Hạ Huyến vô tội chớp chớp mắt, ngửa mặt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thượng tướng.
Hoắc Chiết Toàn tháo chiếc tai nghe còn lại của cậu ra, hỏi: "Nghe được gì rồi?"
Bàn tay trắng nõn mềm mại của Hạ Huyến nắm lấy bàn tay to lớn thon dài của Thượng tướng.
Cậu nắm lấy tay Thượng tướng, nhẹ giọng nói: "Em nghe ngài nói, với ngài thì ưu tiên của em chỉ đứng sau Đế quốc."
Hoắc Chiết Toàn đưa tay kia vuốt ve gáy của cậu thanh niên, giọng ấm áp nói: "Ừm, đúng vậy. Đây là tôi nói để cho em nghe."
Hạ Huyến đỏ mặt, ngại ngùng ngẩng đầu lên, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên dưới xương quai hàm của Thượng tướng.
Sau đó cậu ngồi dậy khỏi vòng tay của Thượng tướng, nói: "Em muốn đi lên giường ngủ, mệt rồi."
Từ cuối cùng được cậu kéo dài ra, có ý làm nũng.
Hoắc Chiết Toàn chăm chú nhìn Hạ Huyến.
Phu nhân trẻ của Thượng tướng rất ham ngủ, sắc mặt cậu trắng bệch, luôn có vẻ thiếu năng lượng.
Những ngón tay thon dài của Thượng tướng vuốt ve làn da mềm mại của cậu, cảm giác trong tay thật giống như chỉ cần hơi dùng lực chạm vào là sẽ vỡ ra.
Hạ Huyến và Hoắc Chiết Toàn nhìn nhau, mặc dù cậu đã ở lại bên cạnh Hoắc Chiết Toàn được một lúc rồi, nhưng khi đôi mắt sâu thẳm sắc bén kia nhìn thẳng vào cậu, cậu vẫn không thể đoán được Thượng tướng đại nhân cao cao tại thượng đang nghĩ gì.
"Ừm. Đi đi." Hoắc Chiết Toàn buông Hạ Huyến ra.
———
Thượng tướng đại nhân giữ vị trí cao, vô số việc phải cần hắn ra quyết định.
Quân đội chỉ để hắn và Hạ Huyến hưởng tuần trăng mật tượng trưng vài ngày, và rất nhanh sau đó hắn sẽ phải dốc hết sức mình trong những nhiệm vụ nặng nề.
Hoắc Chiết Toàn không ở nhà, cuộc sống của Hạ Huyến hết sức nhàn nhã, nhàm chán.
Vì để giữ hình ảnh ốm yếu, cậu cực ít ra ngoài.
Cả ngày ở nhà thường là trồng hoa, lướt web, còn phần lớn thời gian là đi ngủ.
Trong vườn hoa, phòng khách, sân thượng, cậu ngủ từ chỗ này đến chỗ khác. Mỗi lần vào lúc này đều sẽ có người giúp việc đúng lúc tới đắp cho cậu một chiếc chăn nhỏ.
Sau cơm tối, Hạ Huyến ở trong vườn hoa hóng mát, Hoắc Chiết Toàn gọi video call đến.
Quản gia bật máy chiếu ba chiều lên, khuôn mặt lạnh lùng của Thượng tướng đại nhân hiện ra trước mặt cậu.
Hoắc Chiết Toàn mặc một bộ quân phục màu đen nghiêm trang chỉnh tề, ngồi trước bàn làm việc thực hiện cuộc gọi video với cậu, sau lưng là một lá cờ đỏ tươi to lớn.
“Huyến Huyến.”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Thượng tướng vang lên rõ ràng, tựa như không ở trong quân đội cách xa vạn dặm mà là ở ngay bên cạnh Hạ Huyến, cùng cậu hóng gió, ngắm sao.
“Thượng tướng đại nhân!”
Do là vừa mới ăn tối xong, trên mặt Hạ Huyến lộ ra một màu hồng hào hiếm thấy, cùng với vẻ mặt có chút hưng phấn của cậu, khiến người ta cảm thấy vui mừng không giải thích được.
“Ngài còn đang bận không? Đã ăn tối chưa?” Hạ Huyến hỏi.
"Ừ. Vừa mới ăn tối rồi." Hoắc Chiết Toàn đáp: "Hôm nay quân vụ khá là nhiều, tôi lo rằng không có cách nào trở về kịp."
“Không sao, ngài ở quân đội nghỉ ngơi cho tốt.” Hạ Huyến khéo léo nói.
“Ừ. Em ăn tối có ngon không?”
“Ngài không cần lo lắng cho em.” Hạ Huyến cười lên, một trận gió thổi qua, thổi bay mái tóc trên trán cậu, cậu đưa tay vuốt vuốt.
Cậu thanh niên là người được ông trời yêu thương, khuôn mặt của cậu vào ban đêm khiến ánh trăng và hoa hồng trong sân làm nổi bật cậu lên.
Ánh mắt Hoắc Chiết Toàn càng sâu thẳm, nói: "Gió thổi rồi, để người hầu đắp chăn cho em."
Hạ Huyến chống tay lên chiếc ghế mây, ngẩng mặt lên nói: "Đúng vậy, gió thổi rồi, trong gió đều là mùi hương của hoa hồng, thật tiếc ngài không ngửi được."
Hoắc Chiết Toàn nhìn cậu thanh niên với vẻ mặt say mê, khẽ cười, hắn nháy mắt ra hiệu cho quản gia bên cạnh lấy thêm quần áo ấm cho Hạ Huyến.
Quản gia hiểu ý biết phải làm gì.
Hạ Huyến đung đưa chân, nghiêng đầu lẩm bẩm nói: "Những bông hoa hồng trong sân, nhìn có hơi chán rồi, lần sau chúng ta hãy trồng cây khác có được không?"
"Cẩm tú cầu thì sao? Hoa cẩm tú cầu nở ra từng mảng lớn, chắc chắn trông cũng rất đẹp."
“Nghe hay đấy, em thích là được.”
...
Hai người đã có một cuộc gọi video kéo dài mười phút, Hoắc Chiết Toàn liền chuẩn bị tiếp tục lao vào công việc rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Huyến ngồi một lát, vươn vai một cái, đứng dậy quay về phòng.
Thượng tướng không bao giờ hỏi Hạ Huyến đã làm gì trong ngày qua điện thoại.
Bởi vì có hơn 300 máy quay được giấu trong trang viên to lớn này, thường xuyên theo dõi Hạ Huyến thay cho Hoắc Chiết Toàn.
Ngày hôm sau, Hạ Huyến dậy rất sớm, cậu đi ra vườn hoa.
Trong vườn hoa sáng sớm tinh mơ, không khí ẩm ướt và mát mẻ, tràn ngập hương hoa mờ mịt.
Cậu xắn tay áo lên, cẩn thận lựa chọn, tự tay cắt chín cành hoa hồng.
Sau khi cắt tỉa cành lá một chút, Hạ Huyến đưa hoa cho quản gia.
Cậu nói: "Làm phiền bác tưới chút nước lên hoa, cho người chuyển đến quân đội, gửi cho Thượng tướng."
"Vâng. Nhân tiện ngài có lời nào muốn chuyển đến Thượng tướng không?" Quản gia cẩn thận nhận lấy hoa hồng hỏi.
"Không có. Hôm nay dậy sớm rồi, tôi có hơi buồn ngủ, quay về ngủ thêm chút nữa." Hạ Huyến làm ra vẻ thiếu năng lượng.
"Vâng."
Hạ Huyến trở về phòng.
Ba trăm hai mươi mốt camera tinh vi trong trang viên lần lượt hoạt động, luôn luôn ghi lại chuyển động của cậu thanh niên, ngay lập tức được gửi đến máy tính của người đàn ông cách xa hàng nghìn dặm.
Hạ Huyến trở về phòng ngủ trước tiên vào phòng thay đồ, cởi áo sơ mi ướt đẫm sương mai, đổi sang một bộ đồ ngủ bằng lụa.
Phòng thay đồ là một trong số ít những nơi ở Làng Bích Nghi không được trang bị hệ thống giám sát.
Hạ Huyến cởi chiếc cúc áo thứ hai từ trên chiếc áo sơ mi không thường xuyên mặc xuống - một con robot nhỏ hình cúc áo được tạo thành.
Hạ Huyến bỏ con robot nhỏ vào túi bộ đồ ngủ.
Cậu quay trở lại phòng ngủ, lúc nằm trên giường lại không ngủ ngay, mà cầm máy tính bảng lên bắt đầu chơi.
Hạ Huyến ấn mở Báo Tinh Tế, tiêu đề chính là chuyên đề cuộc phỏng vấn của Hoắc Chiết Toàn ngày hôm đó.
Ảnh bìa là bức ảnh bán thân của Hoắc Chiết Toàn trong cuộc duyệt binh, khuôn mặt sắc sảo ưu tú của người đàn ông, cùng lông mày hơi nhíu lại tạo thành không khí bất nộ tự uy*, đều làm cho mọi người kính nể.
*Ý chỉ một người không tức giận, nhưng vẫn có thể gây áp lực cho người khác với khí chất uy nghiêm.
Hạ Huyến bấm mở cuộc phỏng vấn độc quyền, chẳng qua là một mớ khoe khoang về uy phong anh minh về Hoắc Chiết Toàn, thông cáo báo chí đính kèm với hai bức ảnh lúc phỏng vấn.
Hạ Huyến nhập cảnh rồi, nhưng những thứ liên quan đến khuôn mặt của cậu đều đã qua xử lý, không thể nhìn thấy khuôn mặt thật của cậu.
Hạ Huyến ngây người ra một lúc trước chuyên đề này, cảm thấy đã gần đến giờ rồi, bèn đánh dấu lại, chuyển đến chuyên mục thời trang.
Đồng thời, bàn tay cậu giấu dưới chăn lấy ra con robot nhỏ để trong túi quần, gắn con robot nhỏ vào máy tính bảng.
Ngay lập tức, trang của máy tính bảng đã thay đổi, hệ thống ban đầu sẽ lập tức đồng bộ hóa nội dung với Hoắc Chiết Toàn trong quá trình Hạ Huyến sử dụng.
Mà robot nhỏ có thể tạm thời giúp cậu chặn hệ thống giám sát và gửi cho hệ thống giám sát màn hình cậu đang lướt chuyên mục thời trang trong tức khắc.
Hạ Huyến bấm vào phần mềm trò chuyện, kiểm tra thông tin, thông tin hiện ra đầy màn hình, cậu chọn ra một vài câu trả lời quan trọng.
Trong quá trình lướt xuống, một ghi chú người liên hệ là "lan" xuất hiện vào tầm nhìn.
Hạ Huyến cụp mắt xuống, khẽ chớp hàng mi rồi nhìn chằm chằm vào chấm đỏ nho nhỏ hiển thị 74 tin nhắn chưa đọc.
Hạ Huyến chọn bấm vào hắn.
Tin nhắn mới nhất đầu tiên là.
Ian: Không có chất bổ sung dinh dưỡng nào có hương vị việt quất mà em yêu thích, hương vị này thật không ngon. 【Ảnh】
Ian: Buổi tập luyện thể chất hôm nay em được giáo viên khen, thiệt vui quá đi.
Ian: Vài ngày nữa là tròn 100 năm ngày thành lập trường chúng em, anh có thể đến tham dự không? Em được chọn để phát biểu với tư cách là đại diện tân sinh viên.
Ian: Em rất hi vọng anh có thể tới xem, theo trường học nghe nói cũng đã mời Hoắc Chiết Toàn, tuy không biết hắn có thể tới được hay không, nhưng em thật sự rất mong đợi.
Ian: Nhớ anh.
Hạ Huyến mặt không cảm xúc thoát khỏi thanh tin nhắn, không vuốt lên trên nữa, cậu cầm lấy con robot nhỏ bỏ lại vào túi.
Sau đó, màn hình máy tính bảng được chuyển trở lại chuyên mục thời trang, vừa hay chú robot nhỏ đã giúp cậu tự động nhìn thấy một chiếc khuyên tai mới của nhà thiết kế, phong cách trung tính, với thiết kế tassel dài quét qua vai màu vàng kim.
Hạ Huyến nhìn qua cảm thấy cũng không tệ, thuận tay thêm vào giỏ hàng.
Cậu tắt máy tính bảng, ngáp một cái, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt
———
Vào buổi trưa, Hạ Huyến nhận được quà đáp lễ từ Hoắc Chiết Toàn.
Người đến là trợ thủ của Hoắc Chiết Toàn, Đỗ Dụ.
Hạ Huyến đang ngồi vào trước bàn ăn, chuẩn bị dùng bữa một mình thì quản gia dẫn Đỗ Dụ vào.
Đỗ Dụ nhìn thấy Hạ Huyến, chào cậu bằng một kiểu chào tiêu chuẩn của quân đội.
“Một ngày tốt lành thưa phu nhân.”
"Thượng tá Đỗ Dụ, đã lâu không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?” Hạ Huyến cười nói.
“Cảm ơn sự quan tâm của ngài, mọi chuyện đều ổn.” Đỗ Dụ lễ phép đáp, anh nói: “Tôi đến đây để đưa cho ngài một món đồ theo lệnh của Thượng tướng.”
Đỗ Dụ vẫy tay ra hiệu, người lính bên cạnh đưa cho cậu một cái hộp giấy tinh xảo.
Đỗ Dụ mở hộp giấy ra, cúi đầu, đưa một tay ra sau, tay kia bưng hộp giấy đến trước mặt Hạ Huyến.
Hạ Huyến xem qua, trong hộp giấy đặt những chiếc bánh macaron có hình dạng độc đáo và nhiều màu sắc.
Đủ loại màu sắc, đầy những trái tim thiếu nữ.
Mi tâm Hạ Huyến hơi nhíu mày lại.
Đỗ Dụ trịnh trọng nói: "Đây là món tráng miệng nhận được sự yêu thích nhất của Omega ở Đế Tinh, hy vọng ngài thích chúng. Mong nó có thể cùng ngài trải qua một buổi chiều tuyệt vời."
Hạ Huyến mím môi cười dè dặt, "Cảm ơn, tôi rất thích, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến Thượng tướng đại nhân."
Hạ Huyến giữ Đỗ Dụ lại cùng nhau dùng bữa, Đỗ Dụ đã từ chối khéo léo vì việc công bận rộn, đùa sao, Thượng tướng còn không có thời gian cùng dùng bữa với phu nhân, một tên thuộc hạ như anh làm sao dám.
Sau khi Đỗ Dụ rời đi, Hạ Huyến cầm lên một chiếc bánh macaron màu xanh lá xinh đẹp.
Vị ngọt hoà tan giữa môi và lưỡi, đồ ngọt thực sự có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn.
Hạ Huyến nhắm mắt lại, thưởng thức một lát.
Cậu mở mắt ra, gọi quản gia lại, cậu nói: "Hãy giúp tôi hẹn trước với bác sĩ Từ, đã lâu không tập vật lý trị liệu rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT