Nhà họ Hạ là quý tộc nổi tiếng lâu đời của Đế quốc, tước hiệu từ tổ tiên truyền lại, đến nay đã qua bảy đời.
Bá tước Hạ và Hạ phu nhân chỉ có hai người con trai.
Con trai cả là Alpha nhưng lại tàn tật hai chân, không thể đi lại bình thường.
Cậu con trai thứ hai là một Omega khỏe mạnh xinh đẹp, nhưng do một tai nạn năm mười hai tuổi, tuyến thể của cậu đã bị cắt bỏ.
Bá tước Hạ là một người đàn ông bị cuộc sống an nhàn làm mài mòn các góc cạnh, tất cả đều dựa vào tước vị cha truyền con nối để duy trì vinh hoa phú quý cho cả gia đình.
Nhưng tầng lớp trên Đế quốc có ba thế lực, Hoàng thất, Quân đội, Chính trị.
Với tư cách là một nhà quý tộc lâu đời, phủ Bá tước ban đầu phụ thuộc vào hoàng thất. Nhưng Bá tước Hạ đã có một lựa chọn ngu xuẩn.
Ông mơ ước đưa sự vinh quang của phủ Bá tước lên một tầm cao hơn, bất chấp sự phản đối của Hạ phu nhân về việc can thiệp vào cuộc chiến giành ngôi vị hoàng tử. Đáng tiếc là Bá tước Hạ đã đứng về sai đội ngũ, vị hoàng tử mà ông phản đối đã trở thành người kế vị.
Trong chốc lát, vị trí của phủ Bá tước trở nên khó xử.
Hạ Huyến nhớ lại những gì đã nghe được ngày hôm đó, cuộc nói chuyện giữa cha cô và một người bạn thân của Bộ trưởng Bộ Chính trị.
Bộ trưởng Bộ Chính trị tiết lộ rằng hoàng thất đã có ý nghĩ cắt bỏ tước vị của Hạ phủ.
Hạ phủ không có tước vị quý tộc, chỉ dựa vào hoàng thất, nhưng không có quyền thế thực sự trong tay, con trai Alpha duy nhất không thể tham gia quân đội hay chính trị vì cơ thể tàn tật.
Hạ phủ giống như một con cừu non đợi làm thịt, nếu như hoàng thất thật sự ban hành lệnh cắt tước vị, Hạ phủ cũng không còn cách nào khác.
Khi Bá tước Hạ nghe về thông tin cắt bỏ, như một tiếng sét giữa trời quang, lập tức hoang mang lo sợ.
Người bạn đã nhắc nhở Bá tước Hạ rằng nếu muốn củng cố vị trí của phủ Bá tước thì phải tìm chỗ dựa vững chắc khác.
Nếu không có hoàng thất, thì chỉ có thể ra tay lôi kéo từ các thế lực của bộ quân sự và chính trị.
"Theo như ta tính thì người duy nhất có thể kết giao tốt với Bộ Chính trị chỉ có ngươi, ta lấy gì đi cậy quyền người khác, càng đừng nói đến Bộ Quân đội." Bá tước Hạ nói.
Người bạn chỉ nói: "Tiểu Huyến nhà ngươi đã đến độ tuổi thích hợp rồi."
Bá tước Hạ hiểu ý bạn mình, lập tức bác bỏ nói: "Dù Hạ Đan Thần ta vô dụng, nhưng vẫn chưa đến mức phải bán con trai mình! Ta tuyệt đối không thể lấy hạnh phúc cả đời của Tiểu Huyến ra để trêu đùa được."
Người bạn biết Bá tước Hạ nổi tiếng yêu thương vợ con, hắn thở dài nói: "Không thể nói là bán đứng con trai, Tiểu Huyến là một Omega, dù sao vẫn phải lấy chồng."
"Trong khi Hoàng gia chưa nói về việc cắt tước vị, tìm một người chồng quyền lực cho Tiểu Huyến không phải tốt hơn sao? Nếu thực sự cắt tước vị, ai sẽ coi trọng phủ Bá tước nữa? Đến lúc Tiểu Huyến muốn lấy một người chồng Alpha tốt chỉ càng khó hơn. "
Phủ Bá tước biết rằng những gì bạn mình nói là hợp lý, nhưng ông vẫn không thể làm trái ý con trai mình, sử dụng con trai mình như một con bài thương lượng chính trị để bàn chuyện kết hôn.
Người bạn tiếp tục thuyết phục, "Hơn nữa ngươi không chỉ phải suy nghĩ cho Tiểu Huyến, mà còn phải suy nghĩ cho Tiểu Tuân."
Anh của Hạ Huyến tên là Hạ Tuân.
"Tiểu Tuân không thể tham gia quân đội và chính trị, nửa đời sau sẽ dựa vào sự bảo vệ của tước vị, cắt bỏ tước vị rồi, ngươi muốn Tiểu Tuân làm sao đây?"
Bá tước Hạ bị sự mệt mỏi bao phủ khắp người, buồn phiền nói: "Ta không biết!"
Và tất cả những điều này đều lọt vào tai Hạ Huyến.
Trong bữa tối hôm đó, Bá tước Hạ ủ rũ nói với gia đình rằng hoàng thất định cắt bỏ tước vị.
Bá tước Hạ che mặt, "Ta thật vô dụng, vinh quang do tổ tiên để lại không giữ lại được, ta thật có lỗi với mọi người."
Hạ phu nhân vội vàng an ủi ông, "Ông xã, anh đừng như vậy, vẫn chưa xuống lệnh cắt bỏ, nói không chừng có thể xoay chuyển."
Bá tước Hạ nắm tay hai con trai của mình, "Cha xin lỗi các con."
Hạ Tuân nghe xong khẽ cau mày, "Cha."
Hạ Tuân bị khuyết tật bẩm sinh không thể chữa khỏi. Điều anh không mong muốn nhất đó là trở thành gánh nặng của gia đình, gây áp lực cho cha mẹ.
“Cha không bảo vệ tốt được tước vị phải truyền lại cho Tiểu Tuân, cũng không bảo vệ tốt được gia đình này.” Bá tước Hạ nói, khóe mắt ươn ướt.
Hạ Huyến nắm lấy tay Bá tước Hạ, "Cha, còn có con."
"Tiểu Huyến?" Bá tước Hạ đứng hình.
“Như bác Lục đã nói, Omega trước sau vẫn phải lấy chồng, sớm tìm một người chồng có thể chăm sóc mình cũng tốt.” Hạ Huyến nhẹ giọng nói.
Hạ Huyến lớn lên dưới sự cưng chiều của gia đình. Từ nhỏ đến lớn, cậu được cha mẹ bao dung quá mức, biến cậu thành một Omega làm ra rất nhiều việc ly kinh bạn đạo*, tùy ý làm bậy, gây ra rất nhiều rắc rối cho gia đình.
*Ly kinh bạn đạo (离经叛道): Không tuân thủ, đi ngược với đạo lý lẽ thường, nổi loạn, nổi dậy chống lại chính thống.
Nhưng khi nói đến danh dự gia tộc, Hạ Huyến đã chọn cách đứng ra mà không chút do dự.
Cậu là Omega duy nhất trong nhà, là con át chủ bài cuối cùng của Bá tước Hạ.
Cậu phải bảo toàn vinh quang của phủ Bá tước cho anh trai mình, để anh trai có thể thuận lợi tiếp tục duy trì tước vị.
Cuối cùng, Hạ Huyến đã thuyết phục được cha mẹ và anh trai.
Bọn họ đều hiểu, một khi Hạ Huyến đã quyết định thì chính là đã hạ quyết tâm rồi.
Cuối cùng, cả gia đình bắt đầu chọn một đối tượng kết hôn phù hợp.
Tổng cộng có tám ứng cử viên được liệt kê, cuối cùng Bá tước Hạ đã chọn ra được hai ứng cử viên xuất sắc nhất để kết hôn, Chỉ huy tối cao của quân đội - Thượng tướng Hoắc Chiết Toàn và Nghị trưởng đứng đầu nội các Bộ Chính trị - Cố Quyết.
Một Thượng tướng máu lạnh, một Nghị trưởng cứng rắn.
Đối tượng kết hôn đầu tiên Bá tước Hạ lựa chọn là Nghị trưởng. Ấn tượng của ông đối với người của Bộ Quân đội rất cứng nhắc, luôn cảm thấy họ rất thô lỗ, sẽ không chăm sóc tốt cho cậu con trai quý giá của mình.
Hạ Huyến lại một mực bác bỏ Nghị trưởng Cố Quyết, cậu đẩy bức ảnh của Hoắc Chiết Toàn lên chính giữa.
"Hay là ngài ấy đi."
"Hoắc Chiết Toàn.” Hạ Huyến đọc tên Thượng tướng.
Hoắc Chiết Toàn là nhân vật mà Hạ Huyến thường thấy trên thời sự và báo chí.
Ba mươi tuổi, đã lập được nhiều chiến công hiển hách, được ngồi vào vị trí Chỉ huy tối cao của quân đội Đế quốc. Chưa lập gia đình ở tuổi ba mươi, thậm chí không có bất kỳ scandal nào, hắn bị giới truyền thông gọi là cỗ máy chiến tranh lãnh khốc.
Một người đàn ông như vậy, sự khó nắm bắt của hắn có thể hình dung được.
"Tiểu Huyến, con đừng nghĩ lung tung nữa, người trong Bộ Quân đội rất bạo lực, lỡ như sau này hắn ta bạo hành gia đình thì phải làm sao?" Bá tước Hạ cau mày, lo lắng cho cuộc sống sau khi kết hôn của con trai.
Bà Hạ nhướng mày, nhẹ nhàng nói: "Tôi vẫn là giáo viên trong trường quân đội đấy, không ngờ ông lại có ý kiến lớn như vậy đối với người trong quân đội."
"Đương nhiên cái này khác nhau rồi, bà ..." Bá tước Hạ có khát vọng sinh tồn mãnh liệt, vội vàng thừa nhận sai lầm của mình.
Hạ Huyến không nhịn được cười khi thấy dáng vẻ cha cúi mình trước mẹ.
Đây là cách để gia đình họ hòa thuận, Hạ phu nhân thanh lịch thông minh luôn có thể dễ dàng chỉnh đốn tính cách hiền hòa trung hậu của Bá tước Hạ.
Ánh mắt bà Hạ rơi vào bức ảnh của Hoắc Chiết Toàn, "Cậu ấy từng là học trò của tôi, là một đứa trẻ thông minh, tuy kiêu ngạo nhưng lại nho nhã lễ phép, chỉ là tâm tư quá kín đáo, không dễ hòa đồng."
Hạ Huyến gật đầu.
Từ nhỏ đến lớn, dù việc khó khăn đến đâu, chỉ cần Hạ Huyến quyết tâm làm thì không có việc gì là không làm được.
Hạ Huyến xác nhận được mục tiêu, cậu muốn trở thành Thượng tướng phu nhân Hoắc Chiết Toàn, người mà người đàn ông này chưa từng gặp qua.
Việc đầu tiên Hạ Huyến làm là cấy ghép tuyến thể nhân tạo.
Cậu xoa cổ của mình, chỗ này được đặt vào trong một cơ quan nhân tạo, có thể cho phép cậu phát ra và nhận biết pheromone giống như một Omega bình thường, còn có thể khiến cậu xuất hiện thời kỳ phát tình giả.
Ca phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, Hạ Huyến rất nhanh tháo băng gạc xuống, chỗ đó chỉ để lại một vết thương rất nhỏ.
Hạ Huyến dán một miếng dán silicon nhỏ, sau đó đi ra ngoài.
Hôm nay là thứ sáu.
Ngay khi Lan Anh vừa tan học thì liền lo lắng không yên vội vã chạy đến Lê Mộc Nguyên, cậu chạy như điên vào nhà máy sản xuất linh kiện với chiếc cặp trên lưng.
"Tưởng, anh Tưởng …"
Hơi thở của hắn vẫn chưa kịp bình tĩnh lại, Tưởng Hành đã nói thẳng với cậu, "Hạ Huyến ở tầng hầm thứ ba."
"Cảm ơn anh Tưởng!"
Lan Anh đẩy cánh cửa nặng nề ra, tim cậu đập "thình thịch", đã quá lâu rồi cậu không gặp người đó.
Hạ Huyến đang ngồi trong phiên bản nhái của "Lân", thử nghiệm tính năng.
Cậu đã ở trong căn phòng này gần năm tiếng đồng hồ, hoàn thành xong công đoạn lắp ráp cuối cùng của "Lân".
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Huyến hạ cửa sổ thủy tinh thò đầu ra ngoài, "Chờ tôi một lát."
"À, được." Lan Anh ngơ ngác trả lời.
Cậu đứng một bên tham lam nhìn thanh niên bên trong qua ô cửa kính.
Trong nhận thức của cậu, tuy cậu thanh niên chỉ là một Beta, nhưng lại toát lên sức hấp dẫn không gì sánh nổi.
Cậu thanh niên có khuôn mặt cao quý và xinh đẹp, biểu cảm cẩn thận tỉ mỉ tập trung vào cái gì đó khi nhếch môi cũng rất quyến rũ.
Lan Anh nắm lấy quai đeo cặp, mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay vì căng thẳng, trong cặp của cậu có một món quà dành cho Hạ Huyến.
Cậu nên đưa nó cho anh ấy như thế nào đây?
Em tình cờ đi ngang qua Xuân Thủy Thiên Đạo, mua cho anh một ít để ăn?
Em thấy anh hay ăn hiệu này, đặc biệt đi mua cho anh một ít?
Em vừa nhận được học bổng, muốn mua cho anh một thứ gì đó…
"Làm gì mà ngẩn người ra vậy?"
Trong đầu Lan Anh là cảnh tưởng đang tặng quà cho Hạ Huyến, nghe thấy giọng nói liền đột ngột ngẩng đầu lên, phát hiện Hạ Huyến đã đứng ngay trước mặt
"Không có gì." Lan Anh nuốt nước miếng.
Cậu ta là một Alpha cao lớn, nhưng lại thường cảm thấy không thoải mái khi đối mặt với vóc dáng nhỏ nhắn của Hạ Huyến.
Hạ Huyến đưa chìa khóa của "Lân" cho Lan Anh, ra hiệu nói: "Lên thử tính năng xem thử."
Lan Anh hai mắt sáng lên, "Được không?"
Hạ Huyến thản nhiên gật đầu.
Không một Alpha nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của một chiến hạm mới hoàn mỹ này.
Năm phút sau, Lan Anh bước xuống từ trên chiến hạm, cậu có hơi hăng hái nói, "Tuyệt vời."
“Anh Tư thật lợi hại.” Lan Anh ngượng ngùng khen một câu, còn cẩn thận quan sát biểu hiện của Hạ Huyến.
Hạ Huyến tỏ vẻ bình tĩnh, cậu nói: "Tặng cho em."
Lan Anh trợn to mắt, "Sao có thể được."
Cậu vội xua tay nói: "Ý em là cái này quá quý giá rồi, em không thể nhận."
Cậu muốn trả lại chìa khóa cho Hạ Huyến.
Hạ Huyến đút hai tay vào túi quần, chỉ nói: "Cầm lấy đi. Không phải mấy ngày trước là sinh nhật của em sao, tôi có việc nên đã bỏ lỡ rồi, cứ coi như là quà sinh nhật cho em."
Nhịp tim Lan Anh tăng nhanh, khuôn mặt đỏ bừng, hoá ra anh vẫn còn nhớ.
Lan Anh đã ở bên cạnh Hạ Huyến được một thời gian rồi, biết tính cách nói một là một của Hạ Huyến, căn bản sẽ không hối hận với những gì đã nói.
Lan Anh nắm chặt chìa khóa trong tay, cậu biết chiến hạm này là do Hạ Huyến lắp ráp trong hơn ba tháng. So với giá trị của chiến hạm, cậu càng coi trọng tâm lòng đằng sau hơn.
Ngược lại, chiếc kẹo trong cặp của cậu có vẻ không thể lấy ra rồi.
Lan Anh nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh."
Hạ Huyến nhìn sự hăng hái trong đôi mắt sáng ngời của cậu thanh niên, cậu quay mặt đi, cụp mắt xuống nói: "Còn một chuyện muốn nói với em."
"Anh nói đi." Lan Anh tỏ ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe.
"Chúng ta chia tay đi."
Một câu nói như bị một chậu nước lạnh dội xuống, máu của Lan Anh dù có nóng đến đâu cũng đã nguội lại.
Lan Anh sững người, cậu cố gắng làm cho biểu hiện của mình không quá khó coi.
"Anh…anh đang nói gì vậy "
Hạ Huyến nhướng mi, trong ánh mắt vốn đã lạnh lùng, "Anh nói, chúng ta chia tay đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT