Thượng Tướng Bị Ngụy Thố Ti Hoa Lừa Hôn

Chương 10


1 năm

trướctiếp

Hạ Huyến và Hoắc Chiết Toàn cùng nhau dùng bữa tối với bầu không tệ ở nhà hàng trên tầng cao nhất.

Sau bữa ăn, lần này Hoắc Chiết Toàn đích thân đưa Hạ Hoa về phủ Bá tước.

Một chiếc xe mang biển hiệu quân bộ chậm rãi chạy vào khu dân cư nơi Hạ Huyến đang ở.

Tài xế đậu xe trước cửa phủ Bá tước.

Hạ Huyến và Hoắc Chiết Toàn ngồi ở hàng ghế sau, cậu nói: "Đã làm phiền ngài, tới nhà em rồi."

Hoắc Chiết Toàn vì trở ngại thân phận nên không thể xuống xe tiễn cậu.

Ngọn đèn ấm áp trước cửa phủ Bá tước chiếu vào trong xe, Hoắc Chiết Toàn nửa ẩn trong bóng tối, nửa ở ngoài sáng, hắn nói: "Mong sẽ gặp lại lần sau, Hạ tiên sinh."

Tài xế mở cửa xe giúp Hạ Huyến.

Hạ Huyến xuống xe vẫy tay chào tạm biệt Hoắc Chiết Toàn: "Tạm biệt, thượng tướng đại nhân."

Hình như Hoắc Chiết Toàn khẽ cười: "Tạm biệt."

Thượng tướng lặng lẽ ngồi trên xe, sau khoảng thời gian dừng lại ngắn ngủi thì lặng lẽ rời đi.

Hạ Chiết Toàn xoay người quay về phủ Bá tước.

Hai ngày sau

Hôm nay là cuối tuần, Hạ phu nhân không có lớp cho nên cả gia đình tụ họp ngồi vào bàn, vui vẻ thưởng thức bữa trưa.

Đang ăn bữa ăn được một nửa thì có khách đến thăm.

Quản gia nói: "Là quản gia Hà Tử tước đến thăm, nói là đến đưa thiệp mời."

"Quản gia sao?" Hạ phu nhân nói: "Mời vào trước đã."

Quản gia Hà gia hỏi thăm một bàn người Hạ gia rồi nói: "Hạ phu nhân, phu nhân nhà tôi gửi lời hỏi thăm đến bà, bà ấy vẫn luôn giữ mối quan hệ thân thiết với bà, đêm nay phu nhân của tôi dự định tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ ở nhà, thế nên mong rằng bà nhất định phải nể tình mà đến tham dự."

Chiếc đũa gắp thức ăn của Hạ Huyến dừng lại.

"Tôi biết rồi, trở về nói với phu nhân nhà ông rằng tôi gửi cảm ơn vì bà ấy đã nhớ tới." Hạ phu nhân lạnh nhạt nói, tỏ ý cho quản gia tiễn khác.

Sau khi tiễn người đi, trên bàn ăn im lặng vài giây.

"Tiếp tục ăn cơm thôi." Bà Hạ khẽ cười.

Hạ Huyến gắp thức ăn cho bà Hạ, cậu hỏi: "Mẹ, mẹ có đi dự tiệc không?"

"Mẹ không đi. Tính tình bà Hà thích sôi động, lần nào tổ chức tiệc cũng ồn ào, mẹ không thích đi." Hạ phu nhân nói.

Hạ Bá tước cũng nói: "Không đi thì không đi vậy, những người đó cũng không có gì đáng để lui tới."

Hà gia chỉ là Tử tước, địa vị thân phận của Hạ gia cao hơn Hà gia rất nhiều. Vốn dĩ mời Hạ phu nhân đến dự tiệc của bà ta coi như đã là "trèo cao" rồi, dựa theo lễ nghĩa mà nói thì bà ta phải đích thân đến tận nhà đưa thiệp mời.

Nhưng mà Hà gia chỉ cho một người quản gia đến, như thế rõ ràng không xem trọng Hạ gia.

Nhưng Hạ gia quả thật suy thoái, không có tước vị, ở quân bộ chính bộ cũng không có quyền có thế. Và chuyện Hạ Bá tước đắc tội với Thái tử cũng bị không ít người nhìn thấy.

Hạ gia bây giờ chỉ có thể xem như đang miễn cưỡng bảo vệ phong cảnh ở phủ Bá tước.

Điệu bộ của Hà phu nhân giống như hung hăng tát thẳng mặt mấy người Hạ gia một cái vậy.

Hạ Huyến nói: "Mẹ, mẹ cứ đi đi, dẫn con đi cùng."

Hạ Tuân nghe vậy thì nhíu mày: "Không phải trước giờ em không muốn tham gia mấy bữa tiệc như này sao?"

Hai người con trai của Hạ gia chưa từng tham dự những bữa tiệc giữa giới quý tộc thượng lưu bao giờ.

Hạ Huyến vẫn luôn bảo với bên ngoài rằng thể chất yếu, mà Hạ Tuân lại do có thương tật trên đùi.

"Tiểu Huyến, con muốn làm gì sao?" Hạ phu nhân biết rõ tính tình của con trai mình, cậu sẽ không vô duyên vô cớ đề nghị tham gia buổi tiệc.

"Con vẫn luôn muốn tham gia mà, mẹ, mẹ cũng dẫn con đi theo để học tập thêm về lễ nghi buổi tiệc." Hạ Huyến bình tĩnh nói.

"Tiểu Huyến muốn đi thì em cứ dẫn con theo đi. Chúng ta đi ra ngoài cũng không đến mức bị người khác bắt nạt đâu." Hạ Bá tước suy nghĩ đơn giản, ông cảm thấy yêu cầu của con trai cũng không phải chuyện xấu gì, cũng nên chấp nhận.

Buổi tối.

Hạ Huyến và Hạ phu nhân thay quần áo xong, chuẩn bị tham gia bữa tiệc tối.

Hạ phu nhân vén tóc lên, bà mặc một chiếc trắng thanh lịch, phụ kiện được phối duy nhất chẳng qua chỉ là một cây trâm cài hoa loa kèn đính đầy kim cương. Ăn mặc đơn giản và hào phóng, kết hợp với gương mặt và khí chất của Hạ phụ nhân làm toát lên vẻ cao quý.

Hạ Huyến không mặc lễ phục dự tiệc, cậu chọn một bộ quần áo không khác biệt với trang phục hàng ngày lắm, trên ngực đeo chiếc trâm cài được Hoắc Chiết Toàn tặng, trông có vẻ trang trọng hơn một chút.

Hạ Huyến khoác tay mẹ, khen ngợi: "Mẹ đẹp quá."

Hạ phu nhân cưng chiều nhìn Hạ Huyến: "Con trai của mẹ cũng đẹp lắm."

Tài xế đưa hai người đến Hà phủ.

Quả nhiên đêm nay ở Hà phủ rất náo nhiệt, trước cửa đậu đủ loại xe sang.

Mặc dù thân phận của Hà gia chỉ là Tử tước, nhưng con trai Hà phu nhân đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở bộ Chính phủ, ngay cả địa vị của Hà gia cũng vì thế mà phát triển tăng vọt theo.

Hạ Huyến theo mẹ tiến vào bữa tiệc.

Gần như vừa vào tới sân, ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú Hạ Huyến, một gương mặt tươi sáng vô cùng xinh đẹp.

Vẻ ngoài của các thiếu gia tiểu thư có xuất thân quý tộc cũng không kém cạnh, nhưng dù có như vậy, sự xuất hiện của Hạ Huyến vẫn khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.

Dọc theo suốt đường đi, không ngừng có người chào hỏi Hạ phu nhân, không ai là không khen ngợi khi nhìn thấy Hạ Huyến.

"Hạ phu nhân, đã lâu không gặp." Chủ nhân của buổi tiệc, Hà phu nhân đi ra.

Hà phu nhân mặc chiếc váy màu tím rực rỡ, cả người ăn mặc, trang điểm xinh, lộng lẫy. Bà dùng giọng điệu thân mật nói chuyện: "Không ra cửa đón tiếp bà được, bà sẽ không trách tội chứ."

"Sao thế được, hôm nay bà là chủ nhân, rất nhiều khách mời đang chờ bà đến tiếp đãi đấy chứ." Hạ phu nhân dùng một nụ cười nhẹ nhàng mà xa cách, kéo dài khoảng cách của cả hai.

"Đây là?" Ánh mắt Hà phu nhân dừng trên người Hạ Huyến.

Hạ phu nhân nắm tay Hạ Huyến bảo: "Là con trai út của tôi, Hạ Huyến."

"Xin chào phu nhân." Hạ Huyến nói.

"Ồ... Gọi dì là được rồi, quan hệ giữa dì và mẹ con rất tốt mà." Hà phu nhân nói: "Một đứa trẻ xinh đẹp như vậy thì cũng nên dẫn theo ngoài nhiều hơn."

Hạ phu nhân giải thích: "Sức khỏe của Tiểu Huyến không tốt."

"Thật sau, sao tôi không nhận ra nhỉ." Hà phu nhân đánh giá Hạ Huyến từ trên xuống dưới.

"Phu nhân nào có ạ, đương nhiên đến tham gia yến hội của phu nhân thì không thể mang dáng vẻ ốm đau rồi." Hạ Huyến nói.

Hà phu nhân che miệng cười, bà ta gọi thẳng tên của Hạ phu nhân nói: "Thật sự là đứa nhóc hiểu chuyện, Tư Ảnh bà thật sự nên dẫn nó ra ngoài tới lui, quen biết người trẻ tuổi."

"Tiểu Huyến đúng không, lát nữa dì giới thiệu con gái Hà Nhân của dì với cháu, con bé cũng là Omega, hình như là lớn hơn cháu hai tuổi."

"Vâng ạ." Hạ Huyến đồng ý.

Hà phu nhân giống đang vô ý trách cứ: "Đứa trẻ này, kể từ khi làm việc trong quân bộ tháng trước thì không có về nhà thường xuyên nữa, làm việc từ sáng đến tối."

Một người phụ nữ bên cạnh nghe vậy, đi qua nịnh nọt nói: "Hà phu nhân thật may mắn, con trai thì đảm nhiệm vị trí quan trọng trong bộ chính phủ, mà con gái vẫn vào được quân bộ. Tiêu chuẩn thu nhận Omega của quân bộ rất nghiêm ngặt đúng chứ, không biết cô ấy đảm nhiệm chức vụ gì vậy?"

Nụ cười của Hà phu nhân càng thêm sáng lạn: "Nhà thiết kế ngoại hình chiến hạm, có điều con bé vẫn đang trong thời gian thực tập, sau này như thế nào vẫn không chắc được đâu?"

"Tiểu Nhân xuất sắc như vậy, sẽ làm được thôi."

"Ơ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến." Bà chủ Hà thấy con gái trở về.

Hà Nhân hai mươi lăm tuổi, ngũ quan mềm mại. Biết ở nhà tổ chức tiệc, cho nên trang điểm ăn mặc ở bên ngoài xong thì trở về, cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng, xinh đẹp dịu dàng.

Bà cbur Hà dẫn Hà Nhân đến trước mặt Hạ Huyến và Hạ phu nhân.

"Tiểu Nhân, đây là con trai út của dì Hạ, tên là Hạ Huyến. Mấy đứa trẻ tụi con có đề tài chung, con dẫn Tiểu Huyến đi dạo xung quanh làm quen với nhau nhé."

Hạ Huyến mỉm cười, chào hỏi Hà Nhân.

Hà Nhân dẫn Hạ Huyến đến chỗ khác theo lời của mẹ mình.

Ở chung với một Omega khác giới quá xinh đẹp khiến cho Hà Nhân có chút lúng túng, cô ấy nói: "Hình như trước đây chưa từng gặp em thì phải?"

"Sức khỏe của em không tốt nên ít qua lại với người khác."

"Ra là vậy." Hà Nhân nói: "Vậy ngày thường em hay làm gì, với tuổi của em thì chắc mới vừa tốt nghiệp đại học đúng không."

Hạ Huyến khẽ cười, cậu nói: "Em không học đại học, em tự học ở nhà."

"À... vậy sao. Còn chị học Đại học Hoa Đô." Hà Nhân nói.

Đại học Hoa Đô là một trong những trường đại học tốt nhất của Đế quốc.

"Nghe Hà phu nhân nói, chị Hà rất ưu tú."

Có lẽ là tìm thấy sự tự tin trong trình độ học vấn, cho nên Hà Nhân có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Cô ấy và Hạ Huyến trò chuyện đủ thứ chuyện, còn than phiền mấy câu về chuyện công việc: "Làm việc ở quân bộ thật sự giống như ngồi tù vậy, có điều nghe thì cũng vẻ quang."

Hạ Huyến ở cạnh, kiên nhẫn lắng nghe.

Khách mời đến đã gần đủ, bữa tiệc cũng sắp bắt đầu.

Tất cả mọi người cùng ngồi trên chiếc bàn dài, trên bàn bày hoa tươi và đủ loại món ăn tinh xảo.

Hạ Huyến quay lại cạnh Hạ phu nhân.

Hai người im lặng dùng bữa.

Hà phu nhân tính tình phô trương, bà ta vẫn luôn nói không ngừng trong bữa tiệc, ngoài mặt rất thân thiện.

Bên cạnh Hạ phu nhân có một vị phu nhân thân thiết với bà nhỏ giọng oán trách: "Chỉ có bà ta là biết giải quyết."

Hạ phu nhân cười nhưng không nói.

Lúc này, đề tài của Hà phu nhân đột nhiên rơi xuống đầu Hạ phu nhân: "Tôi nói nè Tư Ảnh, mấy ngày trước tôi nghe nói có xe quân bộ tới nhà bà? Đây là vị 'đại tướng' nào của quân bộ tìm đến vậy, bà nói ra cho chị em chúng tôi nghe một chút."

Nụ cười của Hạ phu nhân không thay đổi, có chừng mực nói: "Chắc là bà nhìn lầm rồi, không có chuyện gì cả."

"Sao có thể vậy được, tôi nghe người ta nói rất rõ ràng chính xác luôn đấy, bà cố tình giấu diếm chị em chúng tôi." Hà phu nhân chỉ vào Hạ phu nhân nói.

"Nói rõ ràng chính xác thì cũng chưa chắc đã nhìn thấy rõ ràng chính xác."

"Này! Tư Ảnh à, mỗi lần bà như vậy đều chán chết." Hà phu nhân trách móc nói.

Trong bữa tiệc đều là những người dằn dặn kinh nghiệm, tất cả mọi người đều cười nhưng không nói xem kịch vui.

Hà phu nhân vốn là họ Tần, gia đình xuất thân là thương nhân, nhờ vào việc gả cho Hà Tử tước nên mới miễn cưỡng chen vào giới quý tộc thượng lưu. Những năm đầu, Hà phu nhân thích theo đuôi nịnh nọt Hạ phu nhân, nhưng thái độ của Hạ phu nhân vẫn luôn trầm lắng, không nóng không lạnh.

Mấy năm nay, Hà phu nhân "mẹ đáng mặt con*", địa vị trong giới liên tiếp thăng tiến, mà địa vị của bà ta và Hạ phu nhân lại đảo lộn.

*Mẹ đáng mặt con: địa vị của mẹ được nâng cao nhờ vào con cái

Mỗi lần dự tiệc, Hà phu nhân luôn thích mang Hạ phu nhân ra hời hợt châm chọc vài câu.

Mọi người cũng đã quen với việc xem náo nhiệt như thế rồi.

"Cạch..."

Một tiếng động lanh lảnh vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

Là Hạ Huyến vô tình đụng vào đĩa ăn, nước sốt trong thức ăn văng lên cổ áo của cậu.

Hạ Huyến áy náy cười với mọi người: "Cháu xin lỗi, thất lễ rồi."

"Sao con lại kông cẩn thận như vậy." Hạ phu nhân đưa khăn giấy cho cậu.

Hạ Huyến lau nước sốt trên cổ áo xong, bỏ khăn giấy ra. Lúc cậu ngẩng đầu lên, chợt thấy ánh mắt của một người phụ nữ ở đối diện nhìn chằm chằm ngực cậu.

Hạ Huyến lễ phép hỏi: "Thư phu nhân, bộ có chuyện gì sao, cháu có gì không đúng sao?"

"À, không phải." Người phụ nữ áy náy nói: "Tôi chỉ cảm thấy, trâm cài ngực của Tiểu Hạ rất sang trọng... "

Ánh mắt mọi người lại rơi vào trâm cài ngực của Hạ Huyến.

Một vị phu nhân nhịn không được nói: "Cái trâm cài ngực này là tác phẩm cuối cùng của nhà thiết kế Lang Tây khi còn sống phải không?"

"Đúng vậy, phu nhân thât có mắt nhìn." Hạ Huyến nói.

Thoáng chốc, biểu cảm của mọi người trở nên có chút vi diệu.

Hà phu nhân không rõ vì sao sự chú ý của mọi người bỗng nhiên đang ở trên người mình lại chuyển đến một cái trâm cài ngực nhỏ nhắn của Hạ Huyến.

"Một chiếc trâm cài ngực thôi mà sao vậy, sao mọi người cứ nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, làm cho người ta xấu hổ bây giờ."

Mọi người vẫn im lặng.

Hà phu nhân nhịn không được nói: "Như vậy là sao?"

Cuối cùng một người phụ nữ đã mở miệng: "Chiếc trâm cài này vừa được bán đấu giá vào khoảng thời gian ngắn trước đây, mà tôi đã tham dự bữa tiệc đó."

"Đúng vậy, tôi cũng có mặt." Có người hùa theo nói.

"Tôi cũng ở đó, nhưng người mua được cái trâm cài lúc đó là... Thượng tướng Hoắc Chiết Toàn."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp