Ban chỉ huy quân đội, tòa nhà hành chính.

Bầu không khí trong tòa nhà yên tĩnh và nghiêm túc, và mọi người giống như linh kiện của một máy móc, vận hành một cách có trật tự.

Hạ Huyến đi theo sau Trung úy vào thang máy riêng. Có lẽ vì mệnh lệnh của cấp trên cho nên văn phòng của thượng tướng nằm ở tầng giữa của cao ốc.

Thang máy mở ra.

Hạ Huyền ngẩng đầu nhìn thì thấy Đỗ Dụ đã đợi sẵn ở ngoài cửa thang máy.

Trung úy chào Đỗ Dụ theo tiêu chuẩn quân đội: “Chào Đỗ Thượng tá!”

Đỗ Dụ gật đầu hỏi thăm, sau đó quay sang Hạ Huyến khách sáo nói: “Hạ tiên sinh, lại gặp mặt rồi.”

Hạ Huyến cũng chào hỏi lại: “Thượng tá Đỗ Dụ.”

“Thượng tướng đang đợi ngài ở bên trong.” Đỗ Dụ đưa Hạ Huyến đến trước phòng làm việc của Hoắc Chiết Toàn, anh ta đứng bên cạnh nói: “Ngài có thể đi thẳng vào trong.”

Hạ Huyến đẩy cánh cửa gỗ lim ra, nhìn thấy văn phòng rộng rãi hơn bảy mươi mét vuông.

Hoắc Chiết Toàn nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, hắn đứng dậy rời khỏi vị trí của mình, đi tới chỗ Hạ Huyến.

Vì đang làm việc cho nên Hoắc Chiết Toàn không mặc áo khoác quân đội, trên người là chiếc áo sơ mi trắng đã được ủi phẳng phiu, cổ tay áo được xắn lên đến giữa cánh tay, áo sơ mi nhét vào trong quần quân đội, lộ ra đôi chân trông càng cao hơn.

Hạ Huyến thừa nhận thời điểm nhìn thấy Hoắc Chiết Toàn, cậu đã bị dáng vẻ đẹp trai đó làm kinh ngạc đến sững sờ. Quả thật, Thượng tướng đại nhân có ngoại hình và vóc dáng sánh ngang minh tinh và siêu mẫu.

Hôm nay Hạ Huyến ăn mặc đơn giản, cậu mặc một bộ quần áo màu xanh đậm thoải mái, màu xanh lục đậm càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cậu, trên tay cậu còn cầm một túi quà nhỏ.

Khi Hoắc Chiết Toàn đi tới trước mặt cậu, Hạ Huyền chào hỏi một cách khôn khéo: “Chúc Thượng tướng một ngày tốt lành.”

“Ra bên kia ngồi đi.” Hoắc Chiết Toàn giơ tay chỉ vào khu vực tiếp khách trong văn phòng.

Hạ Huyến đặt túi quà nhỏ sang một bên, cậu ngồi trên sô pha, Hoắc Chiết Toàn đưa cho cậu một cái cốc, nói: “Xin lỗi, ở đây tôi chỉ có trà xanh.”

Nước trà xanh trong cốc trong vắt, có vài lá trà nổi trên mặt nước, hương trà phảng phất nơi đầu mũi.

Hạ Huyến cầm cái cốc nói: “Không sao, trà rất thơm.”

Hoắc Chiết Toàn ngồi đối diện với Hạ Huyến, hắn nói: “Nghe Đỗ Dụ nói cậu đến ban chỉ huy quân đội tìm bạn sao?”

“Đúng vậy.”

“Bạn bè? Bạn trong ban chỉ huy quân đội à.” Hoắc Chiết Toàn lặp lại.

“Làm sao vậy?” Hạ Huyến hỏi lại, cậu giả bộ tức giận nói: “Em không giống người có thể kết bạn với quân nhân sao?”

“Huy hiệu của cô ấy trong tay em. Em tới đưa cho cô ấy, ngài nhìn xem.” Hạ Huyến vừa nói vừa đưa huy hiệu của Hà Nhân ra.

Hoắc Chiết Toàn nhanh chóng liếc nhìn thông tin trên huy hiệu. Omega nữ. Chẳng trách Hoắc Chiết Toàn nghĩ lung tung, bởi vì trong ban chỉ huy quân đội có rất ít Omega.

Hạ Huyến giơ huy hiệu lên, hình như nhớ ra điều gì, cậu nhanh chóng lấy tay che thông tin trên huy hiệu, cẩn thận hỏi: "Thượng tướng, ngài sẽ không phạt cô ấy đúng không?"

Hoắc Chiết Toàn nghe xong, khóe môi hiện lên một nụ cười ý nhị, nói: "Bây giờ tôi không có quản lý rộng như vậy."

“Vậy thì em yên tâm rồi.” Hạ Huyến tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm rồi cất kỹ huy hiệu của Hà Nhân vào.

“Cậu đến tìm bạn, xem ra việc cậu tới ban chỉ huy quân đội không liên quan gì đến tôi đâu nhỉ.” Hoắc Chiết Toàn nói xong, ánh mắt rơi vào túi quà bên cạnh Hạ Huyến.

Hạ Huyến chớp mắt: “Lần này thì đúng vậy.”

“Là do tôi tự mình đa tình rồi.” Hoắc Chiết Toàn bình tĩnh tự giễu.

Hạ Huyến không tỏ rõ ý kiến, cậu đổi chủ đề: “Cây hoa lan trắng đã chết khô rồi sao?”

“Ừm.”

“Vậy... Lần sau em sẽ mang cho ngài cây hoa lan trắng mới.” Hạ Huyến chậm rãi nói.

“Được.” Hoắc Chiết Toàn vui vẻ đồng ý.

Sau khi nhận được câu trả lời, Hạ Huyến vừa cười vừa cầm lấy cốc trà, lộ ra hàm răng thoạt nhìn trông vừa ngoan vừa đẹp.

Hoắc Chiết Toàn khẽ cười, hỏi: “Đưa huy hiệu cho bạn xong cậu còn chuyện gì khác không?”

“Không có.” Hạ Huyến lắc đầu.

“Vậy chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé?” Hoắc Chiết Toàn nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Huyến hỏi.

Đương nhiên Hạ Huyến không có lý do gì để từ chối.

Sau khi uống xong một cốc trà, Hoắc Chiết Toàn nói: "Nếu bây giờ cậu đến bộ phận thiết kế, tôi sẽ nhờ Đỗ Dụ dẫn cậu đi. Cậu sẽ không bị lạc nữa, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không làm khó cậu."

Hạ Huyến cầm túi quà nhỏ, Đỗ Dụ tự mình dẫn cậu đến bộ phận thiết kế tìm Hà Nhân.

“Lại phải làm phiền ngài lần nữa rồi, Đỗ Thượng tá."

“Không phiền đâu.” Đỗ Dụ cười nói: “Lẽ ra tôi có thể dẫn ngài đi tham quan bộ chỉ huy quân đội, nhưng tôi nghĩ nên để sau này cho Thượng tướng làm chuyện này thì tốt hơn.”

Hạ Huyến lộ ra vẻ mặt hơi xấu hổ.

Khi đến bộ phận thiết kế, trung tá phụ trách đã gọi Hà Nhân đến. Khi Hà Nhân nhìn thấy Hạ Huyến đứng bên cạnh Đỗ Dụ, người thân cận bên cạnh Thượng tướng, vẻ mặt của cô ấy trở nên ngơ ngác một lúc.

“Hạ tiên sinh, hai người cứ nói chuyện trước, tôi đợi ngài ở bên ngoài.” Đỗ Dụ nói với Hạ Huyến xong thì lập tức bước ra ngoài với trung tá phụ trách.

Hạ Huyến và Hà Nhân đứng tại chỗ, Hạ Huyến trả huy hiệu cho hà Nhân: “Huy hiệu của chị này.”

Hà Nhân nhận lấy huy hiệu, cô ấy nói: “Sao em lại tự mình đến đây đưa huy hiệu, không nói trước với chị. Sao Thượng tá Đỗ Dụ lại đưa em tới đây?”

“Em rãnh rỗi không có việc gì nên đến. Vì em bị lạc đường trong ban chỉ huy quân đội nên Hoắc Thượng tướng bảo Đỗ Thượng tá đưa em đến đây.”

“Thực ra em không đến đưa huy hiệu cho chị mà đến để gặp Thượng tướng đúng không?”

Hà Nhân buột miệng nói, sau khi nói cô ấy cảm thấy có hơi hối hận, bởi vì cô ấy không biết liệu mối quan hệ của cô ấy và Hạ Huyến có đủ để nói chuyện một cách thẳng thắn hay không.

Hà Nhân âm thầm quan sát nét mặt của Hạ Huyến, trên mặt cậu không có vẻ bối rối hay xấu hổ gì khi bị vạch trần, mà cậu còn thoải mái thừa nhận, hỏi ngược lại cô: “Chị giận hả?”

“Không.” Hà Nhân thở phào nhẹ nhõm, xua tay, cô ấy không đến mức tức giận vì điều này.

Hạ Huyến đưa túi quà cho Hà Nhân: "Cái này cho chị."

“Cho chị?” Hà Nhân cầm lấy túi quà. Khi cô ấy mở ra, thì thấy đó là một lọ nước hoa cổ, thứ có tiền cũng không thể mua nổi.

Hạ Huyến thích sưu tập nước hoa.

Nước hoa này quá ngọt ngào và nữ tính, hợp với tính cách dịu dàng và ngọt ngào của Hà Nhân, nên cậu tặng nó cho cô ấy.

“Em có chắc sẽ tặng chị một món quà đắt tiền như vậy không?” Hà Nhân vừa bất ngờ vừa vui vẻ cầm lấy túi quà.

Hạ Huyến bị câu hỏi của cô làm cho dở khóc dở cười, nói: "Em đã đưa cho chị rồi, chẳng lẽ còn mang về sao?"

"Cảm ơn em! Em có lòng quá!" Hà Nhân chân thành nói, cô thật lòng cho rằng Hạ Huyến là một người bạn rất đáng giá.

Hạ Huyến mỉm cười, mặc dù cậu không giao lưu nhiều với phụ nữ nhưng cậu cũng biết phụ nữ nhận quà sẽ rất vui vẻ, bây giờ xem ra hiệu quả thật sự rất tốt.

Sau khi đưa huy hiệu, Hạ Huyến đi theo Đỗ Dụ quay lại văn phòng Thượng tướng nhưng Hoắc Chiết Toàn đã đi họp.

Hạ Huyến một mình ở lại trong phòng làm việc của Hoắc Chiết Toàn, ở đây có quá nhiều bí mật, cậu không dám động vào cái gì, đành nhìn cây hoa lăn trắng khô héo trên bàn làm việc của Hoắc Chiết Toàn.

Hạ Huyến ngồi trên sô pha đợi Hoắc Chiết Toàn trở lại. Trong khoảng thời gian này, Đỗ Dụ sợ cậu cảm thấy nhàm chán nên mang trà bánh và tạp chí cho cậu.

“Tôi lấy cái này ở nhà ăn, không biết có hợp với khẩu vị Hạ tiên sinh hay không.” Đỗ Dụ nói.

Nói cho cùng, ban chỉ huy quân đội này toàn đám người cao to thô kệch, ít người ăn mấy thứ tinh tế thế này nên phòng bếp cũng cũng làm ít. Tạp chí cũng là tạp chí quân sự mà Đỗ Dụ đưa. Anh ta đoán có lẽ Omega sẽ không thích đọc nhưng vẫn lấy đưa bởi trong quân đội thật sự là không có cái gì để giải trí.

Đỗ Dụ đã cố gắng hết sức để chăm sóc chu đáo cho Hạ Huyến, người có thể trở thành phu nhân Thượng tướng trong tương lai, trong thời gian Thượng tướng vắng mặt.

“Cảm ơn.” Hạ Huyến nói xong, cầm tạp chí quân sự đọc một cách thích thú.

Đỗ Dụ thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghĩ cậu muốn có thêm đề tài chung với Thượng tướng.

Hoắc Chiết Toàn tham gia hội nghị rất lâu, đến gần một giờ chiều mới về, trong lúc đó Đỗ Dụ đã đưa chút đồ ăn cho Hạ Huyến.

Sau khi tan họp, Hoắc Chiết Toàn trở lại văn phòng, hắn xin lỗi: "Xin lỗi, không ngờ cuộc họp này lại kéo dài như vậy. Sợ rằng hôm nay phải ở lại ban chỉ huy quân đội ăn tối, cậu có để ý không?"

“Không sao, em cũng rất tò mò bữa ăn thường ngày của Thượng tướng.” Hạ Huyến nói.

Ngay sau đó, có người mang bữa trưa hôm nay đến, đặt trên bàn cơm trưa, năm món ăn và một bát canh.

Thực tế chứng minh rằng kỹ năng nấu nướng của đầu bếp quân đội rất tốt, thức ăn được chế biến rất ngon.

Hạ Huyến cầm một khay cơm đầy ắp muốn bật cười.

“Có lẽ họ không biết tôi ăn cơm với Omega.” Hoắc Chiết Toàn giải thích.

“Để riêng ra đi, ăn như này rất lãng phí.” Hạ Huyến nói, cậu thực sự không thể ăn hết một khay cơm lớn như vậy.

Hoắc Chiết Toàn đẩy khay thức ăn của mình về phía trước: "Để vào đây cho tôi đi."

“Ngài làm việc vất vả, nên ăn nhiều hơn.” Hạ Huyến nói, cậu chia một nửa cơm vào khay cơm của Hoắc Chiết Toàn, khay cơm đầy ắp thành một ngọn núi nhỏ.

Hai người bắt đầu ăn cơm.

Hoắc Chiết Toàn ăn cơm như thực hiện nhiệm vụ, hắn lặng lẽ và nhanh chóng ăn cơm chất thành núi nhỏ trước mặt.

Sau khi nuốt xong đồ ăn trong miệng, Hoắc Chiết Toàn hỏi: "Có hợp khẩu vị của cậu không?"

“Em thấy rất ngon, sau này em còn muốn đến đây ăn cơm.” Hạ Huyến chớp mắt.

Hoắc Chiết Toàn cười khẽ, gắp một miếng thịt cá đưa cho cậu: “Vậy thì ăn thêm đi.”

Hạ Huyến không nói đùa, cậu thực sự cảm thấy đồ ăn quân đội rất hợp khẩu vị, cậu ăn rất vui vẻ.

Trong lúc gắp thức ăn, Hạ Huyến liếc nhìn núi cơm trong khay của Hoắc Chiết Toàn, cậu nhịn cười, ánh mắt hiện vẻ ranh mãnh.

Hai người ăn cơm một nhanh một chậm, lại ăn xong cùng lúc.

Hạ Huyến cầm thìa để bên cạnh hỏi: “Thượng tướng, ngài có muốn ăn chút canh không?”

Hoắc Chiết Toàn hơi cau mày, đầy bụng khiến hắn hơi khó chịu. Đây là lần đầu tiên hắn ăn no như vậy...

Nghe Hạ Huyến hỏi, Hoắc Chiết Toàn nhìn khuôn mặt vô tội của cậu nói: “Không cần, cậu uống đi.”

Hạ Huyến bưng bát canh nhỏ, từ từ uống canh.

“Thật ra...” Hạ Huyến đặt bát canh xuống rồi nói.

Hoắc Chiết Toàn giương mắt nhìn cậu.

“Trên đường đến đây, em rất mong được gặp ngài.” Đôi mắt thiếu niên trong sáng và chân thành.

Hoắc Chiết Toàn đứng dậy, hắn đi tới trước bàn làm việc, cầm bút viết một dãy số lên giấy.

Hắn xé tờ giấy, gấp làm đôi đưa cho Hạ Huyến rồi nói: “Đây là số điện thoại cá nhân của tôi. Lần sau có chuyện gì khó khăn đừng gọi cho Đỗ Dụ, cứ gọi cho tôi.”

Sưa khi ăn trưa, Hoắc Chiết Toàn phải tiếp tục làm việc, Hạ Huyến không ở lại lâu. Cậu đã có thứ mình muốn.

Buổi chiều, Đỗ Dụ nhận được chỉ thị của Hoắc Chiết Toàn đi mua thuốc tiêu hóa.

Đỗ Dụ kinh ngạc, Thượng tướng đại nhân vốn có tính tự chủ rất mạnh sao có thể để mình ăn no như vậy?

Chẳng lẽ vì người đẹp, cho nên có khẩu vị hơn chăng? Đây là bữa ăn tuyệt vời trong truyền thuyết hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play