Ban đêm.

Hoắc Chiết Toàn kết thúc công việc hôm nay rồi lập tức lái xe về nhà, hắn đã nghỉ ngơi trong quân đội ba ngày liên tiếp, mặc dù đối với hắn thì ngủ ở đâu cũng vậy.

Hắn ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, tay xoa ấn đường cho đỡ mỏi thì nghe thấy điện thoại di động của hắn đổ chuông.

Hoắc Chiết Toàn lấy điện thoại di động ra, là một dãy số lạ.

Người có thể gọi điện cho hắn đếm được trên đầu ngón tay, vẻ mặt của Hoắc Chiết Toàn hơi giãn ra, trả lời điện thoại: “Alo, tôi là Hoắc Chiết Toàn."

“Thượng tướng.” Giọng nói của thiếu niên vang lên rõ ràng.

Lúc này Hạ Huyến đã tắm rửa xong thay đồ ngủ, vừa nằm trên ban công ngước nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, vừa gọi cho Hoắc Chiết Toàn: "Em làm phiền ngài nghỉ ngơi sao?"

"Không, tôi vừa xong việc."

“Em cũng nghĩ vậy.” Hạ Huyến cười nhẹ.

“Ngài vất vả rồi, em gọi điện đến để nói một câu ngủ ngon với ngài.” Giọng Hạ Huyến như tiếng gió bay bổng trong bầu trời đêm, như tiếng thì thầm bên tai hắn, nếu không để ý sẽ bị gió thổi bay mất.

“Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.” Hoắc Chiết Toàn đáp.

"Ngài cũng thế."

Hạ Huyến cúp điện thoại, vươn vai quay về phòng ngủ.

Có số điện thoại của Hoắc Chiết Toàn, rốt cuộc Hạ Huyến cũng không phải dựa vào việc gặp nhau mấy ngày một lần để duy trì liên lạc ít ỏi nữa. Mặc dù số lần cậu gọi điện cho Hoắc Chiết Toàn không tính là cao, nhưng hầu như mỗi ngày đều gọi một lần.

Trong thời gian Hoắc Chiết Toàn nghỉ giải lao, hắn trò chuyện vài câu đơn giản, chẳng hạn như Hạ Huyến phàn nàn với Hoắc Chiết Toàn về cuốn sách mà anh trai cậu viết rất tối nghĩa và khó hiểu.

"Thật sự có nhiều người hiểu được tác phẩm của anh ấy sao? Em không tin đâu." Hạ Huyến nói một cách trẻ con.

“Sở thích mỗi người khác nhau, anh ấy sẽ gặp được những độc giả cùng chí hướng.” Hoắc Chiết Toàn, người thích đọc những cuốn tiểu thuyết khó hiểu, cười nói.

"Em sợ rằng nếu như anh ấy gửi ra ngoài mà có rất ít người xem thì sẽ bị đả kích. Chỉ có điều, anh trai em thực sự rất có tài năng." Hạ Huyến không hề khiêm tốn khi nhắc đến anh trai mình.

Hoắc Chiết Toàn không biết nhiều về Đại thiếu gia phủ Bá tước, chỉ biết rằng anh ấy là một Alpha với đôi chân tàn tật. Từ lời nhận xét thường ngày của Hạ Huyến đã để lộ ra dáng vẻ một người anh trai hiền lành, hướng nội.

Hoắc Chiết Toàn vẫn nhớ khi mới hẹn gặp Hạ Huyến, Hạ Huyến đã nói chuyện phiếm với hắn về quan điểm “Đạo văn” của anh trai cậu.

Nghĩ đến chuyện đã qua, Hoắc Chiết Toàn khẽ cong môi, nói vào trong điện thoại: "Nếu có thể xuất bản, tôi rất vui khi được đọc các tác phẩm của Hạ tiên sinh."

Nhiều quan điểm và ý kiến của Hạ Huyến khi đọc sách rất khớp với quan điểm của Hoắc Chiết Toàn.

“Thật sao? Đến lúc đó, em sẽ đích thân đưa cho ngài một cuốn. Nếu ngài cảm thấy đọc rất ổn, thì lần sau phỏng vấn Thượng tướng đại nhân phải đề cập đến nó, để cả nước biết đến cuốn sách của anh trai em đó.” Hạ Huyến vui vẻ nói.

“Được thôi.” Hoắc Chiết Toàn nhanh chóng đồng ý.

Hai người duy trì gọi điện hàng ngày, trò chuyện lâu nhất là nửa tiếng.

Hôm nay, hai người lại nói chuyện vào buổi tối.

Hạ Huyến đã nằm trong chăn, cậu hỏi: “Thượng tướng, ngày mai mấy giờ ngài dậy?”

“Làm sao vậy?” Hoắc Chiết Toàn vừa về đến nhà, một tay hắn cầm di động, một tay cởi cúc áo sơ mi.

“Em muốn trở thành người đầu tiên nói lời chúc buổi sáng với ngài.” Hạ Huyến vừa nói vừa ngáp.

“Năm giờ.” Hoắc Chiết Toàn nói với Hạ Huyến, hắn có thói quen tập thể dục buổi sáng, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, mỗi ngày năm giờ đã dậy.

“Được.” Giọng Hạ Huyến lộ ra vẻ mơ hồ buồn ngủ.

Hoắc Chiết Toàn nói: "Hôm nay, chúc ngủ ngon trước nhé, Hạ tiên sinh."

"Thượng tướng ngủ ngon."

Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học làm cho Hoắc Chiết Toàn mở mắt đúng giờ. Hắn đứng dậy, mặc quần áo như bình thường, lúc rửa tay còn cầm điện thoại di động.

Lúc năm giờ năm phút, Hoắc Chiết Toàn nhận được cuộc gọi của Hạ Huyến, hắn nhận cuộc gọi, giọng nói của Hạ Huyến vang lên bên tai hắn.

"Thượng tướng, chào buổi sáng. Chúc ngài một ngày tốt lành."

Nghe thấy giọng nói, Hoắc Triết Viễn không nghi ngờ gì, hắn chắc chắn đôi mắt của Hạ Huyến vẫn còn đang nhắm khi cậu nói câu này.

Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Hoắc Chiết Toàn vang lên, hắn nói: "Chào buổi sáng, ngủ thêm một lát nữa đi Hạ tiên sinh."

Sau khi cúp máy, tinh thần hắn rất sảng khoái, chuẩn bị ra ngoài tập thể dục buổi sáng.

Hạ Huyến thì vứt điện thoại rồi lại vùi mặt vào gối chìm vào giấc ngủ. Cậu nghĩ thầm, vất vả quá, cậu đặt liên tiếp ba chiếc đồng hồ báo thức, quyết tâm chịu đựng cơn buồn ngủ, khi báo thức năm giờ năm phút vang lên mới gọi cho Hoắc Chiết Toàn.

Hạ Huyến ngủ đến chín giờ ba mươi mới tỉnh dậy. Cậu sửa soạn một lát, ăn sáng xong liền đi đến ban chỉ huy quân đội.

Trên đường đi, Hạ Huyến gọi điện thoại cho Hoắc Chiết Toàn nhưng không có ai trả lời. Sau khi đến ban chỉ huy quân đội, Hoắc Chiết Toàn vẫn không nghe điện thoại.

Hạ Huyến đành phải gọi cho Đỗ Dụ.

Đỗ Dụ nhanh chóng ra đón, dẫn Hạ Huyến đến văn phòng của Hoắc Chiết Toàn, "Thượng tướng đang họp nên chắc không nghe thấy tiếng chuông."

“Không sao đâu.”

Hạ Huyến ngồi ở khu vực tiếp khách, Đỗ Dụ bưng cà phê và điểm tâm cho cậu.

Hạ Huyến hỏi anh ta: “Đỗ Thượng tá, cuộc họp của Thượng tướng mở lâu không?”

“Ừm...” Đỗ Dụ nhìn thoáng qua thời gian, sau đó nói: “Ít nhất cũng khoảng hai giờ nữa. Ngài không nói trước với Thượng tướng rằng ngài muốn tới sao?”

Hạ Huyến lắc đầu, cậu đứng lên nói: “Vậy thì thôi vậy, tôi mang đồ tới là được rồi.”

Hạ Huyến thay cây hoa lan trắng khô héo trên bàn của Hoắc Chiết Toàn bằng hoa lan trắng tươi mới cậu mang tới.

“Vậy thì tôi đi trước nhé.” Sau khi làm xong chuyện, Hạ Huyến cười nói với Đỗ Dụ.

“Ngài... Ngài không chờ thêm chút sao? Nếu thấy chán tôi có thể dẫn ngài đi dạo một vòng trong ban chỉ huy quân đội. Hay là tôi gọi bạn ngài ở bộ phận thiết kế đến trò chuyện với ngài nhé?” Đỗ Dụ cố gắng giữ chân Hạ Huyến.

“Không cần đâu. Tôi đã làm phiền mọi người rồi.” Hạ Huyến nói xong thì lập tức rời khỏi phòng làm việc của Hoắc Chiết Toàn.

Đỗ Dụ đứng ở nơi đó, cảm thấy hơi phiền muộn vì không giữ chân Hạ Huyến lại. Tuy nhiên, anh ta đoán chắc là Thượng tướng không biết hôm nay là lễ Thất tịch...

Hoắc Chiết Toàn trở lại văn phòng sau cuộc họp, Đỗ Dụ lập tức báo cho hắn biết rằng Hạ Huyến đã ghé qua đây.

“Buổi sáng Hạ tiên sinh có đến đây, tôi nói với ngài ấy rằng cuộc họp của ngài diễn ra khoảng hai giờ nữa, cho nên ngài ấy đã để lại đồ rồi rời đi trước rồi.” Đỗ Dụ nói.

Hoắc Chiết Toàn ngồi trở lại chỗ của mình, nhìn thoáng qua đã hoa lan trắng tươi mới đã được thay thế.

Hắn lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, mở màn hình lên thì thấy cuộc gọi nhỡ của Hạ Huyến. Hắn đang định gọi lại thì Đỗ Dụ đột nhiên gọi hắn.

“Thượng tướng.”

"Chuyện gì vậy?"

“Ngài có biết hôm nay là ngày gì không?” Đỗ Dụ ngập ngừng hỏi.

“Ngày gì?” Hoắc Chiết Toàn ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Đỗ Dụ nghĩ thầm, anh ta đoán đúng rồi, Thượng tướng quả nhiên không biết. Anh ta hít sâu một hơi nói: "Hôm nay là lễ Thất tịch."

Hoắc Chiết Toàn sửng sốt, nhớ tới tối hôm qua Hạ Huyến đã nói với hắn. Hôm nay cậu muốn là người đầu tiên nói lời chào buổi sáng với hắn, có phải là đang nhắc hắn hôm nay là một ngày đặc biệt.

Sau đó Hạ Huyến mang cây hoa lan trắng đến, thấy hắn không có ở đó, cho nên đã rời đi.

Hoắc Chiết Toàn cầm điện thoại muốn gọi lại.

Hắn lập tức lại chậm rãi bỏ tay xuống, nói với Đỗ Dụ: “Tôi biết rồi, cậu đi ra ngoài trước đi.”

Trong lòng Đỗ Dụ hơi nôn nóng, chẳng lẽ cứ để cậu đi như vậy sao? Thượng tướng đang bận, bảo anh ta đi đưa một bó hoa cũng được mà.

Nhưng anh ta không dám xen vào quyết định của Thượng tướng: “Vâng.” Đỗ Dụ ra khỏi văn phòng.

Anh mắt Hoắc Chiết Toàn rơi vào cây hoa lan trắng đang nở rộ xinh đẹp. Nó cũng giống như Hạ Huyến, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Lễ Thất tịch, ngày này quá đặc biệt, là ngày lễ của tình yêu, ngày hội của những người yêu nhau.

Vậy hắn đã coi Hạ Huyến là người yên của hắn sao?

Trong kế hoạch cuộc đời của Hoắc Chiết Toàn không có yêu đương và hôn nhân. Sự xuất hiện của Hạ Huyến chỉ là ngoài ý muốn, biểu hiện của cậu vẫn có chừng mực.

Ngoại hình xinh đẹp, xuất thân danh gia vọng tộc, tính tình khôn khéo, biết chừng mực, vừa hay hợp ý hắn.

Hoắc Chiết Toàn không từ chối hòa Hạ Huyến, thậm chí có phần bị hấp dẫn, đây là bản năng Alpha bị Omega hấp dẫn.

Nhưng hắn chưa bao giờ làm việc vô ích, coi Hạ Huyến thành người yêu mình. Điều đó có nghĩa là nếu viết Hạ Huyến vào kế hoạch cuộc đời của hắn, Hạ Huyến sẽ trở thành Thượng tướng phu nhân của hắn.

Nhưng hắn có thực sự cần một người vợ hay không?

Hoặc là nói, hắn thực sự có thể có một người vợ như một người bình thường sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play