Thượng Tướng Bị Ngụy Thố Ti Hoa Lừa Hôn

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Hạ Huyến nằm bò bên tủ tìm quần áo, quần áo mặc ở nhà của cậu chủ yếu là quần áo rộng rãi, thoải mái.

Nhưng cậu muốn tìm một bộ đồ có thể che được vết cắn trên cổ.

Cuối cùng, cậu lôi ra một chiếc áo sơ mi lụa không thường mặc.

Chiếc áo sơ mi cổ đứng xếp ly, hiệu ứng xếp ly rất tuyệt vời khiến người mặc trông thanh lịch khí chất.

Chỉ nhìn phần thân trên, là một công tử quý tộc tràn đầy thanh lịch xinh đẹp, nhưng để theo đuổi sự thoải mái, Hạ Huyến trực tiếp mặc một chiếc quần lót thuần sắc ở nửa thân dưới, lộ ra một đôi chân thon dài trắng như tuyết.

Hạ Huyến đặt lại bộ quần áo về vị trí cũ.

Cậu nhặt quần áo lên trực tiếp quăng vào tủ áo ba-đa-xuy cổ điển.

Ngay sau đó, Hoắc Chiết Toàn bước vào phòng thay đồ liền nhìn thấy cậu thiếu niên đang cong mông nằm sấp trên một đống quần áo.

Hạ Huyến nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.

Thượng tướng đại nhân đổi sang bộ quần áo thường ngày trông vẫn đẹp trai anh tuấn như ngày nào.

Mặc bộ đồ ở nhà màu xám trên người, đã giảm bớt đi sự lạnh lùng một chút, sự dễ gần được tăng nhiều hơn.

Hạ Huyến hậm hực bò dậy khỏi đống quần áo.

Hoắc Chiết Toàn đến gần, trong phòng thay đồ có đặt quần áo của hai người.

Trang phục của Hoắc Chiết Toàn có màu sắc đơn giản, kiểu dáng đơn nhất, được sắp xếp gọn gàng giống như những người lính dưới quyền của hắn.

Mà bộ đồ bên Hạ Huyến thì có nhiều hoa văn hơn, màu sắc phong phú, kiểu dáng thể thao, chiếm gần hết không gian trong phòng thay đồ, nhiều quần áo trang sức không thể chất thành đống được thì bị nhét thô bạo vào trong vali quần áo.

Bây giờ cậu lôi những bộ quần áo này ra, làm cho có chút lộn xộn, trái ngược hoàn toàn so với sự gọn gàng tươi sáng của Hoắc Chiết Toàn bên kia.

Hạ Huyến kéo vạt áo có chút xấu hổ nhẹ giọng gọi: "Thượng tướng."

“Ừm. Sao lại không mang giày vào.” Hoắc Chiết Toàn xách dép lê của Hạ Huyến vào.

Trong phòng ngủ có lót một tấm thảm, nhưng phòng thay đồ thì không có, Hạ Huyến đã đứng trong phòng thay đồ lâu rồi, có chút tê chân, cậu ngoan ngoãn mang dép vào.

Đôi mắt của Hoắc Chiết Toàn rơi vào trên quần áo xộc xệch.

Hạ Huyến sờ mũi và tự nghĩ, cậu là một Công tử nhà Bá tước yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân, không để ý đến quần áo thì cũng không nên làm sụp đổ hình tượng mình chứ?

Hoắc Chiết Toàn nhẹ nhàng thu lại ánh mắt, hắn nói: "Ngày mai, tôi sẽ cho người lên kế hoạch cho mở rộng thêm phòng thay đồ."

“Cảm ơn Thượng tướng.” Hạ Huyến hiện ra vẻ cảm kích đúng lúc nói.

Hoắc Chiết Toàn dắt tay cậu, “Đi thôi, chúng ta đi ăn tối.”

Họ đã dành cả một ngày để đi chơi cùng nhau, Hạ Huyến chỉ ăn một bữa sáng, sớm đã thấy đói rồi.

Là bữa ăn đầu tiên khi chủ nhân trở về, bữa tối đã được chuẩn bị rất chu đáo.

Hạ Huyến ngồi bên cạnh Hoắc Chiết Toàn, tận hưởng việc gắp thức ăn của Thượng tướng dành cho cậu.

Thượng tướng luôn là người yêu ga lăng, ôi không, bây giờ không phải là người yêu nữa, mà là chồng của cậu rồi.

Hạ Huyến có qua có lại, gắp một miếng măng tây tươi, dùng tay kia đưa lên miệng Hoắc Chiết Toàn, "Ngài cũng ăn đi."

Thượng tướng vui vẻ nhận lấy.

Khi Hạ Huyến đã ăn được một nửa, nghiêng đầu hỏi Hoắc Chiết Toàn, "Thượng tướng, trong cuộc hành quân của ngài có xảy ra chuyện gì thú vị không?"

Đôi mắt của cậu thanh niên trong veo, làm dáng vẻ ngây thơ không hiểu sự đời, như thể hoàn toàn không hề biết đến sự tàn khốc của chiến tranh.

Hoắc Chiết Toàn nuốt thức ăn vào miệng, cụp mắt suy nghĩ.

Một lúc sau, hắn nói: “Có một lần lính của tôi phơi quần áo ngoài tàu chiến, quần áo bị thổi bay vào kính buồng lái máy bay địch lúc đánh nhau có tính không?”.

Hạ Huyến vui vẻ, cậu không ngờ Hoắc Chiết Toàn thật sự có thể kể ra, cậu hơi hưng phấn nói: "Tính! Ngài mau nói tình hình cụ thể lúc đó cho em biết."

Hoắc Chiết Toàn bình tĩnh nói ra, “Đó là một bộ đồ lót nữ, là đồ của bạn gái người lính đó…”

Bộ đồ quân đội mặc đều là quân phục chiến đấu đặc chế, được giặt sạch và phơi khô chung. Đồ lót của bạn gái mà người lính mang theo riêng mình, sau khi bị làm dơ, người lính lén lút giặt sạch và treo bên ngoài tàu chiến để phơi khô. Chưa bao giờ nghĩ quân địch lại tập kích bất ngờ, cuộc chiến bắt đầu, đồ lót chưa kịp lấy lại đã tung bay đến bên trên kính buồng lái máy bay địch.

Thượng tướng không phải là người nói nhiều, cũng không biết kể chuyện, cảnh tượng lúc đó bị hắn miêu tả dăm ba câu chẳng hề có gì thú vị.

Kỳ thực, đây không phải là chuyện thú vị, về sau quân tử bị nghiêm khắc xử phạt về tội làm suy giảm uy tín quân đội, Thượng tướng đây không có nói ra.

Cậu thanh niên nghiêm túc nghe, ánh mắt chăm chú nhìn Hoắc Chiết Toàn.

Sau khi Hoắc Chiết Toàn kể xong, xoa xoa đầu cậu nói: “Chính là như vậy, đã ăn no chưa?”

Hạ Huyến xoa xoa bụng, nghiêm túc đáp: “Hình như em vẫn có thể ăn thêm chút nữa.”

“Vậy thì ăn thêm nhiều chút.” Hoắc Chiết Toàn gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong dĩa ăn của cậu.

“Cảm ơn Thượng tướng.”

Hoắc Chiết Toàn đặt đũa xuống “ Từ lúc tôi trở về, em cứ luôn gọi tôi là ‘Thượng tướng’.”

Cậu khẽ cười, “Ở trên giường gọi, em tạm tính đó là sở thích.”

“Ba tháng không gặp, không biết gọi chồng rồi sao?”

Một từ “Chồng” khiến Hạ Huyến có hơi lúng túng, cậu xấu hổ hét vào Thượng tướng, “Anh Toàn.”

Lời xấu hổ như vậy, Hoắc Chiết Toàn sao lại còn có thể nói ra như không có gì được.

Sau đó, dưới cái nhìn chằm chằm của Thượng tướng, Hạ Huyến đỏ mặt, úp úp mở mở thấp giọng gọi: "... Chồng à."

———

Trong mấy ngày tới, ngoại trừ Hoắc Chiết Toàn thỉnh thoảng ra ngoài xử lý việc công, thời gian còn lại hai người đều quấn quýt ở bên nhau.

Cũng giống như hôm nay, phòng thay đồ trong phòng ngủ được mở rộng, làm ồn Hạ Huyến nên đã đến thư phòng của Hoắc Chiết Toàn.

Hoắc Chiết Toàn ngồi trước bàn đọc sách xử lý việc công, Hạ Huyến thì ngồi trong lòng hắn đọc Báo Tinh Tế.

Đọc chưa được bao lâu, Hạ Huyến liền ngáp.

Hoắc Triết Viễn đem máy tính bảng cất đi, nói "Tối hôm qua em ngủ không ngon, bây giờ ngủ chút đi."

Trong lòng Hạ Huyến thầm cười haha, lý do ngủ không ngon, ngài Thượng tướng đại nhân thật sự không tự suy ngẫm một chút sao?

Cậu ngoan ngoãn dựa vào ngực người đàn ông, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lúc sau, hơi thở của cậu thanh niên trở nên đều đặn, ngủ thiếp đi rồi.

Hoắc Chiết Toàn liếc nhìn thời gian trên màn hình, đã là chín giờ năm mươi lăm.

Hắn có một cuộc phỏng vấn video từ xa vào lúc mười giờ

Hoắc Chiết Toàn cúi đầu nhìn cậu thanh niên trong tay, tai nghe trên tai cậu thanh niên vẫn chưa tháo ra, hắn cầm máy tính bảng trên bàn lên, mở cho cậu một bản nhạc vi-ô-lông nhẹ nhàng.

Mười giờ.

Hoắc Chiết Toàn đã kết nối với cuộc phỏng vấn video đúng giờ.

Ở đầu kia của video là sáu phóng viên đã chờ đợi từ lâu.

Đoạn video là hình ảnh ba chiều, khi nhìn thấy cảnh tượng bên cạnh Hoắc Chiết Toàn, mấy người phóng viên rõ ràng đều đứng hình rồi.

Không nghĩ rằng anh hùng Đế quốc Thượng tướng đại nhân lại phỏng vấn trong hình ảnh này.

Thượng tướng lạnh lùng anh tuấn, trong tay là Thượng tướng phu nhân xinh đẹp trắng như tuyết đang ngủ.

Erin là người đầu tiên phát biểu trong những người đó, cô kìm nén sự phấn khích của mình nói: "Thưa ngài Thượng tướng, một ngày tốt lành. Chúng tôi là phóng viên của Báo Tinh Tế, chúng tôi muốn phỏng vấn ngài một số câu hỏi về Cuộc nổi loạn hành tinh Sorensen lần này."

Trời ạ, Alpha lạnh lùng mạnh mẽ nhất Đế quốc hùng mạnh cho phép người vợ Omega xinh đẹp mềm mại ngủ ngon lành trong vòng tay của mình, là DNA của ai di chuyền rồi! Thượng tướng phu nhân đẹp quá!

“Tôi chấp nhận cuộc phỏng vấn của các bạn.” Hoắc Chiết Toàn

Hắn đan hai ngón tay vào nhau, vẻ mặt bình thản, không hề tức giận hay kiêu ngạo.

"Có thể giành chiến thắng áp đảo trong cuộc chiến hành tinh Sorensen sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự lãnh đạo xuất sắc của ngài, chúng tôi muốn biết ..."

Là Thượng tướng trẻ tuổi và có công lao hiển hách nhất của Đế quốc, Hoắc Chiết Toàn không hề bỡ ngỡ khi trả lời phỏng vấn của giới truyền thông.

Hắn trả lời một cách thành thạo.

Sau vài câu hỏi, một nam phóng viên cao gầy đột nhiên nói: "Thưa ngài Thượng tướng, bên ngoài quân đội nói rằng thế lực quân đạo chính hành tinh Sorensen đã được tiêu diệt hoàn toàn, nhưng có tin đồn rằng vẫn có tàn tích của quân đạo chính Tác Luân Sâm còn sót lại. Thậm chí tên đầu sỏ nhỏ của quân đạo chính đã chạy trốn đến hành tinh Rapal, sẵn sàng đông sơn tái khởi, xin hỏi điều này có thật không? "

Nam phóng viên nhìn chằm chằm Hoắc Chiết Toàn, hy vọng có thể hỏi được thông tin quý giá.

Tuy nhiên, Thượng tướng đại nhân chỉ thờ ơ trả lời hai chữ, "Là giả."

Nam phóng viên còn muốn nói chút gì đó, thì nghe hắn nói, “Câu hỏi tiếp theo.”

Người phóng viên bên cạnh hắn vội vàng đặt câu hỏi tiếp theo, "Thượng tướng đại nhân đã tốt nghiệp tại Học viện Quân sự Bạch Ưng, qua vài ngày nữa sẽ là kỷ niệm một trăm năm thành lập Học viện Quân sự Bạch Ưng, ngài có lời nhắn nào muốn gửi cho trường cũ của mình không ... "

"Nhiệm vụ của những người lính là làm tê liệt mũi tên ngầm, bảo vệ ánh sáng. Hạm đội 'Liệt Ưng' của sư đoàn Đế quốc, luôn chờ thời khắc truyền máu tươi."

Mộ cường* là bản tính của Alpha, Hoắc Chiết Toàn có một vị trí trong lòng quân đội Alpha, cũng không quá khi nói hắn là một vị thần.

Lời nói đầy uy quyền của Thượng tướng đủ khiến mọi Alpha phải sôi máu.

Ngay sau đó, Erin hào hứng nói, "Đây là chuyện cá nhân".

"Thượng tướng phu nhân trong vòng tay của ngài vẫn đang ngủ, theo như tôi biết, ngài buộc phải nói lời từ biệt với vợ chưa đầy một tuần sau khi tân hôn do Cuộc nổi loạn hành tinh Sorensen."

"Ngay tại đây, ngài có điều gì muốn nói với Thượng tướng phu nhân không?"

Hoắc Chiết Toàn cúi đầu nhìn nét mặt yên bình của cậu thanh niên.

Hắn chậm rãi nói, "Với ta, ưu tiên của em chỉ đứng sau Đế quốc."

Nghe thấy giọng nói quyến rũ của người đàn ông, Erin mặt đỏ tía tai, tim đập thình thịch, cái này cũng quá xúc phạm người nghe rồi.

Huhu, sao lại có người đàn ông hoàn hảo như Thương tượng vậy chứ.

Anh tuấn, mạnh mẽ, yêu nước, yêu vợ.

Không hổ danh là thần tượng của cô!

Lúc này, nam phóng viên cao gầy lại lên tiếng, "Xin lỗi vì sự vụng về của tôi, bộ đồ ngủ mà phu nhân của Thượng tướng đang mặc chắc là được làm bằng vải cá mập rồi."

"Giá thành vải cá mập rất đắt, một inch có thể đáng giá hơn một căn hộ ở vòng ngoài Đế Tinh, hơn nữa phương pháp làm vải cá mập rất tàn nhẫn, dùng vải cá mập làm đồ ngủ có quá xa hoa lãng phí không?"

Ngay sau khi câu nói này được nói ra, bầu không khí trên màn hình có chút đông cứng.

Lần này Hoắc Chiết Toàn mới nhìn thẳng nam phóng viên này.

Vẻ mặt của Thượng tướng đại nhân không thay đổi, nhưng tất cả cảm giác áp bức mang đến do ánh mắt sắc bén đó như thực chất đè xuống trên người nam phóng viên.

Nam phóng viên né tránh ánh mắt, nhưng vẫn ngoan cố nói: "Mời ngài trả lời."

Erin bên cạnh ngay lập tức tức giận khi nghe được những lời này, vải cá mập khó kiếm, đắt tiền, nhưng hoàng thất yêu cầu phải cống nạp một số lượng vải cá mập nhất định hàng năm, tại sao không thấy hắn ta chỉ trích hoàng thất?

Một vị anh hùng của dân tộc và Đế quốc, chẳng lẽ không có đủ tư cách để hưởng những thứ này hơn là hoàng thất ngồi trên cao trong cung điện hưởng thụ vinh quang sao?

Hơn nữa, nam phóng viên này nhắm vào Thượng tướng, hòng đào lấy giá trị thương mại từ trên người Thượng tướng, quả thực quá ngu xuẩn.

Thượng tướng giống như một cái cây lớn, người chiếm giữ bức hợp pháp là toàn bộ Đế quốc.

Hoắc Chiết Toàn ung dung trả lời: "Quả thực là vải cá mập, đây là đặc ân hoàng thất ban tặng, tôi nguyện ý cho phu nhân tôi hưởng thụ."

Hàm ý trong lời nói.

Đồ là do hoàng thất ban tặng, có ý kiến ​​gì thì tìm hoàng thất.

Tại sao lại có đặc ân như vậy? Là Thượng tướng đại nhân đã chiến đấu anh dũng và đẫm máu trên chiến trường để đổi lấy.

Anh hùng đang bảo vệ Đế quốc, gia đình hắn còn không có tư cách được hưởng điều đó sao?

“Cuộc phỏng vấn kết thúc tại đây đi.” Hoắc Chiết Toàn nói, “Tôi không thích ánh mắt và sự chú ý của người khác đặt trên người phu nhân tôi, mặc dù đây là bằng chứng cho sự hấp dẫn của cậu”.

Hoắc Chiết Toàn đóng video phỏng vấn lại.

Khi hắn cúi đầu, Hạ Huyến vẫn nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh.

Tay của Thượng tướng mơn trớn khuôn mặt thanh tú của vợ, hắn rất hài lòng với vợ mình.

Xinh đẹp, mềm mại, dễ thương, giống như hoa thỏ ty đi kèm với cây to.

Khi bảo đảm chắc chắn vợ hoàn toàn bị cậu kiểm soát, hắn không ngại cưng chiều cậu.

Hoắc Chiết Toàn tháo một bên tai nghe của Hạ Huyến xuống, "Tỉnh rồi thì không cần phải giả vờ ngủ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp