Nửa năm trước.

"Lê Mộc Nguyên" là bãi đậu xe ngầm lớn nhất Đế Tinh, các căn cứ nằm ở tất cả các nơi hẻo lánh của Đế Tinh. Hoa Đô được xem như là thủ đô của Đế Tinh, hiển nhiên không thể thiếu bóng dáng của "Lê Mộc Nguyên."

Song là một bãi đậu xe ngầm mờ ám, thế lực của "Lê Mộc Nguyên" ở thủ đô còn kém xa hơn so với sự oai phong của một số thị trấn nhỏ ở biên giới.

Nó nằm trong khu công nghiệp cũ của Hoa Đô, gần như tất cả các nhà máy lớn đã được chuyển đi do các vấn đề ô nhiễm ở đây.

"Lê Mộc Nguyên" liền chiếm giữ nơi này, nhìn bề ngoài, nó chỉ là một nhà máy sản xuất linh kiện thiết bị.

Hiện giờ là ban ngày.

Cửa cuốn vẽ đầy những bức graffiti màu xanh dương được cuộn lên ​​cao, cửa của nhà máy sản xuất linh kiện mở toang, cho thấy dáng vẻ của một doanh nghiệp.

Một thanh niên mặc áo hoodies trùm đầu màu xám bước vào nhà máy sản xuất linh kiện.

Sàn nhà bên trong xưởng sản xuất linh kiện bị dầu máy làm đen kịt, nhìn trông rất bẩn thỉu, trái ngược hẳn với đôi giày vải trắng sạch của cậu thanh niên.

Cậu thanh niên trùm mũ len của áo hoodies trên đầu, trên mặt đeo một cặp kính râm lớn che gần hết khuôn mặt, cậu đút tay vào túi quần, đi thẳng đến quầy lễ tân.

Ngồi ở quầy lễ tân là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuần nhưng hơi lôi thôi lếch thếch. Hắn gác hai chân lên bàn cao, tay cầm điện thoại chơi đấu địa chủ (game đánh bài).

Người đàn ông là người phụ trách "Lê Mộc Nguyên" ở Hoa Đô, Tưởng Hành.

"Hoan nghênh đến ..." Tưởng Hành chưa kịp nói xong, ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên, trong lòng rất vui mừng, "Dô, khách quý, sao thiếu gia nhà họ Tư lại ở đây?"

Cậu thanh niên đó là Hạ Huyến, bút danh mà cậu sử dụng khi ở bên ngoài là Tư Thuần.

Hạ Huyến nhoài người về phía trước quầy lễ tân nhìn người đàn ông chơi đấu địa chủ, cậu hỏi: "Không tố sao?"

Tưởng Hành nhìn lá bài do dự, "Hình như bọn họ còn có át chủ bài."

"Anh không phải còn có con Ách sao? Lá bài này của anh có vẻ rất tốt để đánh."

"Vậy thì ta tố đây."

Âm thanh [thả bom] phát ra từ điện thoại.

Tưởng Hành là địa chủ, hai nông dân khác đều chọn không ra.

“Theo không nổi, theo không nổi, họ theo không nổi.” Tưởng Hành ngồi thẳng người, ra liên tiếp mấy lá bài, cuối cùng còn lại ba xám chi và lá Ách.

“Cái này không làm ta thấy áp lực, xem ra không có át chủ bài rồi.” Tưởng Hành chống cằm phân tích nói.

Hạ Huyến gật đầu phụ họa theo, "Ừ, anh trực tiếp tố đi."

“Được!” Tưởng Hành khí khái lựa chọn ra bốn con Ách trước, giữ lại xám chi.

Lúc này, nông dân dưới hắn nhanh chóng theo bài, ném ra con át chủ bài.

Tưởng Hành há hốc mồm khi nhìn đôi Joker hiện lên màn hình.

Tiếp đó, hai nhà nông dân đối diện hắn không ngừng ra bài, địa chủ Tưởng Hành “theo không nổi” toàn bộ quá trình.

Cuối cùng, nông dân đã kết thúc với lá số 3.

Tưởng Hành chứng kiến ​​bội số bị đánh bom cao hơn đậu vui vẻ của hắn, quả nhiên ngay sau đó, địa chủ hắn tuyên bố phá sản trong nước mắt.

Tưởng Hành oán hận nhìn Hạ Huyến, "Ngươi đúng là quân sư quạt mo."

"Anh tự mình nói bọn họ không có át chủ bài mà." Hạ Huyến đứng thẳng người lên, hai tay đúc vào túi, nói: "Thôi được rồi, dẫn tôi đi xuống đi."

Tưởng Hành đặt điện thoại di động xuống, cam chịu đứng dậy, hắn có lý nghi ngờ người này đang cố ý muốn làm cho hắn phá sản.

Tưởng Hành đưa Hạ Huyến đi vào bên trong nhà máy sản xuất linh kiện, hắn đẩy cửa phòng chứa đồ ở góc cầu thang.

Phòng chứa đồ đã được cải tạo thành một thang máy.

Tưởng Hành dẫn Hạ Huyến đi vào.

Hắn ấn xuống tầng ba dưới đất, cửa thang máy đóng lại.

"Sao khoảng thời gian này đều không thấy ngươi đến đây?"

"Trong nhà xảy ra chút chuyện." Hạ Huyến nói qua loa.

Tưởng Hành nói: "Cái người bạn nhỏ đó của nhà ngươi đến đây tìm ngươi mấy lần rồi, đều không thấy ngươi đâu."

"Ờ."

"Lạnh nhạt vậy sao? Ta thấy đứa nhỏ đó rất cố chấp, hết lần này tới lần khác không gặp, cứ quay đi quay lại nhiều lần, hình như hai ngày nay không đến vì có kỳ thi gì đó." Tưởng Hành hai tay ôm lấy sau đầu, nói: "Hình như là cậu ta muốn thi vào học viện quân sự Bạch Ưng, trông như một đứa trẻ có triển vọng."

"Ừ."

Tưởng Hành nhìn phản ứng lạnh nhạt của Hạ Huyến, "chậc" một tiếng, không nói nhiều nữa.

Thang máy là kính một chiều trong suốt, người trong thang máy có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài.

"Lê Mộc Nguyên" là một bãi đậu xe ngầm, nhưng đó lại không phải là "xe" đua bình thường, mà là một số chiến hạm đã được tu sửa lại.

Đế quốc không cho phép tư nhân sở hữu chiến hạm, vì vậy ngay cả việc mang theo những chiếc "xe" đua của họ cũng là bất hợp pháp.

Qua tấm kính, có thể nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác với bên trên, với đủ loại làn đường lơ lửng, các cảnh mô phỏng giữa các hành tinh, còn có nhiều loại chiến hạm khác nhau do tự mình lắp ráp tạt ngang qua.

“Hôm nay có hai trận đấu, ở lại xem không?” Tưởng Hành hỏi.

“Không được, có việc phải làm.” Vừa nói, Hạ Huyến vừa bỏ mũ xuống, tháo kính râm ra, lộ ra dung mạo tinh xảo.

Tưởng Hành nhìn thấy một dải băng trắng quấn quanh cổ Hạ Huyến, liền hỏi: "Đây lại là trào lưu mới gì của Đế Tinh sao?"

"Đừng bận tâm, có trào lưu anh cũng không thể bắt kịp."

"Ừ, ừ, ta là một con chó vĩnh viễn bị thủy triều đánh chết trên bờ."

Hai người đến tầng ba dưới lòng đất.

Tầng ba không mát mẻ và sôi động như tầng hai, kỳ quái, ở đây vắng vẻ, ánh sáng mờ mịt.

Tưởng Hành đưa Hạ Huyến đến chỗ sâu nhất của tầng thứ ba dưới lòng đất, đẩy cánh cửa nặng nề ra.

Hắn bật đèn lên, căn phòng tối như mực trong chốc lát sáng lên như ban ngày.

Chính giữa phòng, đặt một chiến hạm mới còn đang lắp ráp, đường nét của chiến hạm mượt mà, khuôn máy lạnh buốt đáng kinh ngạc.

Tưởng Hành từ bên cạnh lấy ra một cái thùng, mở ra trước mặt Hạ Huyến, "Thứ ngươi cần, đều đã làm xong."

Bên trong thùng đặt đủ loại linh kiện, đều do Hạ Huyền cung cấp bản vẽ, Tưởng Hành tìm người làm ra.

"Không tồi."

Hạ Huyến bắt đầu kiểm tra các linh kiện, đều không có vấn đề gì. Tuy Tưởng Hành nhìn không được đàng hoàng, nhưng làm việc vẫn rất đáng tin cậy.

Ánh mắt của Tưởng Hành rơi vào chiếc chiến hạm vẫn đang được lắp ráp kia, đây hẳn là chiếc chiến hạm quân sự mới nhất, theo như hắn biết thì chiến hạm này tuy đã được đưa vào thực chiến, nhưng do thời gian xuất hàng quá ngắn, vẫn không có số liệu liên quan nào được công bố .

Cũng không biết bằng cách nào mà Hạ Huyến có được dữ liệu và bản vẽ, ngoài việc lấy nó làm hệ thống chiến đấu ra, còn khắc chế lại.

Tưởng Hành nói: "Ta nhớ biệt hiệu của chiến hạm này hình như gọi là "Lân", mới đưa vào sử dụng chưa đến một năm, cái này đều bị ngươi làm ra. Tư thiếu gia, ta thật sự rất tò mò về thân phận của ngươi."

"Bắt chước theo các mô hình chiến hạm mới nhất, nếu cái này bị phát hiện thì sẽ mất năm năm mới lăn bánh được."

Tưởng Hành và Hạ Huyến quen nhau đã mấy năm rồi, hắn vẫn không biết gì về thân phận của Hạ Huyến. Nhưng Hạ Huyến này có tiền, có sắc, thậm chí còn có cơ hội lấy được thông tin về chiến hạm của quân đội, nhìn sao cũng không giống người bình thường.

“Ông chủ Tưởng cũng đừng khiêm tốn, anh làm những thứ đó bị phát hiện, nói thế nào cũng phải hơn hai mươi năm ta đạp máy may.” Hạ Huyến không ngẩng đầu nói.

Hạ Huyến kiểm tra tất cả các linh kiện, cuối cùng chỉ chọn ra hai kiện phải làm lại, cậu giải thích rõ cho Tưởng Hành chỗ nào không đúng.

Sau đó vỗ vỗ tay, chuẩn bị rời đi.

Cậu nói: "Lần sau ta lại đến lắp ráp nữa."

Tưởng Hành cầm hai linh kiện cần làm lại trong tay ước lượng, "Cứ như vậy mà đi rồi sao, không ngồi lại một lát sao?"

"Không được, có việc."

Hạ Huyến đi về phía trước, đi được hai bước thì quay đầu lại nói: "Nếu Lan Anh lại tới, bảo cậu ấy tối thứ sáu tuần này tới đây tìm tôi."

"Ờ."

Hai người trở lại xưởng sản xuất linh kiện, Tưởng Hành tiễn Hạ Huyến đi, cầm điện thoại mua mấy hạt đậu vui vẻ, chuẩn bị tiếp tục đấu địa chủ.

Không đến mười phút, Tưởng Hành lại phá sản.

"Hừm, may mà ta không mua quá nhiều đậu."

Tưởng Hành đang định nạp tiền lại mua đậu, lại có người đi vào, "Hoan nghênh đến ... là nhóc à."

Một thanh niên mười tám, mười chín tuổi bước vào cửa, dáng người rất cao, đeo cặp sách trên lưng bước vào.

Thanh niên mặt mày khôi ngô tuấn tú, điển trai, mím chặt môi, đúng chuẩn một chàng cool ngầu.

Lan Anh bước đến quầy lễ tân, hơi mắc cỡ chào hỏi Tưởng Hành, sau đó hỏi: "Anh Tư, anh ấy có đến không?"

"Có, vừa đến không lâu lại đi rồi, hai người thật không may." Tưởng Hành nghịch điện thoại nói.

"Ồ ..." Lan Anh nghe lại để mất cơ hội, có chút thất vọng.

"Nhưng mà, cậu ta có nhờ ta nói với nhóc rằng, có thể đến đây để tìm cậu ấy vào tối thứ Sáu tuần này."

Lan Anh nghe xong, mắt lập tức sáng lên, "Cảm ơn chú, không, cảm ơn anh Tưởng."

Tưởng Hành nhếch mép cười, đứa trẻ này trước đây vốn đã ở chỗ hắn đua xe từ sớm, trước đây đều hay gọi hắn là "Chú ơi, chú ơi". Sau này thấy Hạ Huyến gọi hắn là anh, liền âm thầm đổi cách xưng hô.

"Đủ rồi, nếu không có việc gì thì trở về đi, thấy nhóc học hành rất bận rộn, thường xuyên qua đây cũng không dễ dàng gì."

"À, anh Tưởng, tôi có một thứ muốn hỏi anh." Lan Anh nói.

"Hỏi đi."

Cậu lấy từ trong túi quần ra một vỏ kẹo đã được rửa sạch, mở ra rồi đưa cho Tưởng Hành, "Anh, anh có biết mua kẹo của nhãn hiệu này ở đâu không?"

"Đây là lần trước anh Tư làm rơi trên xe của tôi, tôi thấy anh ấy hay ăn hiệu này, nhưng tôi lên mạng tìm không thấy chỗ nào có bán cả."

"Nhóc muốn mua cho hắn ăn?” Tưởng Hành nhướng mày, “Tốt hơn là nhóc nên để dành đi, một chiếc bông tai của người ta cũng ngang bằng với bảo bối của ngươi cho ăn rồi.”

Tưởng Hành đang nói về chiếc xe của Lan Anh, một chiếc chiến hạm cũ rất lỗi thời, nhưng Lan Ang vẫn phải dựa vào nó để kiếm tiền đi học, nuôi sống bản thân.

"Tôi vừa nhận được học bổng từ trường ..." Lan Anh nói, "Kẹo này rất đắt sao?"

Tưởng Hành giơ vỏ kẹo lên, nhìn chằm chằm vào logo trên đó và nói: "Hình như là cửa hàng kẹo làm bằng tay bên phía Xuân Thủy Thiên Đạo, dù sao không rẻ cũng phải.".

Xuân Thủy Thiên Đạo là một con phố nhà giàu ở Hoa Đô.

"Được rồi, cảm ơn anh Tưởng."

———

Hạ Huyến về đến phủ Bá tước, người hầu mở cửa cho cậu.

Hiếm khi, Hạ phu phân cũng ở nhà.

"Tiểu Huyến về rồi."

Hạ phu nhân Tư Ảnh là Giáo sư lý luận quân sự tại Học viện Quân sự Bạch Ưng.

“Mẹ.” Hạ Huyến đã mấy ngày không gặp bà Hạ, lập tức tiến lên, như con gấu ôm lấy mẹ.

"Đi đâu vậy, hôm nay lại trở về sớm thế.” Bà Hạ vỗ vai con trai.

“Ra ngoài đi dạo vòng vòng.” Hạ Huyến đứng thẳng người nói.

Thân hình cậu cao hơn nửa đầu bà Hạ, bà Hạ nhìn thoáng qua đã thấy chiếc băng quấn trên cổ cậu.

Bà run rẩy, "Cái này để làm gì vậy?"

Hạ Huyến cũng không định giấu mẹ, cậu nói: "Con đi phẫu thuật cấy ghép tuyến thể nhân tạo."

Bà Hạ nghe xong, che miệng lại.

“Một Omega có chức năng hoàn chỉnh, luôn hấp dẫn hơn một Omega không hoàn chỉnh.” Hạ Huyến phát biểu nói.

Bà Hạ ôm lấy con trai, đau lòng đến rơi nước mắt: "Mẹ không cho phép con nói như vậy về bản thân, con trai mẹ là tốt nhất."

"Mẹ——" Hạ Huyến vội vàng an ủi mẹ, "Đương nhiên con biết, con là con trai quý giá nhất của mẹ."

Hạ Huyến sinh ra trong một gia đình quý tộc, được cha mẹ cưng chiều, bản thân là con út của Omega, từ nhỏ đã được nhiều người nuông chiều.

Nhưng khi cậu 12 tuổi, do gặp phải tai nạn, buộc phải loại bỏ tuyến thể, mất đi một số chức năng của Omega. Chuyện này đến nay luôn là nỗi đau của cả gia đình.

Mặc dù Hạ Huyến bị mất tuyến thể, nhưng lại nhận được rất nhiều tình cảm, cậu cũng chưa bao giờ cảm thấy tự ti buồn bã vì không có tuyến thể.

Lần này làm phẫu thuật lắp tuyến thể nhân tạo là bởi vì Hạ Huyến cảm thấy đây là xuất phát từ việc cần thiết cho những gì cậu phải làm lần này.

Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng điều này sẽ làm tổn thương trái tim của bà Hạ, khiến mẹ cảm thấy đau lòng vì mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play