Hạ Huyến chỉ nghĩ rằng chỉ có cơ thể mình mới bị nhiễm hơi thở pheromone của Alpha, nhưng lại không ngờ rằng hơi thở pheromone của Omega cũng sẽ nhiễm lên người Hoắc Chiết Toàn.
Pheromone của Hạ Huyến có mùi cam đắng mà Hoắc Chiết Toàn rất thích.
Đỗ Dụ ngửi thấy mùi Omega nồng đậm trên người Hoắc Chiết Toàn, anh ta quả thực hoài nghi rạp chiếu phim mình chọn đã góp công giúp Hoắc Chiết Toàn đánh dấu chủ quyền với Hạ Huyến.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, nếu Thượng tướng đại nhân đánh dấu chủ quyền với Hạ Huyến, có lẽ không kết thúc nhanh như vậy.
Với sự hiểu biết về tính cách Hoắc Chiết Toàn, Đỗ Dụ mới từ bỏ suy nghĩ này.
Sắc mặt Hoắc Chiết Toàn bình tĩnh tiếp tục làm việc, tham gia hội nghị thường kỳ.
Những người cấp dưới Hoắc Chiết Toàn đều ngửi thấy mùi pheromone của Omega trên người hắn chỉ có thể giấu sự kinh ngạc ở trong lòng.
Ngày hôm đó, trong ban chỉ huy quân đội âm thầm truyền tin tức Thượng tướng vĩ đại của bọn họ đã có Omega!
Bên này Hạ Huyến đang chuẩn bị quà tặng lại cho Hoắc Chiết Toàn, nếu đã nói rồi thì món quà này phải có đủ thành ý.
Sau khi đắn đo suy nghĩ, cậu quyết định tặng Hoắc Chiết Toàn một chiếc cà vạt và một chiếc kẹp cà vạt. Đương nhiên chúng không phải là những chiếc cà vạt và kẹp cà vạt thường thấy ở các trung tâm mua sắm thông thường.
Hạ Huyến dự định sẽ tự thiết kế và tự làm một chiếc cà vạt và kẹp cà vạt. Chúng vừa có thể được Hoắc Chiết Toàn sử dụng trong cuộc sống hàng ngày, vừa có thể thể hiện tấm lòng của cậu.
Hạ Huyến cầm mấy bản phác thảo cà vạt cậu vẽ lên xem, sau đó quyết định cầm tấm bản phác thảo cuối cùng đi tìm Hạ Tuân.
“Đẹp không anh?” Hạ Huyến giơ bản vẽ lên.
“Đẹp.” Hạ Tuân đáp, anh ấy không biết đánh giá những món đồ như trang sức và quần áo, nhưng anh ấy biết thẩm mỹ của em trai mình rất tốt, cho nên anh ấy chỉ cần khen ngợi là được.
Hạ Huyến nhận được khẳng định nên cười híp mắt nói: “Em cũng thấy đẹp.”
“Tặng cho Thượng tướng sao?” Hạ Tuân hỏi.
“Vâng.” Hạ Huyến đáp. Cậu cầm bản vẽ càng xem càng thấy hài lòng, vẫn không quên nói: “Anh đừng ghen tị nhé, lần sau em sẽ thiết kế một chiếc cho anh và cha.”
“Được rồi.” Hạ Tuân cưng chiều đáp. Mặc dù anh ấy không tham gia bất kỳ sự kiện nào phải cần dùng đến cà vạt.
Sau khi vẽ xong, Hạ Huyến mang nó đi tìm cửa hàng có thể làm ra chiếc cà vạt đẹp nhất. Có mấy cửa hàng nhìn trúng bản vẽ của Hạ Huyến muốn mua bản quyền nhưng đều bị Hạ Huyến từ chối.
Cuối cùng, Hạ Huyến đã chọn một cửa hàng tư nhân sản xuất cà vạt do Hạ phu nhân giới thiệu, cậu đưa bản vẽ cho bọn họ.
Còn có một chiếc kẹp cà vạt, cũng là do Hạ Huyến tự thiết kế, cậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định dùng đá mắt hổ để làm phần thân chính cho chiếc kẹp cà vạt. Hạ Huyến đã chọn đá mắt hổ màu xanh, còn được gọi là “đá mắt đại bàng” loại đá này trông rất sáng và đẹp đẽ, tinh tế và sang trọng, chiếc kẹp rất phù hợp với thân phận quân nhân của Hoắc Chiết Toàn.
Sau khoảng mười ngày, Hạ Huyến nhận được một cuộc điện thoại gọi tới thông báo cho cậu biết chiếc cà vạt đã được làm xong và cậu có thể đến lấy.
Hạ Huyến chọn một buổi chiều để đến cửa hàng lấy đồ. Cửa hàng nằm ở góc phố Xuân Thủy Thiên Đạo Thập Tự, một nơi có vị trí đắt địa tấc đất tấc vàng.
Hạ Huyến bước vào cửa hàng nói với quầy lễ tân: “Xin chào, tôi đến để lấy cà vạt.”
Lễ tân mỉm cười nói: “Anh là Hạ tiên sinh đúng chứ, xin chờ một chút.”
Lễ tân gọi quản lý cửa hàng tới, người quản lý cửa hàng nói với Hạ Huyến: “Hạ tiên sinh, chuyện là thế này, chiếc cà vạt của ngài đã được làm xong rồi. Nhưng có một vị phu nhân vô tình nhìn trúng cà vạt do ngài thiết kế. Nói rằng nó rất hợp với khí chất của con trai bà ấy.”
“Bà ấy muốn nói chuyện với ngài xem có thể thương lượng để mua lại cà vạt của ngài với giá cao hay không.”
Hạ Huyến nhíu mày, cậu nói: “Lần trước tôi đã nói với mọi người rồi, rằng cà vạt của tôi thiết kế là để tặng cho người khác chứ không phải để bán.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không dám tự tiện bán đồ của ngài.” Quản lý cửa hàng cười xòa nói.
“Chúng tôi đã giải thích rõ với vị phu nhân kia, nhưng bà ấy thực sự rất thích chiếc cà vạt của ngài, cho nên muốn trao đổi với ngài. Chúng tôi đã nói với bà ấy rằng hôm nay ngài sẽ đến lấy cà vạt, bà ấy đã đến cửa hàng đợi trước, hay là ngài đi gặp bà ấy thử nhé?”
Quản lý cửa hàng nói thêm: “Thực sự xin lỗi, chúng tôi không muốn gây rắc rối cho ngài. Nhưng mà vị phu nhân kia có thân phận đặc biệt, thế cho nên chúng tôi cũng không dám đắc tội...”
Quản lý cửa hàng nói rằng bọn họ không dám đắc tội, nhưng thật ra là cô ta đang ngầm nhắc nhở Hạ Huyến về thân phận đối phương không bình thường.
Dù sao đây cũng là Hoa Đô, thủ đô của Đế quốc, gặp hoàng thân quốc thích cũng không có gì lạ. Hạ Huyến chỉ nói: “Vậy thì cô dẫn đường đi.”
“Cảm ơn ngài đã thông cảm.” Quản lý cửa hàng thở phào nhẹ nhõm nói tiếp: “Xin mời đi bên này.”
Quản lý cửa hàng đẩy cửa phòng tiếp khách ra nói: "Thưa phu nhân, chủ nhân của chiếc cà vạt, Hạ tiên sinh đã đến rồi.”
Hạ Huyến vừa bước vào phòng tiếp khách trong cửa hàng đã biết tại sao nhân viên cửa hàng lại nói rằng thân phận của đối phương không tầm thường.
Người này là mẹ của chủ tịch quốc hội, đương nhiên là thân phận không tầm thường rồi.
Phu nhân ngồi trên ghế sô pha trong phòng tiếp khách là một phụ nữ ung dung và sang trọng, bà ấy ăn mặc đẹp đẽ, đang uống cà phê và xem tạp chí.
Cố phu nhân ngẩng đầu, khi bà ấy nhìn thấy Hạ Huyến thì sững sờ một lúc.
Quản lý cửa hàng khẽ khom người nói: “Hai người cứ tự nhiên nói chuyện.” Nói xong cô ta đóng cửa rồi đi ra ngoài.
Vẻ mặt Cố phu nhân nhanh chóng khôi phục lại sự đoan trang, bà ấy để cốc cà phê xuống, sau đó chào hỏi: “Tiểu Huyến tiên sinh, đã lâu không gặp.”
“Cố phu nhân lâu rồi không gặp.” Hạ Huyến ung dung ngồi đối diện với Cố phu nhân.
“Tôi nghe người trong cửa hàng nói cậu họ Hạ, vậy tên thật cậu là Hạ Huyến sao?” Cố phu nhân hỏi.
“Cái này không quan trọng. Không phải phu nhân muốn chiếc cà vạt sao? Thấy chủ nhân của chiếc cà vạt là tôi đây rồi, vậy giờ bà còn muốn nó không? Mua cà vạt do bạn trai cũ của con trai mình thiết kế để làm quà tặng cho con trai mình ư?” Hạ Huyến nở nụ cười.
Quả nhiên Cố phu nhân chậm rãi lắc đầu.
“Nếu đã như vậy thì tôi xin phép đi trước, Cố phu nhân hãy chọn một chiếc cà vạt khác hợp với khí chất của con trai bà nhé.” Hạ Huyến đứng dậy muốn rời đi.
“Xin chờ một chút.” Cố phu nhân gọi cậu lại nói: “Tôi có mấy câu hỏi mong cậu trả lời, có thể dành cho tôi chút thời gian được không?”
Hạ Huyến lại ngồi xuống, cậu nói: “Đương nhiên có thể, bà cứ hỏi.”
“Từ lời cậu nói vừa nãy, tôi có thể suy ra rằng cậu vẫn chưa gặp mặt con trai tôi không? Ý của tôi là năm đó từ sau khi hai người chia tay có từng gặp mặt riêng nhau không?” Cố phu nhân hỏi.
Sự hiểu biết của bà ấy về Hạ Huyến vẫn dừng lại ở khoảng thời gian của năm đó, cậu là một Omega có gia cảnh nghèo túng và khiếm khuyết. Cho nên khi nhìn thấy Hạ Huyến xuất hiện ở đây, phản ứng đầu tiên của bà ấy là cậu được con trai mình tìm được sau đó lén lút nuôi dưỡng.
“Không có.” Hạ Huyến thẳng thắn trả lời, cậu nói: “Cố tiên sinh bây giờ là chủ tịch quốc hội của Đế quốc, tôi đâu dám nghĩ tới chuyện sẽ gặp được ngài ấy.”
“Cậu xuất hiện ở đây, ăn mặc không tầm thường lại họ Hạ. Tôi có thể cả gan đoán gia cảnh năm đó khi cậu tiếp cận con trai tôi là giả không?” Cố phu nhân lại hỏi.
“Phu nhân à, bà nói tiếp cận thì hơi quá đáng rồi đấy. Tôi và Cố tiên sinh chỉ tình cờ gặp nhau mà thôi.” Hạ Huyến nhíu mày nói.
“Xin lỗi, tôi không có ác ý đoán ý đồ của cậu, chỉ là...”
“Tôi hiểu ý bà, bà lo rằng tôi và Cố tiên sinh sẽ quay lại với nhau sao?” Hạ Huyến nói: “Bà không cần phải lo đâu, tôi đã có bạn trai rồi.”
Nghe vậy, Cố phu nhân thoải mái nhẹ nhõm hơn.
“Thế nên, gia cảnh thực sự của tôi không quan trọng. Suy cho cùng tôi chỉ là một Omega khiếm khuyết. Dù nghèo hay giàu đều không lọt được vào mắt Cố phu nhân.”
Thái độ của Cố phu nhân hòa nhã hơn rất nhiều, bà ấy nói: “Rất xin lỗi cậu. Suy đoán của tôi có lẽ đã xúc phạm đến cậu. Mong cậu tha lỗi cho tâm trạng của một người làm mẹ chỉ hi vọng điều tốt cho con mình như tôi đây. Dù sao thì Tiểu Huyến tiên sinh quả thực rất có năng lực. Đã nhiều năm như vậy mà con trai tôi ngoại trừ cậu ra vẫn chưa có Omega thứ hai nào cả.”
Hạ Huyến nghe vậy thì chỉ cười nói: “Có lẽ chí hướng Cố tiên sinh không ở đây, chứ không phải do tôi có sức hấp dẫn mạnh mẽ gì.”
“Thực ra tôi rất khen ngợi tính cách của cậu. Nếu như cậu sống ở Hoa Đô có gặp rắc rối gì có thể đến Cố phủ tìm tôi.” Cố phu nhân nói.
“Cảm ơn lòng tốt của bà, tôi sẽ không có chuyện rắc rối nào cần tìm đến bà đâu.” Hạ Huyến nói xong thì lại đứng dậy: “Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép đi trước.”
“Cứ tự nhiên.” Cố phu nhân gật đầu.
Hạ Huyến ra khỏi phòng, quản lý cửa hàng đã đợi sẵn ở cửa, Hạ Huyến nói: “Phu nhân kia đã từ bỏ ý định mua cà vạt của tôi rồi.”
Quản lý cửa hàng sửng sốt một lúc, giống như không ngờ rằng Cố phu nhân thích chiếc cà vạt này như vậy chỉ nói vài câu đã dễ dàng từ bỏ. Hơn nữa, chẳng lẽ cậu thanh niên trước mặt này không biết người bên trong là mẹ của chủ tịch quốc hội Đế quốc sao?
Quản lý cửa hàng nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng, nở nụ cười nói: “Được rồi, tôi đưa ngài đi lấy cà vạt.”
Hạ Huyến thành công lấy được chiếc cà vạt do cậu thiết kế. Cậu mở ra xem, hiệu quả như mong đợi, cậu vô cùng hài lòng sau đó đã nhanh chóng thanh toán số dư và cầm cà vạt bước ra khỏi cửa hàng.
Bạn trai đầu tiên của Hạ Huyến cũng không hề đơn giản, người đó là Cố quyết, bây giờ là chủ tịch quốc hội của Đế quốc, nhưng mối quan hệ giữa họ đã là chuyện của sáu năm trước.
Lý do cậu và Cố Quyết chia tay cũng rất đơn giản.
Người đàn ông có thể trở thành chủ tịch quốc hội sao có thể bình thường. Sao cam tâm cưới một Omega khiếm khuyết được. Cho nên, Cố Quyết, một đứa con trai hoàn hảo của Cố phu nhân, sau khi được Cố phu nhân nhắc nhở đã nhanh chóng vạch rõ giới hạn địa vị với Hạ Huyến.
Biết được điều này, Hạ Huyến cũng không có vướng bận, không hề lưu luyến mà rời đi.
Kể từ khi đó, Hạ Huyến và Cố Quyết đã không gặp lại nhau trong suốt sáu năm. Đương nhiên khi Cố Quyết trở thành chủ tịch quốc hội, Hạ Huyến vẫn thường xuyên thấy anh ta trên tivi và trên mạng.
Bởi vì trải qua chuyện như vậy nên bước đầu tiên của Hạ Huyến là quyết tâm muốn trở thành Thượng tướng phu nhân, lắp một tuyến nhân tạo cho mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT