì đó?" Tưởng Hành hỏi.

"Đều không phải."

"Vậy ngươi làm cái gì?"

Hạ Huyến chọn một loại tinh dầu đậm chất phương đông, cậu đóng tủ lại, thản nhiên nói: "Về làm vợ cho người giàu."

"Phụt ——"

Hạ Huyến nghe thấy tiếng đồ uống bị phun ra ngoài.

"Khụ khụ ——" Tưởng Hành ho dữ dội, "Ngươi có thể đừng đùa như thế này khi người khác đang uống nước không, sổ sách tài khoản của ta đều ướt hết rồi, nước trái cây đều đổ xuống đũng quần rồi."

"Anh cũng có thể không cần phải nói cho tôi biết cụ thể như vậy. Còn nữa, tôi không đùa." Hạ Huyến duỗi lưng.

Hoắc Chiết Toàn thực sự rất giàu, hắn không nói dối, mặc dù trở thành "vợ" của Hoắc Chiết Toàn, nhưng vẫn đang trong quá trình cố gắng.

“Không phải chứ, Tư thiếu gia, ngươi vẫn là Tư thiếu gia mà ta biết không, sao có thể khom lưng vì năm đấu gạo*?” Giọng của Tưởng Hành nghe rất kinh ngạc.

*能为五斗米折腰: Ý của câu này là chỉ người đạo đức thanh cao, không khom lưng quỳ gối trước cường quyền và cám dỗ.

“Gia đình sắp phá sản rồi, không làm Tư thiếu gia được nữa rồi, buộc phải kiếm sống và giao tương lai cho người khác.” Hạ Huyến tiếp tục diễn.

Trong đầu Tưởng Hành đã hiện ra cảnh Hạ Huyến ôm một ông già đầu trọc bụng phệ gọi ông ta là "chồng", hắn giật mình sợ hãi, vội vàng ném hình ảnh ra khỏi đầu.

"Ngươi nói thật à, gia đình ngươi phá sản hoàn toàn rồi sao? Bây giờ không được, ta sẽ cho ngươi mượn một ít? Sau đó sẽ mướn ngươi về Lê Mộc Nguyên ta làm việc để trả nợ."

Khi Hạ Huyến nghe thấy Tưởng Hành thực sự đang nghiêm túc đề nghị, mừng rỡ lăn lộn trên giường.

Tưởng Hành nghe thấy tiếng cười của cậu, liền biết mình bị lừa, tức giận mắng: "Tư Thuần! Bà nội chết tiệt nhà ngươi, lừa dối tình cảm của ông đây."

“Bà nội tôi mất rồi, cẩn thận lời nói của anh, nhưng tôi sẽ ghi nhớ tấm lòng này của anh, cám ơn.” Hạ Huyến nói.

"Tấm lòng cái rắm! Ông đây chỉ muốn ngươi làm việc cho ta, liều mạng làm nô lệ cho ngươi tuyệt vọng mà thôi."

"Đừng tức giận, đừng tức giận, tôi không có nói dối anh. Tôi không đi thực sự vì dự định kết hôn rồi."

Đầu dây bên kia, Tưởng Hành im lặng một lúc, sau đó nói: "Ngươi kết hôn, vậy thì Lan Anh thì sao?"

Điện thoại Hạ Huyến cầm trong tay chợt cứng lại, một lát sau, cậu nói: "Chia tay rồi, không phải đã nói cho anh biết rồi sao?"

"Nhưng Lan Anh rõ ràng không thể buông bỏ ngươi."

"Rồi sẽ buông bỏ được.”

“Hôm nay cậu ấy đánh nhau với ai đó trong cửa hàng, còn bị thương nữa.” Tưởng Hành tiết lộ trên điện thoại.

"... Bị thương thì đi bệnh viện, nói với tôi làm cái gì?"

“Người cậu ta đánh là Tần Mộ Thanh.”

Tần Mộ Thanh là một Alpha đã có xích mích với Hạ Huyến ở Lê Mộc Nguyên.

Tưởng Hành nói: "Không biết tên họ Tần kia đã nói gì, tiểu tử Lan Anh đó bỏ cặp sách xuống và lao lên, cũng không nhìn nhóm đối phương có bao nhiêu người. Cuối cùng cậu ấy một đánh bốn, bị đánh không hề nhẹ. "

"Nhưng Tần Mộ Thanh cũng không khá hơn chút nào, Lan Anh không thèm đếm xỉa đến ai, chỉ nhìn chằm chằm đánh anh ta đến chết. Tần Mộ Thanh bị đánh đến mức sợ hãi, bốn đánh một vẫn bỏ chạy dưới sự che chở của ba người khác."

Hạ Huyến chỉ nói: “Anh nói với cậu ấy lần sau đừng bồng bột như vậy.”

“Sao ngươi không tự mình đi nói?”

“Chia tay rồi sao mà đi nói?” Hạ Huyến hỏi ngược lại.

Tưởng Hành nhất thời bị nghẹn, hắn nói: "Thế nhưng chó con bị thương không ai quan tâm, thật là đáng thương."

"Vừa hay, anh với tư cách là ông chủ, thời khắc thể hiện chủ nghĩa nhân văn đã đến rồi."

“Chủ nghĩa nhân văn cái rắm, người ta muốn là sự chăm sóc của người yêu.” Tưởng Hành mắng.

"Ông chủ Tưởng nói chuyện càng ngày càng lỗ mãng rồi, không nói nữa, không có gì thì cúp máy."

Trước khi cúp máy, Tưởng Hành còn lẩm bẩm: "Tên nhóc đó kiếp trước nợ ngươi đúng không? Ngươi không thích cậu ta còn đùa giỡn tình cảm của cậu ta."

Hạ Huyến nghe xong thì thầm nói: "Làm sao anh biết cậu ta không nợ tôi chứ?"

“Ngươi nói gì?”

“Không có gì, cúp máy đây.” Hạ Huyến bình tĩnh gác máy, lấy tinh dầu chuẩn bị đi tắm.

Điều cậu nên nghĩ bây giờ là làm thế nào để chinh phục được Hoắc Chiết Toàn.

Hạ Huyến nằm trong bồn tắm, hai tay nhẹ nhàng đánh vào bong bóng trên mặt nước.

Một lý do mới để mời?

Hạ Huyến đã quyết định không đến Lê Mộc Nguyên nữa, cuộc sống của cậu đã trở nên nhàm chán trong một thời gian.

Sau hai ngày, Hạ Huyến không thể chịu nổi việc ở nhà được nữa, cậu thay một quần áo bình thường, đội mũ vào, chọn đi làm cùng với bà Hạ.

Học viện quân sự Bạch Ưng là học viện quân sự hàng đầu của Đế quốc, có khuôn viên rộng lớn và các tòa nhà to lớn nguy nga.

Tài xế nhà họ Hạ đưa họ đến tòa nhà văn phòng của bà Hạ, hai người xuống xe.

“Cô Tư.” Một học sinh nhìn thấy bà Hạ, chào hỏi bà.

Bà Hạ nhẹ nhàng gật đầu.

Bà nhìn sang Hạ Huyến, "Tiểu Huyến có vào với mẹ không?"

“Con tự đi dạo xung được rồi.” Hạ Huyến nói.

“Ừ, nhớ đừng đến sân huấn luyện của bọn họ, những Alpha trẻ tuổi đó không thể kiềm chế được sự tràn lan của pheromone.” Bà Hạ dặn dò.

Bà đưa tay lên chạm vào chỗ cấy ghép tuyến thể nhân tạo trên cổ của Hạ Huyến, bà Hạ thương tiếc nói: "Vì đã được cấy lên rồi, thì con phải bảo vệ thật tốt vào."

Bà đau lòng vì con trai bà đã sống như một Beta trong nhiều năm kể từ khi các tuyến thể bị cắt bỏ, không có nhận biết về pheromone. Như bây giờ chỉ có thể dựa vào các tuyến thể nhân tạo để tìm một chút cảm giác làm một Omega.

“Ừm, con biết rồi.” Hạ Huyến gật đầu.

“Đi đi.”

Bà Hạ là giáo sư của Học viện quân sự Bạch Ưng, lúc nhỏ Hạ Huyến đã theo bà đến chơi ở Học viện quân sự Bạch Ưng, đã quá quen với điều này rồi.

Chịu ảnh hưởng của bà Hạ, Hạ Huyến từ nhỏ đã rất hứng thú với chiến hạm, đối với hứng thú với văn học thì bình thường, nhưng lại thích xem bản đồ về chiến hạm.

Khi Hạ Huyến nghỉ học ở nhà, vừa học kiến ​​thức văn hóa từ anh trai, vừa lấy nhiều tài liệu giáo án của bà Hạ để học kiến ​​thức cơ bản về chiến hạm.

Cậu đã được xem qua chiến hạm thật khi theo mẹ tới Học viện quân sự Bạch Ưng, còn được xem đội chiến hạm đồng đều oai phong trong buổi lễ Quốc Khánh.

Tình yêu của Hạ Huyến dành cho chiến hạm lớn lên từng ngày.

Cậu dựa vào việc không có tuyến thể, thường cải trang thành Beta, đến nhiều nơi bán lại chiến hạm đã qua sử dụng, thậm chí đằng sau còn làm thợ sửa tàu chiến ở Lê Mộc Nguyên.

Những thành viên trong gia đình này đều có tìm hiểu sơ qua, nhưng họ đã cho Hạ Huyến một sự bao dung hơn những gia đình bình thường.

Kỳ vọng duy nhất của họ đối với Hạ Huyến là bảo vệ tốt bản thân, sau này lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ.

Đi dạo trong khuôn viên, thời điểm có thể cảm nhận được năng lượng tràn đầy của không khí mùa xuân, đây là nơi quy tụ những Alpha hàng đầu tràn đầy sức sống tuổi trẻ của Đế quốc.

Hạ Huyến đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng vẫn bị nhiều học sinh tiếp cận vì phát hiện ra cậu là Omega.

Học viện quân sự Bạch Ưng là nơi đào tạo binh lính, có trình độ A quá cao, nói là thầy chùa ở miếu cũng không quá đáng. Hiếm thấy một Omega dáng vẻ xinh đẹp, ai nấy đều cao hứng không thôi.

LSau khi từ chối một loạt cái bắt chuyện của mấy Alpha trẻ tuổi nhiệt tình, Hạ Huyến chọn đến thư viện của Học viện Quân sự Bạch Ưng.

Là Học viện quân sự đứng đầu của Đế quốc, thư viện ở đây cũng rất lớn và sang trọng.

Hạ Huyến bước vào thư viện với thẻ nhân viên mượn của bà Hạ. Điện tri thức sáng sủa rộng rãi, quả nhiên vắng bóng rất nhiều Alpha.

Hạ Huyến đi lang thang trong thư viện, cậu lấy một cuốn sách mình thích trên kệ sách, tìm một nơi đầy đủ ánh sáng để đọc sách.

Vị trí gần cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là một cây chi ngọc lan màu vàng khổng lồ, đúng lúc mùa này có rất nhiều hoa chi ngọc lan đang nở trên cây.

Gió mang theo hương hoa chi ngọc lan, rất dễ chịu.

Hạ Huyến cầm điện thoại chụp một bức ảnh ngoài cửa sổ, cũng chụp dòng chữ Học viện quân sự Bạch Ưng trên tường.

Ngày hôm sau, Hoắc Chiết Toàn vẫn chưa đợi lời mời của Hạ Huyến đến, nhưng hắn đã nhận được một món quà Hạ Huyến chuẩn bị cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play