Hạ Huyến tựa đầu vào vai Hoắc Chiết Toàn, cậu nói: “Em cần hoãn chút.”

Tay chân của Hạ Huyến bị nụ hôn làm cho mềm nhũn, còn bị ảnh hưởng bởi mùi pheromone mạnh mẽ của alpha, nhưng cậu không biết rằng hành động này đã hoàn toàn phơi bày cổ mình trước mắt Hoắc Chiết Toàn.

Trước mắt Hoắc Chiết Toàn là cái cổ trắng nõn mê người của thiếu niên, chỗ tỏa ra mùi pheromone cam đắng, chỉ cần khẽ cắn một cái ở chỗ này, Omega xinh đẹp trước mặt sẽ bị hắn đóng dấu .

Bởi vì nụ hôn nóng bỏng đấy mà nhiệt huyết của Hoắc Chiết Toàn vẫn chưa lui, trước mắt là Omega quyến rũ im lặng, ánh mắt hắn dán chặt vào da thịt non mềm của thiếu niên, bản năng Alpha trong cơ thể kêu gào.

Nhưng lại nghe thiếu niên nói: “Muốn hoãn lại chút.” Vì vậy Hoắc Chiết Toàn bình tĩnh đáp: “Ừm.”

Hạ Huyến bị cắt bỏ các tuyến vàm năm mười hai tuổi, thiếu ý thức đề phòng. Cậu không biết nếu người trước mặt không phải Hoắc Chiết Toàn mà là Alpha khác đã sớm đẩy ngã cậu, hung hăng bắt nạt cậu.

Nếu lúc này Hạ Huyến ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như muốn “ăn thịt người” của Hoắc Chiết Toàn.

Hạ Huyến cúi đầu tránh được một kiếp. Trong lòng cậu dần bình tĩnh lại, hồi tưởng nụ hôn đầu với Thượng tướng đại nhân, thật ra cũng khá tốt.

Khi Hạ Huyến ngẩng đầu lên, cả hai đã bình thường trở lại, Hạ Huyến lùi lại hai bước, kéo dãn khoảng cách với Hoắc Chiết Toàn.

Bọn họ lại trở thành thiếu gia Bá tước và quý ông Thượng tướng đại nhân đoan trang, chỉ có chiếc cà vạt xốc xếch của Hoắc Chiết Toàn mới để lộ dấu vết nụ hôn mãnh liệt của hai người.

Hoắc Chiết Toàn xoay người vuốt nhẹ nếp gấp trên áo sơ mi, chỉnh lại cà vạt, sau đó hỏi Hạ Huyến: “Có hợp không?”

“Em cảm thấy rất hợp.” Hạ Huyến gật đầu.

Hoắc Chiết Toàn nói: “Tôi rất thích món quà này. Không biết hôm nay tôi có vinh hạnh mời Hạ tiên sinh cùng đi ăn tối không?”

“Đương nhiên.” Hạ Huyến sảng khoái đồng ý.

Hạ Huyến ở phòng làm việc với Hoắc Chiết Toàn một ngày. Hôm nay công việc của Hoắc Chiết Toàn kết thúc sớm, đúng năm giờ hắn đưa Hạ Huyến đi ăn tối.

Sau bữa tối, Hoắc Chiết Toàn đưa Hạ Huyến về nhà.

Xe của Thượng tướng lại dừng lại trước cổng Phủ Bá tước.

Bọn họ ăn đồ ăn Trung Quốc, Hạ Huyến ăn no đến nỗi lúc ngồi trên xe đã buồn ngủ, dọc đường tựa vào vai Hoắc Chiết Toàn, về đến nhà cũng không động đậy.

yên lặng ôm Omega của mình, để Omega dựa vào trên vai mình.

Hai phút sau, Hạ Huyến bỗng nhúc nhích.

“Em ngủ thiếp hả?”

“Không có.” Hạ Huyến ngẩng đầu, ánh mắt rất thanh tỉnh, cậu nói: “Em chỉ muốn ở với ngài lâu hơn.”

Hoắc Chiết Toàn sờ tay lên mặt Hạ Huyến.

Hạ Huyến quay đầu nhìn thấy Phủ Bá tước đã sáng đèn. Cậu đột nhiên có suy nghĩ mời Hoắc Chiết Toàn : “Thượng tướng, ngài có muốn vào nhà em ngồi chút không?”

“Ừm?”

“Ngài đến đây mấy lần rồi nhưng chưa từng vào ngồi.” Hạ Huyến nói.

Hoắc Chiết Toàn không trả lời ngay mà là cúi đầu suy nghĩ.

Hạ Huyến cười giỡn: “Chẳng lẽ Thượng tướng đại nhân chê nhà em hả?”

Hoắc Chiết Toàn nghe vậy cười khẽ, nói với giọng cưng chiều: “Tôi đâu dám.”

Hắn giải thích: “Chẳng qua đây là lần đầu tiên tôi đến nhà em chào hỏi mà lại đi tay không, thế này không hợp với lễ nghi lắm.”

“Vậy thì để lần sau bổ sung?” Hạ Huyến nghiêng đầu.

“Được.” Hoắc Chiết Toàn đồng ý.

Hoắc Chiết Toàn xuống xe mở cửa cho Hạ Huyến, lần này hai người cùng nhau vào Phủ Bá tước.

Sau khi vào nhà, người giúp việc ra đón tiếp nhìn thấy Thượng tướng Đế quốc bước vào Phủ Bá tước, đầu óc trở nên trống rỗng.

“Ba mẹ tôi đâu?” Hạ Huyến hỏi cô ấy.

Người giúp việc hoàn hồn, vội vàng cúi đầu nói: “Bá tước và phu nhân cùng đi dự tiệc của Vệ đại nhân.”

Vệ đại nhân là bạn tốt của Hạ Bá tước. Trước đây nhờ có ông ấy nhắc nhở Hạ Bá tước, Hoàng thất có ý định phế bỏ tước vị của Hạ phủ.

“Thật không khéo.” Hạ Huyến gật đầu, cậu quay lại nắm lấy tay Hoắc Chiết Toàn nói: “Ba mẹ em không ở nhà, Thượng tướng đại nhân cứ tùy ý.”

Hoắc Chiết Toàn cười gật đầu.

Hắn chậm rãi đi tham quan trang trí trong phòng, nội thất, tranh vẽ, đồ đạc, đồ trang trí, tìm hiểu tỉ mỉ. Căn phòng rất lộng lẫy mà không mất đi phẩm vị. Có nữ chủ nhân xinh đẹp trí tuệ như Hạ phu nhân, mọi thứ trong Phủ Bá tước đều được trang trí sắp xếp ngăn nắp.

Hoắc Chiết Toàn dừng lại trước một bức ảnh chụp gia đình. Bốn thành viên nhà họ Hạ có vẻ rất thân mật, nét mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.

Hạ Huyến trong ảnh chắc mới mười lăm, mười sáu tuổi, trông trẻ trung, tươi tắn, đường nét gương mặt không bắt bẻ được, thừa hưởng những ưu điểm hoàn hảo của ba mẹ.

Cậu cười tươi với ống kính.

Hạ Huyến giải thích: “Bức ảnh này được chụp khi em mười sáu tuổi. Gia đình em sẽ chụp ảnh gia đình vào mỗi năm. Tí nữa em sẽ lấy cho ngài xem album.”

“Được.” Hoắc Chiết Toàn gật đầu, hắn đánh giá bức ảnh chụp gia đình: “Trông rất hạnh phúc.”

“Ở dưới đây không có gì xem nữa, để em dẫn ngài về phòng.” Hạ Huyến nói.

Cậu dẫn Hoắc Chiết Toàn trở về phòng.

Hạ Huyến mở đèn trong phòng ngủ, cả căn phòng ngủ hiện ra trước mặt Hoắc Chiết Toàn.

Phòng ngủ sáng sủa, ngăn nắp, trang trí rất phong cách và cá tính. Hoắc Chiết Toàn ngạc nhiên nhìn thấy rất nhiều mô hình và nguyên tố chiến hạm, hắn nhướng mày: “Tôi không ngờ rằng em thích những thứ này.”

“Em bị ảnh hưởng bởi mẹ, từ nhỏ đã hứng thú với những thứ này.” Hạ Huyến không có ý định che giấu sở thích của mình.

Hoắc Chiết Toàn gật đầu, cười nhẹ: “Nếu em thích, lần sau tôi sẽ đưa em đi xem cái thật.”

Hạ Huyến nghe xong liền nở nụ cười rạng rỡ nói: “Được.” Thượng tướng đại nhân cũng không biết, cậu không chỉ nhìn thấy rồi làm còn làm rồi.

Sau đó, Hạ Huyến lấy một cuốn album dày ra đưa cho Hoắc Chiết Toàn xem.

Ngoài những bức ảnh gia đình, trong album còn có rất nhiều bức ảnh chụp Hạ Huyến. Hạ phu nhân và Hạ Bá tước không bỏ qua bất kỳ giai đoạn trưởng thành nào của cậu.

Các bức ảnh được sắp xếp theo độ tuổi, một tuổi, hai tuổi ... Lúc nhỏ Hạ Huyến sinh ra đã trắng trẻo hồng hào, xinh đẹp như một con búp bê, ảnh chụp lộ ra sức sống tươi sáng. Hoắc Chiết Toàn xem rất nghiêm túc.

Hạ Huyến vừa giải thích vừa lật album, cho Hoắc Chiết Toàn xem quá trình trưởng thành của mình.

Hoắc Chiết Toàn để ý ảnh chụp ở mỗi độ tuổi của Hạ Huyến đều rất phong phú, chỉ có ảnh lúc mười hai tuổi là có mấy tấm. Hắn hỏi: “Năm mười hai tuổi xảy ra chuyện gì sao?”

“Năm đó em bị bệnh nặng, về sau sức khỏe không tốt nên nghỉ học.” Hạ Huyến nhẹ giọng giải thích.

Sau khi xem xong album, Hoắc Chiết Toàn hỏi: “Tôi có thể cầm một tấm không?”

“Có thể chứ.” Hạ Huyến đáp. Cậu đưa album cho Hoắc Chiết Toàn: “Ngài chọn đi.”

Mục tiêu của Hoắc Chiết Toàn rất rõ ràng, hắn lật đến ảnh chụp Hạ Huyến lúc năm tuổi mới vào mầm non nói: “Tôi muốn tấm này.”

Hạ Huyến trong ảnh nhỏ nhắn, mặc đồng phục chỉnh tề, mắt tròn xoe nhìn vào máy ảnh, hình như sợ chiếc mũ bay nên, đôi tay trắng nõn mềm mại của cậu giữ lấy chiếc mũ nhỏ màu vàng.

Hạ Huyến sững sờ một lúc. Cậu tưởng Hoắc Chiết Toàn sẽ chọn một tấm ảnh khi cậu lớn hơn. Cậu lấy ảnh ra đưa cho Hoắc Chiết Toàn nói: “Vậy em đưa Tiểu Huyến cho ngài.”

Hoắc Chiết Toàn cẩn thận cầm lấy, tay hắn xoa nhẹ lên má của Hạ Huyến trong bức ảnh.

Cuối cùng, hắn ngẩng đầu hỏi: “Tôi còn muốn một thứ rất muốn hiểu rõ.”

“Là thứ gì vậy.”

Hoắc Chiết Toàn chỉ vào quân phục Alpha trên bàn vẽ ở trong góc nói: “Đó là tôi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play