"Em đã làm sai chuyện gì?"

Lan Anh giống như một con chó lớn sắp bị chủ nhân bỏ rơi, đầy tủi thân và đau lòng.

“Không có.” Hạ Huyến nói, công bằng mà nói, Lan Anh đã thể hiện rất tốt trong mối quan hệ này.

"Vậy thì tại sao lại muốn chia tay với em?" Lan Anh tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay Hạ Huyến, nhưng lại không dám.

Cậu hơi hạ thấp mình năn nỉ nói: "Không chia tay có được không, em sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa..."

Hạ Huyến không chút động lòng, cậu nhìn Lan Anh không chút trêu đùa, "Em biết mà, tôi rất là nghiêm túc."

"Vậy anh cho em một lý do." Lan Anh khàn giọng nói.

"Tôi không muốn nói nữa."

Trên thực tế, Hạ Huyến và Lan Anh mới quen nhau chưa đầy một tháng.

Hốc mắt Lan Anh đỏ lên, "Anh cho rằng em sẽ bằng lòng buông tay sao?"

Cậu theo đuổi Hạ Huyến gần nửa năm, thật khó mới ở cùng nhau, mới chưa đầy một tháng liền bị tuyên bố chấm dứt mà không hề báo trước.

Lan Anh giơ chiếc chìa khóa trong tay lên, "Đây không phải quà sinh nhật mà là quà chia tay đúng không?"

"Không phải." Hạ Huyến nói.

Lan Anh không tin, cậu đặt lại chìa khóa vào tay Hạ Huyến, cố chấp nói: "Trả lại cho anh, em không cần!"

Hạ Huyến nghĩ thầm, rõ ràng em rất cần.

Chiến hạm phiên bản cũ của cậu ta bị vỡ nát không thể vỡ nát hơn, thậm chí linh kiện còn bị thu hồi trên thị trường.

Dù sau này có hư lần nữa, có thể cũng không có ai sửa cho cậu ta.

Lan Anh nhìn chằm chằm vào Hạ Huyến, muốn từ trên mặt cậu cố gắng tìm ra một chút sự hối hận, hoặc là một chút sự miễn cưỡng. Nhưng không có gì cả, chỉ có sự bình tĩnh, giống như là hoàn thành một chuyện hết sức bình thường không thể bình thường hơn.

Cũng phải, từ đầu đến cuối cậu là người nóng nảy, yêu đơn phương. Vì vậy, Hạ Huyến muốn vứt bỏ cậu, cũng không muốn tốn công suy nghĩ gì.

Lan Anh nắm chặt tay, cố chấp nói: "Em sẽ không bỏ cuộc."

Hạ Huyến không để ý đến lời nói của cậu ta, đi thẳng ra ngoài, vừa tới cửa liền nói: "Tôi sẽ đưa chìa khóa cho Tưởng Hành, cậu có thể đến chỗ anh ấy lấy bất cứ lúc nào. Sau này tôi cũng sẽ không đến Lê Mộc Nguyên lần nào nữa."

Nói xong, Hạ Huyến để tay sau lưng đóng cửa lại.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, cậu nghe thấy Lan Anh xông lên quát cậu: "Có phải ngay từ đầu anh đã đùa giỡn với em, em có chỗ nào có lỗi với anh rồi?"

Hạ Huyến không bình tĩnh như những gì cậu thể hiện, thậm chí tâm trạng của cậu rất tồi tệ.

Nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu còn việc quan trọng hơn phải làm.

Trong những ngày tiếp theo, Hạ Huyến đã dành mười lăm ngày, thông qua nhiều nguồn khác nhau, để tìm hiểu chi tiết về Hoắc Chiết Toàn

Hoa Đô, Bộ Chính trị.

Trong phòng họp, Nghị trưởng Cố Quyết đang mở hội nghị thường kỳ cho tổ chức nghị viên.

Cố Quyết là Nghị trưởng trẻ nhất của Bộ Chính trị trong một trăm năm qua, đồng thời cũng được đánh giá là Nghị trưởng được yêu thích nhất thế kỷ này. Hắn được coi là Nghị trưởng "cứng rắn”, nhiều chính sách từ khi hắn lên nắm quyền đều có phản ứng rất tốt, được đông đảo nhân dân yêu quý.

Là một chính trị gia hoạt động sôi nổi trên màn ảnh và trong mắt dân chúng, Cố Quyết còn được sinh ra với một ngoại hình xinh đẹp.

Ngoài ba mươi tuổi, làn da trắng nõn, ngũ quan rõ ràng, có tướng mạo của một nghệ sĩ, đeo kính không gọng, lông mày luôn nhíu lại, tạo cho người nhìn cảm giác rất nghiêm túc.

Tất nhiên, trong mắt cấp dưới, Nghị trưởng Cố trong công việc đã không còn đơn giản là "nghiêm túc".

Lúc này, Cố Quyết giơ bút lên, nghe nghị viên tiến hành báo cáo.

Toàn bộ phòng họp vô cùng yên tĩnh, có một nhóm chính khách trung niên ngồi ngay ngắn, rất ít cử động.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa từ phòng họp đang đóng.

Các nghị viên thầm nghĩ, kẻ xui xẻo nào mà dám đến muộn hội nghị thường kỳ do Nghị trưởng chủ trì.

Bọn họ lặng lẽ nhìn trái nhìn phải, phát hiện dường như không có thiếu người?

Cố Quyết cau mày theo thói quen, hắn mở miệng nói: "Mời vào."

Cửa bị đẩy ra, nhưng người đi vào không phải là người của Bộ Chính trị, người mặc quân phục đen thẳng tắp đi vào chính là Thượng tướng Hoắc Chiết Toàn.

Mọi người đều ngạc nhiên.

"Thượng tướng Hoắc, ngài đích thân đến đây có việc gì không?” Cố Quyết hỏi.

"Nghị trưởng Cố công việc bận rộn, tài liệu Bộ Quân đội đề cập vào một tuần trước vẫn chưa có tin tức gì, tôi đành phải đích thân đến xin ý kiến." Hoắc Chiết Toàn giơ tập tài liệu trong tay lên, ra hiệu.

Các nghị viên xấu hổ toát mồ hôi, vị tổ tông này đã đích thân tới cửa, sao lại còn "xin ý kiến" đơn giản như vậy, đơn giản chính là muốn người quỳ xuống ký tên, sau đó lễ phép tiễn hắn đi.

Tuy nhiên vị Nghị trưởng mới này của họ cũng không dễ đối phó, thế hệ gần đây của Bộ Chính trị đã suy thoái trước Bộ Quân đội, nhưng dưới sự lãnh đạo của Cố Quyết, tình hình đã được cải thiện đôi chút.

Quả nhiên Cố Quyết nói: "Vậy thì ngài có thể phải đợi một lát rồi, tôi đang nghe nghị viên của mình báo cáo."

Nghị viên đang đứng báo cáo nở một nụ cười gượng gạo với Thượng tướng.

Hoắc Chiết Toàn cười cười, hắn kéo ghế ngồi đối diện với Cố Quyết ra, ung dung ngồi vào, "Không sao, tôi có thể đợi."

Cố Quyết đưa mắt về phía nghị viên đang báo cáo, "Xin hãy tiếp tục."

Vị nghị viên đó nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy sau lưng như có ánh sáng, ông cố gắng hết sức để giọng nói của mình trông thật tự nhiên, sau đó nhanh chóng hoàn thành bản báo cáo dưới cái nhìn chết người của hai ông trùm của Đế quốc.

Cố Quyết gật đầu, sau khi nhận xét vài câu, lúc này mới chuyển sự chú ý lên người vị Thượng tướng đại nhân đang ngồi đối diện.

Hắn nhìn thẳng Hoắc Chiết Toàn, "Thượng tướng Hoắc, ngài có thể nói rồi."

"Nếu tôi không nhầm, ngài đến đây để yêu cầu một khoản kinh phí cho một đợt quân phục chiến đấu mới cho quân đội phải không?"

Hoắc Chiết Toàn cười như không cười nói: "Đúng vậy, hóa ra tập tài liệu này đã được gửi đến tay Nghị trưởng Cố, tôi còn tưởng là người cấp dưới Bộ Chính trị xảy ra sơ suất, làm mất tài liệu, nên đặc biệt đến để hỏi trách nhiệm nữa."

"Quả thực tôi đã nhận được tài liệu này. Quản lý Bộ chính trị tự có sắp xếp, sẽ không có chuyện sai sót như vậy, cho nên càng chưa đến mức quy trách nhiệm."

“Đã như vậy, vậy thì tôi muốn biết, điều gì đã khiến Nghị trưởng Cố trả lời chậm trễ khi nhận được tài liệu vậy?” Ánh mắt Hoắc Chiết Toàn sắc bén.

Cố Quyết bình tĩnh nói, "Nếu tôi nhớ không lầm, đây là lần thứ ba Bộ Quân đội xin khoản phí cho quân phục chiến đấu trong năm nay, phải không?"

"Quân phục chiến đấu có thể giúp binh lính chống lại bức xạ hiệu quả khi điều khiển chiến hạm làm nhiệm vụ, do chất liệu đặc biệt, cần được thay đổi mỗi mùa, Nghị trưởng Cố không thể không biết điều này đúng chứ?"

"Chi phí cho quân phục chiến đấu thực sự thuộc về phạm vi quân nhu hợp lý, nhưng bây giờ là thời đại hòa bình, tôi cảm thấy rằng số lượng cung cấp quân phục chiến đấu cũng cần phải giảm bớt một cách hợp lý. Đế quốc đã thực hiện chính sách thắt chặt tài chính trong những năm gần đây, mà chi phí khổng lồ của quân nhu hàng năm thì ... "

"Bộp——" Âm thanh tài liệu trong tay Hoắc Chiết Toàn ném xuống giữa bàn đã cắt ngang lời nói của Cố Quyết.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không dám thở mạnh.

Hoắc Chiết Toàn lạnh lùng nói: "Nếu tài chính thật sự eo hẹp, triển lãm khoa học và thương mại có thể ít được tổ chức hơn, theo như tôi biết, năm nay đã có không dưới ba triển lãm khoa học và thương mại quy mô lớn, đúng không?" Mỗi lần đầu tư không dưới mười tỷ."

"Nghị trưởng Cố không thể không biết tác hại của bức xạ đối với cơ thể con người, những người lính của tôi đều là những người giỏi nhất, là Alpha hàng đầu của Đế quốc, họ vào sinh ra tử vì Đế quốc, họ không nên bị giày vò bởi bức xạ trong phần đời còn lại của họ."

Cố Quyết cũng tức giận rồi, hắn đập mạnh xuống bàn, chống hai tay lên bàn đứng lên, song song với Hoắc Chiết Toàn.

"Thượng tướng Hoắc! Xin ngài hãy hiểu rằng không chỉ những người lính hàng đầu của ngài là con người, cuộc sống của hàng nghìn người dân bình thường trong Đế quốc cũng cần được đảm bảo! Triển lãm khoa học và thương mại thúc đẩy sự phục hồi kinh tế, người được hưởng lợi là công dân của Đế quốc."

Trong vài năm qua, Đế quốc đã phải chịu đựng lạm phát, suy thoái kinh tế và các vấn đề dân sinh thường xuyên. Sau khi Cố Quyết lên nắm quyền, hắn đã áp dụng chính sách thắt chặt tài chính, điều chỉnh một loạt thuế suất, bảo vệ người dân, các biện pháp mang lại lợi ích cho người dân khá hiệu quả, nền kinh tế thực sự có xu hướng cải thiện trong những năm gần đây. Đây cũng là một lý do quan trọng giúp Cố Quyết có tỉ lệ ủng hộ cao.

Hoắc Chiết Toàn từ chỗ ngồi đứng lên, hắn hất cằm lên, vẻ mặt thờ ơ.

Hắn nói: "Cân bằng thu chi tài chính là công việc của ngài, Nghị trưởng Cố. Tôi chỉ biết, tôi sẽ không bao giờ cho phép binh lính của mình tiếp xúc với các nguy cơ bức xạ nghề nghiệp."

Nói xong, Hoắc Chiết Toàn chỉnh mũ lính cho ngay ngắn, xoay người đẩy cửa rời đi.

Hắn không đề cập đến vấn đề yêu cầu Cố Quyết ký vào tài liệu chi tiêu, nhưng mọi người đều biết rõ rằng Cố Quyết không thể không ký vào tài liệu này.

Nghị viên ngồi bên cạnh Cố Quyết thấp giọng hỏi: "Nghị trưởng, không phải ngài đã định ký tài liệu đó rồi sao?"

Cố Quyết xoa xoa sơn căn*, "Nếu lần nào cũng gọi hắn rút tiền dễ dàng như vậy, sau này chỉ sẽ càng ngày càng dây dưa không dứt."

*Sơn căn: vị trí ở giữa hai mắt (dưới Ấn đường)

Theo như hắn thấy, số tiền quân nhu khổng lồ đó lẽ ra đã bị cắt giảm từ lâu.

Bên kia, Hoắc Chiết Toàn trở lại Bộ quân đội.

Trợ thủ Đỗ Dụ tiến lên báo cáo lịch trình, "Thượng tướng, buổi trưa ngài có một cuộc gặp đặc biệt."

"Gặp ai?"

"Uhhh —— Con trai thứ hai của Bá tước Hạ, Hạ Huyến."

Hoắc Chiết Toàn cau mày nhìn Đỗ Dụ.

Đỗ Dụ nghĩ thầm, hắn đã biết Thượng tướng sẽ quên mất.

Hắn đắn đo nói: "Ngài phải xem mắt với Nhị thiếu gia họ Hạ vào buổi trưa."

Hoắc Chiết Toàn nhớ ra rồi.

Hắn đã không được sắp xếp cho một cuộc xem mắt trong một thời gian dài rồi.

Nhưng đối tượng xem mắt lần này có chút đặc biệt, sở dĩ lý do hắn không từ chối chính là mẹ của người tên Hạ Huyến đó từng là giáo viên của hắn.

Hắn có ấn tượng tốt về cô Tư thanh lịch và thông minh đó, người được coi như một cô giáo mà hắn kính mến lúc thời học sinh.

Vì thể diện của cô Tư, Hoắc Chiết Toàn không từ chối buổi xem mắt lần này.

Sau khi nhớ ra, Hoắc Chiết Toàn nói: "Vậy thì thay tôi dành ra hai mươi phút vào buổi trưa."

Đỗ Dụ nghe xong, khóe miệng giật giật một cái.

Hai mươi phút đi xem mắt, Thượng tướng đại nhân ngài có thật sự nghiêm túc không?

Vào buổi trưa, Hoắc Chiết Toàn theo kế hoạch sắp xếp đến nơi hẹn. Đến nhà hàng xem mắt mất bảy phút. Cho nên nói đúng ra, hắn chỉ dành năm phút cho đối tượng xem mắt đeo mặt nạ này.

Nhà hàng xem mắt là một nhà hàng sân vườn cao cấp, Hoắc Chiết Toàn đi qua những bông hoa tươi bao quanh, đi vào trong hoa viên.

Nhà hàng hôm nay không có người ngoài.

Chỗ ngồi mà họ hẹn gặp nhau là ở giữa hoa viên, trong một nhà kính trồng hoa.

Hoắc Chiết Toàn mặc một bộ quân phục lạnh lùng cứng cáp, có vẻ không ăn nhập với cảnh vật mộng ảo xung quanh.

Hắn đến gần nhà kính trồng hoa, ngước mắt nhìn thấy đối tượng xem mắt của hắn thẳng qua lớp kính.

Là một thanh niên vô cùng xinh đẹp.

Hoắc Chiết Toàn dừng chân.

Nhà kính trồng hoa phủ đầy phấn hoa tường vi, cậu thanh niên ngồi trước bàn, lặng lẽ uống cà phê.

Cậu giống như một chàng hoàng tử được sinh ra ở xứ sở ngàn hoa trong truyện cổ tích, từ mái tóc đến đầu ngón tay, mọi thứ đều bộc lộ sự tinh tế và quý phái.

Vẻ mặt cậu thanh niên điềm tĩnh, khi nhìn xuống mang đến cho người khác cảm giác mong manh, dễ vỡ.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hoắc Chiết Toàn, giống như sinh ra là phải nuôi dưỡng trong tủ kính, cho người khác quan sát.

Hoắc Chiết Toàn bước vào nhà hàng.

Hạ Huyến đang xem cuốn tạp chí trên tay, đột nhiên, cậu nghe thấy một giọng nói.

"Xin chào, tôi là Hoắc Chiết Toàn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play