Thượng Tướng Bị Ngụy Thố Ti Hoa Lừa Hôn

Chương 7


1 năm

trướctiếp

Hạ Huyến chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông nghiêm nghị lạnh lùng trước mặt, cảm giác bị người khác áp bức quả thực rất mạnh mẽ.

Cậu đứng dậy, ung dung hờ hững nói: “Xin chào, em là Hạ Huyến.”

Hạ Huyến đưa tay ra.

Hoắc Chiết Toàn bắt tay với cậu, cái bắt tay ảo diệu, vẫn có thể cảm nhận được bàn tay mềm như không có xương, như thể nếu bóp mạnh sẽ bị nát vụn.

Hai người ngồi vào chỗ.

Phục vụ bước tới gọi món cho hai người.

Hoắc Chiết Toàn chỉ gọi một ly cà phê, mà Hạ Huyến lại gọi thêm một phần món tráng miệng.

Sau lời chào hỏi đơn giản.

Hạ Huyến chủ động tìm đề tài, "Có xem qua một bài phỏng vấn của ngài, ngài nói ngài rất thích đọc tiểu thuyết?"

Hoắc Chiết Toàn rất bình tĩnh nhìn lên nói: "Vậy chắc là cuộc phỏng vấn từ rất lâu rồi."

“Đó là ba năm trước.” Hạ Huyến hào phóng thừa nhận, “Em dù sao cũng phải biết nhiều hơn về đối tượng xem mắt của mình, đặc biệt đối tượng đó là ngài.”

Giữa cuộc nói chuyện, đúng lúc trên khuôn mặt cậu lộ ra vẻ xấu hổ đỏ hết cả mặt.

Hoắc Chiết Toàn hơi nhếch môi, hắn ngả người ra sau, bày ra tư thế tương đối thoải mái.

Hắn nói: “Em còn muốn tìm hiểu gì, có thể trực tiếp hỏi tôi.”

Hạ Huyến nhìn hắn chằm chằm, sau đó nghiêm túc nói: “Muốn tìm hiểu cuốn tiểu thuyết ngài thích nhất là gì.”

Hoắc Chiết Toàn trực tiếp nói ra một tên sách.

Mắt Hạ Huyến sáng lên, giống như ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Phải không? Em cũng đọc qua cuốn sách này, là tác phẩm của nhà văn Đồ Sâm.”

Hoắc Chiết Toàn nhướng mày, nói: “Thật là trùng hợp.”

Cuốn sách này không được nhiều người biết đến, nó là một cuốn tiểu thuyết về đề tài chiến tranh cổ đại rất ít được chú ý đến, chắc hẳn sẽ có rất ít Omega có hứng thú với nó.

“Ừm!” Hạ Huyến gật đầu lia lịa.

Hai người đã mở rộng thảo luận về nội dung cuốn sách, mỗi người phát biểu ý kiến ​​của mình.

Hầu hết thời gian là Hạ Huyến nói.

Hoắc Chiết Toàn không nói nhiều, lời ít ý nhiều, nhưng không ít đến mức khiến người khác cảm thấy thô lỗ.

Sau khi trò chuyện được một lúc, Hoắc Chiết Toàn nói: “Hạ tiên sinh, tôi còn có việc cần xử lý, xin thứ lỗi không thể cùng tiếp tục rồi.”

Hạ Huyến gật đầu tỏ ý đã hiểu, cậu nói nhỏ: “Ngài bận là điều đương nhiên rồi.”

Hoắc Chiết Toàn đứng lên, hắn hỏi: “Có cần phụ tá của tôi hộ tống em về nhà không?”

Hạ Huyến lắc đầu, cậu nhìn qua món tráng miệng trên bàn, tỏ ý đồ vẫn chưa ăn xong.

Cậu nói: “Làm sao không biết xấu hổ khi làm phiền người của ngài, ngài không cần lo lắng cho tôi, chút nữa tôi sẽ nhờ tài xế ở nhà đến đón là được.”

Hoắc Chiết Toàn gật đầu, hắn hơi cúi người, nói: “Vậy thì chúc cậu có một buổi chiều tốt lành.”

“Cảm ơn, Thượng tướng đại nhân đi thong thả.”

Sau khi Hoắc Chiết Toàn rời đi, biểu cảm trên mặt Hạ Huyến từ từ thả lỏng, cuối cùng lộ ra vẻ mệt mỏi chán nản.

Cậu liếc nhìn vị trí ly cà phê chưa đụng vào của Hoắc Chiết Toàn, có hơi buồn bực dùng thìa chọc vào món tráng miệng mềm mại trước mặt.

Hạ Huyến ở trong nhà hàng ăn xong món tráng miệng đó, sau đó đứng dậy về nhà.

Sau khi về đến phủ Bá tước, Hạ Huyến đi đến phòng của anh Hạ Tuân trước.

Cả Bá tước Hạ và Hạ phu nhân đều có ngoại hình xinh đẹp, Hạ Tuân cũng được thừa hưởng gen di truyền của họ rất tốt.

Anh và Hạ Huyến lớn lên có ba phần giống nhau, nhưng bởi vì anh là Alpha, ngũ quan của anh càng thêm sắc sảo, có thể mê hoặc vô số Omega trẻ tuấn tú.

Mặc dù đôi chân của Hạ Tuân bị khuyết tật bẩm sinh, nhưng phát triển đầy đủ, chỉ là không thể đi lại bình thường, anh ngồi trên xe lăn với một tấm chăn mỏng che chân, trông không khác gì một Alpha bình thường.

“Tiểu Huyến.” Hạ Tuân mở cửa, ngữ khí anh lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại dịu dàng khi nhìn thấy em trai.

Hạ Huyến vào phòng, nhìn thấy máy tính đang mở, "Anh hai, anh đang làm gì vậy?"

“Muốn viết gì đó.” Hạ Tuân nói.

Hạ Huyến nghiêng người nhìn một cái, kinh ngạc nói: "Anh đang viết tiểu thuyết?"

“Ừ, đang thử xem sao.”

Tin đồn cắt bỏ tước vị lần này khiến Hạ Tuân rất đau đầu, anh không muốn trở thành người rời xa cha mẹ, trở nên tồi tệ sau khi mất đi thân phận, thậm chí còn cần em trai hy sinh hạnh phúc hôn nhân để giữ lấy tước vị cho anh.

"Anh trai! Anh nhất định làm được." Hạ Huyến nói, không ai biết anh trai mình thông thái như thế nào bằng cậu.

Hạ Tuân không thích đến trường học vì lý do thể chất, vì vậy ở nhà và tự học kiến ​​thức với sự giúp đỡ của bà Hạ.

Hạ Huyến cũng tạm nghỉ học sau vụ tai nạn và được anh trai dạy đọc.

“Buổi gặp mặt của em với Hoắc Chiết Toàn hôm nay thế nào?” Hạ Tuân nhìn em trai.

Hạ Huyến có hơi ủ rũ, cậu nói: "Không tốt lắm."

Người đàn ông đó quả nhiên khó tiếp cận hơn cậu nghĩ. Họ chỉ nói chuyện chưa đầy mười lăm phút thì Hoắc Chiết Toàn đã đi rồi.

Hạ Tuân thở dài, anh nắm tay em trai mình, "Tiểu Huyến, nếu em cuối cùng có thể cùng Hoắc Chiết Toàn đến với nhau, anh của em chỉ hy vọng có một khả năng, đó là hai người thực sự có tình cảm với nhau.”

“Ai mà biết được, có lẽ từ từ chung sống với nhau thì cả hai sẽ phải lòng nhau?” Hạ Huyến nói vậy, cậu cũng không muốn đặt quá nhiều gánh nặng tâm lý cho anh trai mình.

Hạ Tuân biết em trai đang an ủi mình, muốn bước vào lòng Thượng tướng đứng đầu Đế quốc, người được mệnh danh là cỗ máy chiến tranh, có tình cảm với hắn, nói thì dễ hơn làm.

Nhưng Hạ Huyến đã có chính kiến ​​từ khi còn nhỏ, việc đã quyết định rồi thì người bên cạnh có nói gì cũng không có tác dụng.

"Anh, em mượn vài cuốn sách của anh đem về coi." Hạ Huyến nói.

Hạ Tuân rất thích đọc sách, trong căn phòng và phòng sách đều cất giữ số lượng lớn sách báo.

"Em lấy đi."

Hạ Huyến theo tủ sách tìm, tìm được cuốn sách mình muốn, chính là cuốn mà cậu và Hoắc Chiết Toàn đã thảo luận lúc trưa.

Thực ra Hạ Huyến vốn không phải tình cờ đọc giống cuốn sách với Hoắc Chiết Toàn.

Cậu vì để hiểu sở thích của Hoắc Chiết Toàn, thậm chí đã đọc tất cả các bài phỏng vấn của Hoắc Chiết Toàn. Cậu mượn quyền hạn của Hạ phu nhân, còn tra ra được ghi chép mượn sách của Hoắc Chiết Toàn trong thời gian học tại Học viện Quân sự Bạch Ưng.

Hạ Huyến ghi lại một vài cuốn sách đã mượn đọc nhiều lần, sau đó phát hiện ra rằng hầu hết những cuốn tiểu thuyết mà Hoắc Chiết Toàn thích đọc đều tối nghĩa và khó hiểu.

Cũng giống như cuốn sách đang cầm trên tay, lấy chiến tranh làm đề tài, những câu chữ bộc lộ sự bức bối và khó hiểu.

Hạ Huyến là người đọc không có chọn lọc, khổ sở đọc hết các quyển sách.

Cậu nghĩ, không biết có phải cậu chỉ đọc sách qua loa hay không, cậu đã vô tình bộc lộ sự thiếu hiểu biết trong suy nghĩ của mình trong lúc trò chuyện với Hoắc Chiết Toàn, nên mới chỉ sau mười lăm phút trò chuyện thì đã rời đi...

Nghĩ đến đây, Hạ Huyến không khỏi che mặt.

Cậu định lấy cuốn sách đem về, nghiêm túc đọc kỹ lại một lần!

Tuy nhiên tối hôm đó, Hạ Huyến đã bỏ cuộc.

Cậu mang theo sách, gõ cửa phòng của anh hai.

“Sao vậy?” Hạ Tuân hỏi.

Hạ Huyến nâng quyển sách trong ngực có chút áy náy hỏi: "Anh hai, anh đọc qua quyển này chưa?"

“Rồi, đó là tác phẩm của một tác giả mà anh rất thích.” Hạ Tuân nhìn tên sách rồi gật đầu.

Đôi mắt Hạ Huyến sáng lên, cậu nói: "Anh ơi, anh có thể viết cảm nghĩ cho em được không? Em muốn tìm hiểu chủ đề và tư tưởng cụ thể của cuốn sách này, cũng như đặc điểm của các nhân vật khác nhau là gì."

“Được thôi.” Hạ Tuân sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của em trai mình.

“Cảm ơn anh hai!”

Hạ Huyến thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không còn phải đọc cuốn tiểu thuyết đau đầu nhức óc đó nữa.

Cậu ung dung bước đi chuẩn bị về phòng.

Đây chỉ là một nỗ lực nhỏ để trở thành vợ của Thượng tướng —— nhờ vào sự giúp đỡ của anh trai.

Hạ Tuân làm việc hiệu quả rất cao, ngày hôm sau, Hạ Huyến đã nhận được tất cả cảm nghĩ của anh về cuốn tiểu thuyết dài tới 5.000 từ kia.

Hạ Huyến hung hăng chiếm lấy bản chọn lọc chứa những suy nghĩ tinh túy của anh trai mình.

Sau khi đọc xong, cậu chỉ cảm thấy suy nghĩ đã được thăng hoa, cậu tự tin có thể ung dung trao đổi với Hoắc Chiết Toàn về nội dung cuốn sách này một lần nữa.

Bây giờ mọi thứ đã đâu vào đấy, chỉ còn thiếu một cơ hội để gặp lại Hoắc Chiết Toàn.

Hạ Huyến đã chọn gọi điện cho Hoắc Chiết Toàn, muốn hẹn gặp hắn ra ngoài.

Cậu gọi điện thoại, người bắt máy là phụ tá của Hoắc Chiết Toàn tên là "Đỗ Dụ".

Hạ Huyến nói danh tính của mình, tỏ ý hỏi Hoắc Chiết Toàn ngày mai khi nào hắn rảnh, muốn mời hắn đi ăn tối hoặc uống trà để trao đổi kinh nghiệm đọc sách.

“Hạ tiên sinh, xin cậu đợi một chút, tôi cần đi gặp Thượng tướng đại nhân, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu sau.”

“Làm phiền rồi.” Hạ Huyến cúp máy, bắt đầu đợi tin.

Phía bên kia, bây giờ tâm trạng Đỗ Dụ cực kỳ kích động. Cuối cùng! Cũng có Omega gọi điện đến hẹn gặp Thượng tướng bọn họ rồi!

Đỗ Dụ nghe thấy giọng nói, nghĩ chắc hẳn là một Omega điềm đãm rất nhẹ nhàng lễ phép.

Quan trọng nhất là! Người đó nói cậu là Hạ Huyến! Đối tượng xem mắt của Thượng tướng đại nhân.

Đỗ Dụ có ấn tượng sâu sắc, buổi gặp ngày hôm đó, rõ ràng Thượng tướng chỉ dành năm phút để gặp Hạ Huyến, nhưng cuối cùng hắn lại phải đợi mười lăm phút Thượng tướng mới bước ra.

Đỗ Dụ đã ở bên cạnh Hoắc Chiết Toàn nhiều năm, biết rõ hắn là người canh thời gian chính xác đến mức nào.

Hạ Huyến vậy mà có thể trong buổi đầu gặp mặt, Thượng tướng đã vì cậu mà phá lệ, hình ảnh của Hạ Huyến trong tâm trí của Đỗ Dụ vốn đã rất khác thường rồi.

Đỗ Dụ ôm lấy sự hưng phấn đi về phía Hoắc Chiết Toàn.

Hoắc Chiết Toàn đang phê duyệt công văn, nghe Đỗ Dụ nói, tay cầm bút của hắn dừng lại, ngẩng đầu lên.

Hạ Huyến.

Một Omega rất xinh đẹp.

Có một sức hấp dẫn làm người khác muốn chú ý lắng nghe khi cậu nói chuyện.

Hoắc Chiết Toàn nói: “Kiểm tra lịch trình của ngày mai.”

Đỗ Dụ tra ra lịch trình của ngày mai, sau đó báo cáo với Hoắc Chiết Toàn, "Lịch trình ngày mai đã kín."

Nhưng vì để gặp được Omega nhỏ bé ôn nhu dễ thương, điều chỉnh hành trình cũng không phải là không thể!

Đỗ Dụ nhìn chằm chằm Hoắc Chiết Toàn đầy mong đợi.

“Nếu đã không có thời gian, vậy thì hoãn đi.” Hoắc Chiết Toàn nói xong, cụp mắt xuống, bắt đầu viết, tiếp tục chuyên tâm vào công việc chính.

Cuối cùng, Đỗ Dụ đành phải gọi điện cho Hạ Huyến đầy tiếc nuối.

“A lô——”

"Xin chào, Hạ tiên sinh, tôi là Đỗ Dụ. Là thế này, thật sự không may, lịch trình ngày mai của Thượng tướng đã kín, e rằng sẽ không thể đến buổi hẹn của ngài rồi."

“Được rồi, tôi biết rồi, làm phiền anh rồi.”

“Không phiền, tạm biệt.”

Hạ Huyến cúp máy.

Không suôn sẻ thật sự là lẽ thường tình, Hạ Huyến không hề ngạc nhiên.

Sau đó, Hạ Huyến đợi thêm ba ngày.

Trong ba ngày này, cậu lại tìm Hạ Tuân lấy thêm mấy cuốn cảm nghĩ sau khi đọc sách.

Cảm giác có một người anh cả tư tưởng uyên bác, thông thái, để cho cậu trực tiếp lấy cắp tư tưởng tinh hoa không mấy dễ chịu.

Hạ Huyến lại gọi điện cho Hoắc Chiết Toàn lần nữa, cũng là Đỗ Dụ nghe máy.

Sau đó tương tự là quá trình xin ý kiến.

Hạ Huyến cúp điện thoại chờ đợi, trong đầu cậu đã nghĩ rồi, sau khi lần này bị từ chối, lần sau phải lấy cớ gì để hẹn Hoắc Chiết Toàn ra ngoài.

Sau đó Hạ Huyến nhận được cuộc gọi từ Đỗ Dụ.

"Xin chào, Hạ tiên sinh, tôi là Đỗ Dụ. Tôi đã chuyển lời mời của ngài tới Thượng tướng, vừa khéo ngày mai anh ấy rảnh. Hẹn ngài gặp mặt vào ngày mai từ 4 giờ đến 4 giờ 30 chiều, xin hỏi ngài có tiện không? "

“Không vấn đề gì, đã làm phiền rồi.” Hạ Huyến nói.

"Được rồi, Hạ tiên sinh không cần khách sáo, sau khi chọn địa điểm gặp mặt, tôi sẽ liên lạc lại với ngài, tạm biệt."

Hạ Huyến thở phào nhẹ nhõm sau khi cúp điện thoại.

4 giờ đến 4 giờ 30. Nửa tiếng đồng hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp