Thượng Tướng Bị Ngụy Thố Ti Hoa Lừa Hôn

Chương 18


1 năm

trướctiếp

Hạ Huyến lấy được cà vạt, hai ngày sau thì thuận lợi lấy được kẹp cà vạt.

Kẹp cà vạt được chế tạo rất hoàn hảo, cả hai kết hợp rất cân đối.

Ngày hôm sau Hạ Huyến mang theo quà tặng đến ban chỉ huy quân đội tìm Hoắc Chiết Toàn.

“Hạ tiên sinh, mấy ngày nay không gặp ngài.” Đỗ Dụ thấy cậu rất nhiệt tình.

“Ừm, Đỗ Thượng tá. Thượng tướng có ở trong đó không?” Hạ Huyến chỉ vào văn phòng.

“Có, ngài vào đi. Thượng tướng thấy ngài sẽ vui lắm.” Đỗ Dụ nói.

Hạ Huyến mỉm cười cầm theo quà tặng đến gõ cửa phòng làm việc bằng gỗ lim của Hoắc Chiết Toàn.

“Vào đi.” Cậu nghe thấy giọng nói của Hoắc Chiết Toàn.

Hạ Huyến đẩy cửa phòng làm việc bước vào, Hoắc Triết Viễn đang làm việc cũng không ngẩng đầu, biết có người vào, hắn vừa phê duyệt tài liệu vừa lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”

Hạ Huyến không trả lời, cậu đi chầm chậm đến gần Hoắc Chiết Toàn.

Hoắc Chiết Toàn hơi nhíu mày khi thấy người vào không trả lời, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy người đến là Hạ Huyến thì mới thả lỏng nét mặt.

“Thượng tướng đại nhân, ngày mới tốt lành.”

Hoắc Chiết Toàn đặt bút trong tay xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Sao em tới mà không nói với tôi trước.”

“Nói thì làm sao có bất ngờ nữa?” hai tay cầm túi quà ra sau lưng.

Cậu đến gần, đứng trước bàn làm việc của Thượng tướng.

“Bất ngờ gì vậy?” Hoắc Chiết Toàn nhướng mày.

Hạ Huyến úp úp mở mở, cậu đưa túi quà đến trước mặt Hoắc Chiết Toàn, nói: “Món quà lúc trước em đã nói với ngài đấy.”

Hoắc Chiết Toàn nhận quà, cười ẩn ý nói: “Cám ơn Huyến Huyến.”

“Ngài mở ra xem có thích hay không.” Hạ Huyến đứng bên nói với vẻ chờ mong.

“Được.” Hoắc Chiết Toàn đáp lời, hắn lấy hộp quà từ trong túi ra.

Khi mở hộp ra thì thấy chiếc kẹp cà vạt được làm bằng đá mắt hổ và chiếc cà vạt màu tối nằm bên trong.

Màu sắc của chiếc cà vạt rất thu hút, những đường vân tối đậm nhạt, trông rất quý phái và sang trọng. Đá mắt hổ xanh của kẹp cà vạt lộ ra vẻ tĩnh lặng và sâu thẳm, tinh xảo và mỹ lệ. Hai thứ này đặt cùng một chỗ với nhau trông rất đẹp mắt.

“Ngài thích không?” Hạ Huyến hỏi.

Hoắc Chiết Toàn lấy kẹp cà vạt ra cầm trong tay cẩn thận nhìn ngắm, hắn nói: “Rất xinh đẹp, ánh mắt của Huyến Huyến rất tốt.”

Hạ Huyến chớp mắt, nói: “Chiếc cà vạt và kẹp cà vạt này đều do em thiết kế sau đó tìm người làm ra đó.”

Hoắc Chiết Toàn nghe vậy, trên mặt mang theo ý cười, hắn để món quà trong tay xuống, để tay bên môi Hạ Huyến. Hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Huyến đang đứng nói: “Tôi rất vui khi nhận được một món quà vừa đẹp vừa chu đáo như vậy. Hơn nữa món quà này còn do em tặng tôi.”

“Chỉ cần ngài thích là được.” Khuôn mặt Hạ Huyến lộ ra vẻ ngượng ngùng ửng hồng.

“Đã lâu rồi tôi không nhận được quà.” Hoắc Chiết Toàn nói xong, đứng dậy nói với Hạ Huyến: “Tôi đi thay quần áo, đeo thử cà vạt em tặng.”

“Được.” Hạ Huyến cũng muốn xem đồ mình đã tốn nhiều tâm sức thiết kế đeo trên người Hoắc Chiết Toàn sẽ như thế nào.

Hoắc Chiết Toàn bảo Hạ Huyến ngồi đợi còn hắn bước vào phòng nghỉ trong văn phòng.

Hạ Huyến ngồi yên đợi, nhìn hoa lan trắng trên bàn của Hoắc Chiết Toàn đã héo rũ, sắp khô héo rồi nhưng Hoắc Chiết Toàn vẫn không vứt bỏ mà để trên bàn.

Cậu ngồi đợi hai phút, Hoắc Chiết Toàn thay quần áo xong đi ra, hắn thay bộ quân phục nghiêm trang cứng rắn sang một chiếc áo sơ mi trắng.

Thượng tướng đại nhân là một cái móc quần áo tự nhiên, hắn mặc cái gì trông cũng rất đẹp.

Hoắc Chiết Toàn vừa cài cúc áo vừa nói với Hạ Huyến: “Huyến Huyến giúp tôi đeo thử đi.”

“Được.” Hạ Huyến ung dung đứng dậy, cầm cà vạt trên bàn, đí tới trước mặt Hoắc Chiết Toàn.

Hạ Huyến cúi đầu nới lỏng cà vạt.

Hoắc Chiết Toàn cúi đầu nhìn sợi tóc mềm mại của Hạ Huyến. Tóc cậu trông rất mềm, chất tóc rất tốt không cần chăm sóc kỹ cũng có thể tóc đẹp.

Hạ Huyến ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Hoắc Chiết Toàn, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần.

Đồng tử trong trẻo xinh đẹp của thiếu niên va vào đôi mắt sâu thẳm của Thượng tướng.

Khoảng cách cực kỳ gần khiến pheromone giữa họ cũng bắt đầu chào hỏi nhau, quyện vào nhau là mùi bạch đàn và cam đắng.

Mùi pheromone bạch đàn quen thuộc tràn vào chóp mũi, mạnh mẽ và độc bá đạo. Hạ Huyến nhớ tới tình huống khó xử lần trước khi trên người cậu dính mùi pheromone của Hoắc Chiết Toàn khiến anh trai cậu hiểu lầm.

Lông mi Hạ Huyến khẽ run lên, chút ửng hồng nhàn nhạt trên mặt càng làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cậu càng thêm cuốn hút.

Hạ Huyến chậm rãi giơ tay lên, vòng cà vạt qua cổ áo sơ mi của Hoắc Chiết Toàn

Cậu không dám nhìn Hoắc Chiết Toàn, chỉ tập trung vào động tác trên tay, ngón tay thon dài trắng nõn linh hoạt thắt cà vạt, thắt cà vạt thành một kiểu dáng đẹp mắt.

Đôi mắt như chim ưng của Hoắc Chiết Toàn khóa chặt Hạ Huyến, lặng lẽ quan sát nét mặt của cậu, Sự đan xen của pheromone làm cho hai người rất gần nhau bap phủ cảm giác mập mờ, giữa Omega và Alpha có một sức hút tự nhiên, đôi mắt hắn dần tối sầm lại.

Hạ Huyến thắt xong cà vạt, chỉnh sửa lại rồi lấy kẹp cà vạt ra kẹp cố định.

Hạ Huyến vẫn rũ mắt xuống, không nhìn Hoắc Chiết Toàn, nhẹ giọng nói: “Thắt xong rồi.”

“Cảm ơn.” Giọng nói trầm ấm và gợi cảm của Hoắc Chiết Toàn vang lên trên đầu cậu.

Hạ Huyến đã hoàn thành nhiệm vụ, cậu muốn lùi về phía sau hai bước để giữ khoảng cách với Alpha.

Hoắc Chiết Toàn đột nhiên giữ chặt tay cậu, nói: “Em không nhìn tôi thì sao biết có hợp hay không?”

Lúc này Hạ Huyến mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cậu vừa nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Chiết Toàn, liền giật mình. Ánh mắt Alpha rơi vào người cậu như có dục vọng nặng nề.

Anh trai nói đúng, dù Alpha có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có khát vọng với Omega.

Hoắc Chiết Toàn để tay xuống eo mềm mại của Hạ Huyến, tay còn lại từ từ di chuyển lên, đỡ phía sau đầu Hạ Huyến.

Hoắc Chiết Toàn khàn giọng hỏi Hạ Huyến: “Tôi hôn em được không?”

Hạ Huyến đỏ mặt, đáp: “Đương nhiên, ngài là Alpha của em.”

Câu nói này hoàn toàn làm bùng cháy nhiệt huyết của Thượng tướng đại nhân.

Khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi mỏng lạnh lẽo của Alpha in trên môi của Hạ Huyến, đầu tiên là thăm dò thử, sau đó chậm rãi cọ xát.

Tim Hạ Huyến đập rất nhanh, hơi nóng xông lên trán, môi cậu bị Alpha ngậm lấy, bàn tay của Alpha đặt ở sau đầu, làm cho cậu không thể lui.

Hạ Huyến có hơi luống cuống, tay cậu vô thức nắm chặt lấy áo sơ mi trắng của Hoắc Chiết Toàn.

Hoắc Chiết Toàn khắc ghi khuôn mặt của Omega trước mặt vào trong đầu, sau đó từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận đôi môi mềm mại của thiếu niên, cướp lấy hơi thở ngọt ngào giữa răng môi.

Khi hôn sâu hơn, nồng độ pheromone cũng tăng lên.

Mùi bạch đàn mạnh mẽ và bá đạo của Alpha hòa với mùi cam đắng tươi mát lôi cuốn của Omega, căn phòng tràn ngập dục vọng mập mờ.

Không biết phải hôn bao lâu thì Hạ Huyến mới được thả ra.

Cậu há miệng thở hổn hển, còn không buông tay, không biết sẽ xảy ra chuyện gì...

Hạ Huyến yếu ớt dựa vào vai Hoắc Chiết Toàn, khuôn mặt đỏ bừng.

Sức hút tự nhiên của Alpha đối với Omega khiến người ta không thể cưỡng lại, trầm luân, bị chi phối.

Ánh mắt Hạ Huyến rơi vào áo sơ mi của Hoắc Chiết Toàn, chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu đã bị cậu làm cho nhăn nhúm.

Chiếc cà vạt mà cậu thắt vừa rồi cũng bị kéo loạn.

“Không sao chứ?” Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Hoắc Chiết Toàn vang lên trên đầu cậu, trong giọng nói còn mang theo dục vọng chưa lắng xuống.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp