Hạ Huyến trở về tay không từ ban chỉ huy quân đội.

Hạ Tuân đúng lúc đang ở trong phòng khách, nhìn thấy em trai về thì có hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao mới đi một lát đã về rồi?”

“Thượng tướng không rảnh, ngài ấy không có thời gian để ý đến em.” Hạ Huyến nhún vai nói.

Hạ Tuân nghe xong thì im lặng, thật lâu sau mới nặn ra một câu: "Em đừng chủ động quá."

Đại thiếu gia Hạ đáng thương, anh ấy chưa từng yêu đường, chỉ có thể cho em trai một lời khuyên dựa trên kiến thức yêu đương ít ỏi mà anh ấy biết từ thế giới bên ngoài.

“Anh thấy nhiều người nói rằng, quá dễ có được Omega thì Alpha sẽ không biết trân trọng.” Hạ Tuân nghiêm túc nói.

Giống như Hạ bá tước theo đuổi Hạ phu nhân gần hai năm mới có được đóa hoa kiêu ngạo như Hạ phu nhân. Trong suốt quá trình đó, Hạ bá tước không hề xấu hổ mà còn tự hào về điều đó. Đến tận bây giờ thỉnh thoảng ông vẫn nói chuyện đó với mấy đứa con trai của mình, khoe khoang kỹ năng theo đuổi người yêu của mình.

Mỗi lần như vậy, Hạ phu nhân ngồi bên cạnh lắng nghe, khẽ mỉm cười. Lúc riêng tư mới trêu chọc với mấy đứa con trai rằng, Hạ bá tước hồi đó trông rất ngu ngơ.

Hạ Huyến nghe thấy lời khuyên của anh trai không nhịn được cười trêu chọc anh ấy: “Đại thiếu gia Hạ, anh còn biết chuyện yêu đương nữa cơ à, chẳng lẽ định chuyển sang viết tiểu thuyết đại chúng rồi sao?”

Hạ Tuân bị cậu cười làm cho xấu hổ, anh ấy bất đắc dĩ nói: “Đừng đùa nữa.”

“Được rồi, em biết anh muốn tốt cho em. Em nhất định sẽ nhớ kỹ lời khuyên của anh trong lòng.” Hạ Huyến đi ra phía sau anh trai, vòng tay ôm cổ anh ấy.

Hạ Tuân thở dài bất đắc dĩ. Mặc dù tình yêu của cha mẹ rất mỹ mãn nhưng anh ấy cũng biết rõ hôn nhân không hạnh phúc cũng có nhiều, nhất là trong giới quý tộc thượng lưu hỗn loạn này.

Ván cờ mà Hạ Huyến và Hoắc Chiết Toàn đang chơi, anh ấy sợ sự thông minh của Hạ Huyến sẽ bị hại ngược lại cậu, khiến cậu một khi đã chìm vào thì không thể dứt mình ra được.

Hạ Huyến nghe anh trai thở dài bèn nói: “Anh à, đừng nghĩ tới chuyện này nữa, công việc của anh thế nào rồi, em có thể xem nội dung mới nhất được không?"

“Nếu em muốn xem cũng được.” Hạ Tuân nói.

“Đương nhiên muốn.” Hạ Huyến đương nhiên muốn, cậu hoàn toàn quên mất, dáng vẻ mình bị chữ viết của Hạ Tuân thuyết phục nhiều lần.

Hạ Huyến đưa anh trai về phòng để anh ấy tiếp tục sáng tác còn cậu về phòng ngủ tiếp, lần này cậu ngủ say quá nên lỡ mất giờ ăn trưa.

Khi Hạ Huyến tỉnh dậy, cậu cầm điện thoại lên xem đã mười bốn giờ mười phút, không có cuộc gọi nhỡ nào.

"Hừ..." Hạ Huyến tắt điện thoại, ném nó sang một bên, đứng dậy đi xuống lầu.

Người giúp việc hâm nóng đồ ăn cho cậu, sau khi ăn xong, Hạ Huyến trở về phòng, cầm một chai sữa chua uống, sau đó rảnh rỗi bỗng muốn lấy giá vẽ và màu ra bắt đầu vẽ tranh.

Hạ Huyến đã lâu rồi không vẽ, có hơi cứng tay. Cậu uống một ngụm sữa chua, vừa liếm sữa chua dính trên môi, vừa cầm bút vẽ một con heo hoạt hình mập mạp lên trên giấy.

Hạ Huyến lại viết một chữ “Hoắc” lên đầu heo, sau đó hài lòng gật đầu, hi vọng Hoắc Thượng tướng giống như đầu heo, để cậu không phải mệt mỏi như vậy.

Sau đó Hạ Huyến đặt sữa chua xuống, bắt đầu cẩn thận phác họa bức tranh, bao trùm lấy đầu heo.

Khi tô màu chồng lên nhiều lần, hình vẽ trên bức tranh càng ngày càng rõ ràng. Đó là một người đàn ông mặc quân phục, bộ quân phục của người đàn ông mặc cứng cáp, tông màu đơn điệu, nét mặt không được phác họa tinh tế.

Hạ Huyến ngồi trước giá vẽ mấy tiếng đồng hồ và vẽ đến mười tám giờ.

Nhìn thời gian, cậu dừng lại, lau sạch thuốc màu còn sót trên tay rồi mở điện thoại lên nhưng vẫn không có tin tức gì.

Hạ Huyến đứng dậy xuống nhà ăn cơm với gia đình.

Sau bữa ăn, Hạ Huyến chơi cờ với Hạ bá tước, sau đó bởi vì bị kỹ năng chơi cờ quá tệ của Hạ bá tước dọa chạy.

Hạ Huyến trở về phòng, hoàn thiện các chi tiết trong tranh, sau đó đứng dậy đi tắm.

Đợi đến 22 giờ 15 phút, điện thoại di động của Hạ Huyến vang lên.

Nhưng không ai trả lời.

22 giờ 25 phút, Hạ Huyến lau tóc rồi từ phòng tắm đi ra.

Hạ Huyến cầm điện thoại lên, nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ phía trên, cậu dừng lau tóc.

Hạ Huyến gọi lại, bên kia rất nhanh liền kết nối, Hạ Huyến nói: "Thật xin lỗi, vừa nãy em tắm, không có nghe thấy điện thoại."

“Hạ tiên sinh, tôi ở dưới lầu nhà cậu, có tiện xuống dưới nói chuyện không?” Giọng nói của Hoắc Chiết Toàn truyền đến.

Hạ Huyến nghe vậy, cậu đáp: "Được."

Cậu bước ra ban công quan sát, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe logo quân đội giản dị.

Hạ Huyến đặt điện thoại xuống, cậu cho rằng hôm nay không đợi được phản hồi của Hoắc Chiết Toàn.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi dài tay rồi đi xuống nhà.

Xe của Hoắc Chiết Toàn yên lặng đậu ở lối vào phủ Bá tước, Hạ Huyền mở cửa ghế sau lên xe.

Hoắc Chiết Toàn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như đang suy nghĩ gì đó, nghe thấy tiếng động Hạ Huyến lên xe, liền bỏ tay xuống, quay đầu lại.

"Thượng tướng đại nhân, chào buổi tối."

"Hạ tiên sinh chào buổi tối."

“Có chuyện gì mà ngài đến gặp em muộn như vậy?” Hạ Huyến chống hai tay lên đầu gối.

“Tôi quấy rầy em nghỉ ngơi rồi, hy vọng tôi sẽ không xúc phạm cậu khi nói câu này.” Hoắc Chiết Toàn nói.

“Không phiền đâu.” Hạ Huyến lắc đầu, làm bộ đang nghe lời.

“Mặc dù chúng ta quen nhau chưa lâu nhưng tôi vẫn hy vọng rằng vào ngày đặc biệt này, có thể bày tỏ suy nghĩ của mình, có cơ hội để mối quan hệ của chúng ta tiến thêm bước nữa.” Hoắc Chiết Toàn chậm rãi nói.

"Tôi là một Alpha rất nhàm chán, không thú vị, không lãng mạn, và thậm chí không có kinh nghiệm quen Omega trước khi gặp em."

"Nhưng, tôi hứa, tôi sẽ cố gắng hết sức đối xử tốt với em. Đặt em lên trên kế hoạch làm việc của tôi, học cách trở thành người yêu tốt."

"Em có đồng ý cho tôi cơ hội làm Alpha của em không?"

Giọng điệu Hoắc Chiết Toàn không dao động quá nhiều nhưng có cảm giác rất êm tai, âm thanh của hắn càng nổi bật trong không gian xe kín.

Hạ Huyến lẳng lặng nghe Hoắc Chiết Toàn bày tỏ, cuối cùng ánh mắt cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Thượng tướng như muốn xác nhận xem những gì Thượng tướng nói có phải thật hay không.

Đôi mắt Hoắc Chiết Toàn không rời khỏi Hạ Huyến, yên lặng chờ đợi phán quyết của Omega xinh đẹp trước mặt.

Hai người nhìn nhau, trong xe im lặng.

Cuối cùng, Hạ Huyến nói: "Em cho rằng ngài đã biết đáp án rồi."

Hoắc Chiết Toàn nghe xong, vẻ mặt buông lỏng, lộ ra nụ cười thoải mái.

Hắn hỏi: "Tôi có thể ôm em không?"

Hạ Huyến gật đầu.

Sau đó cậu bị Hoắc Chiết Toàn ôm vào lòng, cách ôm đã kiềm chế, nhưng khí thế bá đạo của Alpha vẫn quấn lấy Hạ Huyến.

Đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân thể, Hoắc Chiết Toàn ngửi được mùi thơm của Omega trong vòng tay hắn.

Sau khi ôm một lúc lâu, Hoắc Chiết Toàn mới chậm rãi buông Hạ Huyến ra.

“Em không ngờ rằng chúng ta sẽ xác nhận mối quan hệ trong trường hợp như vậy.” Hạ Huyến lẩm bẩm.

Trong chiếc xe chật chội, thậm chí trên người cậu còn mặc đồ ngủ.

“Xin lỗi, do tôi gấp gáp, không suy nghĩ kỹ càng.” Hoắc Chiết Toàn nói.

“Không sao, em vẫn rất vui.” Hạ Huyến thẳng thắn nói: “Ngài có biết em rất mong chờ giây phút này không.”

Omega thẳng thắn, thành thật khiến Hoắc Chiết Toàn khẽ mỉm cười, sau đó hắn liền lấy ra một hộp quà nói: "Lễ Thất tịch vui vẻ, đây là một món quà tặng em."

Hoắc Chiết Toàn chậm rãi mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc vòng bằng vàng được chế tác tỉ mỉ, hắn nói: "Xin lỗi, tôi chưa kịp tìm hiểu sở thích của em, nên chỉ có thể tự mình quyết định chọn món quà này."

Hạ Huyến nhìn chiếc vòng tay, cười nói: "Em rất thích món quà này."

Cậu chìa tay ra, "Ngài đeo vào cho em."

“Được.” Hoắc Chiết Toàn mím môi, một tay lấy chiếc vòng ra, một tay cầm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của Omega.

Hoắc Chiết Toàn dễ dàng đeo chiếc vòng tay bằng vàng vào cổ tay mảnh khảnh của Hạ Huyến. Hoắc Chiết Toàn vẫn còn nhớ khi gặp Hạ Huyến ở phòng trà, hắn đã nghĩ đến câu "Xắn tay áo lên thấy cổ tay trắng nõn, vòng tay bằng vàng hợp với cổ tay", bây giờ hắn thực sự đã đeo một chiếc vòng vàng cho Hạ Huyến.

Hạ Huyến giơ chiếc vòng trên cổ tay lên nhìn kỹ dưới ánh đèn trong xe. Chiếc vòng vàng rất khéo léo không hề phức tạp, rườm rà, trông rất cổ điển và lộng lẫy.

Da trắng như tuyết phối với vòng tay bằng vàng, trông rất đẹp mắt.

“Cảm ơn Thượng tướng, em rất thích!” Hạ Huyến nói.

“Thích thì tốt.” Hoắc Chiết Toàn cười.

Sau đó, hắn nói: "Em có thể gọi thẳng tên của tôi."

“Chiết Toàn? A Toàn?” Hạ Huyến thử gọi hai lần, rồi lại nói: "Em vẫn thích gọi ngài là Thượng tướng."

“Vậy thì cứ gọi theo cách em thích vậy.” Hoắc Chiết Toàn khẽ gọi: “Huyến Huyến.” Đây là lần đầu tiên hắn gọi một người thân mật như vậy.

Giọng nói trầm ấm, có từ tính với âm điệu lưu luyến, gọi tên Hạ Huyến.

Một nét ửng hồng nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn của Hạ Huyến. Cậu chớp mắt vài lần, sau đó nhếch môi, gật đầu.

Dáng vẻ ngượng ngùng của người đẹp rõ ràng lọt vào mắt Hoắc Chiết Toàn, ánh mắt hắn tối sầm lại.

Hoắc Chiết Toàn nắm lấy tay Hạ Huyến đặt lên môi nhẹ nhàng hôn một cái, hắn nói: "Hôm nay đến đây thôi, em về nghỉ ngơi đi."

"Được rồi, ở đây sẽ bị người ta chụp trộm. Ngày mai tiêu đề Tinh Tế sẽ là Thượng tướng Hoắc Chiết Toàn và Omega bí ẩn." Hạ Huyến cười nói.

“Ừm, tôi đảm bảo rằng khi họ viết, không ai dám viết xấu về “Omega bí ẩn”. Hoắc Chiết Toàn nói phối hợp với Hạ Huyến.

Lần trước Hoắc Chiết Toàn tiễn cậu trở về, xe dừng lại trước cổng phủ Bá tước không bao lâu, không hiểu sao lại có người nhìn thấy, liền lọt vào tai Hà phu nhân. Còn bị bà ấy lấy ra trêu chọc Hạ phu nhân ở trong bữa tiệc.

Lần này không biết có bị bắt gặp hay không. Có điều hiện tại, Hạ Huyến đã xác nhận quan hệ với Hoắc Chiết Toàn và trở thành bạn trai chính thức của Thượng tướng, tương lai có thể quang minh chính đại cáo giả oai hùm.

Tài xế xuống xe, mở cửa cho Hạ Huyến.

“Thượng tướng đại nhân, chúc ngủ ngon.” Hạ Huyến chào tạm biệt Hoắc Chiết Toàn, trên mặt lộ ra vẻ miễn cưỡng của cặp đôi vừa mới xác nhận mối quan hệ.

“Huyến Huyến ngủ ngon, mơ đẹp nhé.” Hoắc Chiết Toàn ngồi trong xe, vẻ mặt dịu dàng.

Hạ Huyến xuống xe đứng yên tại chỗ, cậu nhìn xe Hoắc Chiết Toàn rời đi.

Tay cậu vuốt ve chiếc vòng tay bằng vàng trên cổ tay.

Hạ Huyến còn tưởng rằng hôm nay cậu sẽ không nhận được câu trả lời của Hoắc Chiết Toàn, càng không ngờ rằng Hoắc Chiết Toàn sẽ thẳng thắn tỏ tình với cậu.

Mọi thứ diễn ra nhanh hơn cậu tưởng tượng.

Chẳng qua chỉ mới xuống lầu, cậu đã trở thành bạn trai của Thượng tướng Đế quốc.

Xem ra hôm nay cậu thực sự có một giấc mộng đẹp.

Ngày thứ hai.

Như thường lệ, chín giờ Hạ Huyến tỉnh dậy, sau khi thức dậy cậu cầm điện thoại di động lên, đúng năm giờ, Hoắc Chiết Toàn gửi cho cậu một tin nhắn.

Thượng tướng: Chào buổi sáng.

Hạ Huyến gõ vào màn hình vài lần mới trả lời: Chào buổi sáng.

Bên kia, điện thoại Hoắc Chiết Toàn để trong phòng làm việc rung lên, hắn cầm lên kiểm tra, đập vào mắt hắn là tin nhắn trả lời của Hạ Huyến.

Quả nhiên mới ngủ dậy.

Hoắc Chiết Toàn vẫn nhớ tới đồng hồ sinh học của Omega, hắn đáp: Đừng quên ăn sáng.

Hoắc Chiết Toàn để điện thoại xuống, khóe mắt liếc nhìn cây hoa lan trắng tươi tốt trên bàn. Hắn sắp xếp lại bàn, mở lồng thủy tinh ra, muốn ngửi hương thơm tươi mát của hoa lan trắng.

Hoắc Chiết Toàn lấy hoa lan trắng ra, lúc này, một tờ tiền giấy nhỏ rơi ra.

Hoắc Chiết Toàn sửng sốt trong chốc lát, hắn cầm tờ giấy từ từ mở ra, trên tờ giấy viết: Tôi muốn trở thành Omega của ngài.

Hạ Huyến ở trong văn phòng thượng tướng cả buổi sáng, cậu đang đợi thượng tướng đại nhân vĩ đại kết thúc công việc, sau đó đi hẹn hò với cậu.

Hoắc Chiết Toàn đã hứa hôm nay có thể dành ra bốn tiếng để hẹn hò với cậu.

Hạ Huyến nghĩ dù sao cậu ở nhà cũng không có việc gì, không bằng cứ đến văn phòng của Hoắc Chiết Toàn chờ, xem hắn làm việc, còn có thể tăng thêm tình cảm.

Đây là lần đầu tiên Hạ Huyến đến văn phòng với thân phận là bạn trai, đương nhiên Đỗ Dụ không dám sơ suất.

May là anh ta đã chuẩn bị từ sớm, không chỉ có những loại trà bánh tinh xảo, còn mua một số tạp chí được các Omega ở đế quốc yêu thích nhất, các chủ đề ẩm thực, thời trang, tin đồn giải trí, loại gì cần có cũng có.

Thậm chí còn chuẩn bị cho Hạ Huyến hai cái gối mềm!

Hạ Huyến ngồi trên ghế sô pha ở khu vực tiếp khách của văn phòng thượng tướng, cậu để một chiếc gối mềm sau lưng rồi ôm một chiếc gối mềm vào trong lòng, tạp chí và trà bánh được bày ra trước mặt.

Hạ Huyến không khỏi cảm thán: "Đỗ thượng tá đối xử với người khác thật chu đáo." Thảo nào còn trẻ tuổi đã làm thượng tá.

"Bây giờ em là người yêu của cấp trên anh ta, anh ta lấy lòng em là chuyện bình thường." Hoắc Chiết Toàn nghe vậy thì ngẩng đầu nói.

"Chu đáo quá làm em muốn đến thường xuyên luôn." Hạ Huyến cười tủm tỉm giải thích.

"Vậy xem ra tôi phải tăng lương cho Đỗ Dụ rồi." Hoắc Chiết Toàn cười một tiếng.

Thỉnh thoảng hai người nói chuyện vài câu, lượng công việc của Hoắc Chiết Toàn rất nặng cho nên Hạ Huyến không hề quấy rầy hắn, cậu chỉ đọc tạp chí, rồi chơi vài trò chơi nhỏ trên máy tính bảng.

Chơi xong Hạ Huyến click mở phần mềm mua sắm rồi bắt đầu suy tư. Hoắc Chiết Toàn đã tặng cậu hai mí quà quý giá, cậu làm bạn trai thì cũng nên có gì đáp lễ.

Tặng gì mới tốt đây?

Trong đầu vừa nảy ra thứ gì Hạ Huyến đã lập tức phủ định, thật sự không thể nhìn ra sự ham muốn hưởng thụ vật chất trên người Hoắc Chiết Toàn.

Thượng tướng của đế quốc cũng không thiếu thứ gì.

Làm sao để tặng một món quà có thể biểu đạt hoàn toàn tấm lòng của một người bạn trai đây?

Hạ Huyến vừa vuốt màn hình một cách máy móc vừa âm thầm suy tư. Nghĩ một lúc ánh mắt cậu đã đặt trên người Hoắc Chiết Toàn.

Hoắc Chiết Toàn đang banh mặt đọc tài liệu, biểu cảm nghiêm túc, rất có uy nghiêm và vô cùng thu hút.

Hạ Huyến nhìn đến nỗi thất thần, ngoài lúc bắt đầu hơi lạnh nhạt khó có thể tiếp cận, thì có thể nói Hoắc Chiết Toàn là một vị Alpha hoàn mỹ.

Quá trình từ lúc thân cận đến lúc xác nhận quan hệ yêu nhau diễn ra quá nhanh quá thuận lợi. Cho dù Hạ Huyến đã chuẩn bị tâm lý rằng Hoắc Chiết Toàn không hoàn hảo như bề ngoài, nhưng cậu vẫn không khỏi hơi bất an.

"Suy nghĩ gì vậy?"

Hạ Huyến phục hồi tinh thần lại mới phát hiện Hoắc Chiết Toàn đang giơ bút nhìn chằm chằm vào cậu.

Trực giác của Alpha hàng đầu vô cùng nhạy bén, đương nhiên tầm mắt của Hạ Huyến không thể thoát khỏi trực giác của Hoắc Chiết Toàn, huống chi Hạ Huyến vẫn còn đang ngây người nhìn chằm chằm hắn.

"Em đang nghĩ làm sao để chuẩn bị một món quà có thể khiến ngài hài lòng." Hạ Huyến nói.

Hoắc Chiết Toàn nghe vậy thì khẽ mỉm cười, hắn nói: "Chỉ cần là món quà do em chuẩn bị thì tôi đều thích."

Hai giờ chiều.

Cố Quyết ra ngoài làm việc, đúng lúc đi ngang qua cục quân sự, anh ta nhớ ra cục quân sự có một bản báo cáo tài chính đã nửa tháng rồi chưa nộp.

Cố Quyết bảo thư ký xuống xe vào cục quân sự lấy, nên chỉ còn anh ta ở lại trên xe.

Chiếc xe có ký hiệu của Bộ Chính phủ lặng lẽ đậu đối diện cổng lớn cục quân sự, không ai có thể ngờ rằng chủ tịch quốc hội Bộ Chính phủ đang ngồi trong xe.

Cố Quyết dựa vào ghế xe, anh ta tháo mắt kính ra, nhéo nhéo sống mũi đau nhức, giảm bớt sự mỏi mắt.

Mấy ngày nay có quá nhiều việc, ba ngày liên tục anh ta đã không ngủ quá bốn tiếng.

Gần cục quân sự không có người, cơ thể mỏi mệt, hơn nữa tâm trạng còn bực bội, nên Cố Quyết hạ cửa kính xe xuống rồi châm một điếu thuốc.

Đây là một thói quen xấu mà anh ta đã hình thành do căng thẳng trong những năm gần đây. Cố Quyết châm thuốc rồi nghĩ lại, nhiều ngày làm việc mệt nhọc quá mức nên khả năng miễn dịch suy yếu, anh ta đã bị cảm cúm rồi.

Hút thuốc khi bị cảm cúm không phải là một lựa chọn tốt.

Cố Quyết chỉ đặt điếu thuốc ở ngoài cửa sổ để nó bị thiêu đốt.

Sau đó anh ta nhìn thấy hai người bước ra từ cửa cục quân sự, một cao một thấp. Cố Quyết nhận ra người Alpha cao lớn kia là Hoắc Chiết Toàn.

Cố Quyết lắc tàn thuốc và lặng lẽ quan sát Người bên cạnh Hoắc Chiết Toàn không phải người trong cục quân sự, nhìn thân hình giống như một Omega.

Anh ta từ xa nhìn thấy Hoắc Chiết Toàn tự mở cửa xe cho Omega kia, anh ta nghĩ thầm đó là người yêu sao? Anh ta chưa từng nghe nói Hoắc Chiết Toàn có một người yêu là Omega bao giờ.

Sau đó Omega bị thân thể của Hoắc Chiết Toàn che chắn cuối cùng cũng lộ diện.

Bóng dáng quen thuộc đến không ngờ, trái tim Cố Quyết cứng lại, anh ta đột nhiên ngồi thẳng dậy, thậm chí còn thò đầu ra ngoài cửa sổ xe một chút.

Là cậu sao? Quá giống, nhưng do mắt bị cận cho nên Cố Quyết không thể xác nhận Omega kia có phải người mình muốn tìm thật không.

Tay Cố Quyết hơi hoảng loạn, anh ta sờ vào mắt kính của mình, đeo lên định lại xác nhận lại thân phận của Omega kia, nhưng nhận ra người ta đã sớm ngồi vào xe rồi.

Anh ta dùng một tay kéo cửa sổ xe, trái tim vẫn đập cực nhanh như, anh ta hỏi tài xế: "Anh thấy rõ người phía trước là ai không?"

Tài xế không ngờ Cố Quyết đột nhiên đặt câu hỏi, sững sờ rồi cung kính mà đáp: "Tôi thấy Hoắc thượng tướng lên xe cùng một vị Omega."

"Anh có biết vị Omega kia không? Thấy rõ diện mạo không?" Ngay sau đó Cố Quyết lại hỏi.

Tài xế lắc đầu: "Cậu ấy vào xe quá nhanh, tôi không thấy rõ mặt, nhưng nhìn quần áo có vẻ như là thiếu gia nhà quý tộc nào đó."

Cố Quyết dựa vào ghế xe một lần nữa, anh ta hờ hững nói: "Không có việc gì."

Anh ta cứ tưởng rằng mình đã dần quên đi người đó, nhưng không ngờ hoá ra hình bóng Omega ấy đã in sâu vào trái tim anh ta, vậy nên anh ta mới mất bình tĩnh khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Cố Quyết chậm rãi nhắm mắt lại.

Sao có thể sẽ là người nọ chứ? Gia cảnh của người nọ không tốt, mười mấy tuổi đã ra ngoài làm việc trợ giúp gia đình, cậu chỉ là một Omega tàn khuyết tuyến thể. Nghĩ thế nào cũng không có khả năng có quan hệ với thượng tướng đế quốc.

Nhiều năm trôi qua, Cố Quyết không có chút tin tức nào của người nọ. Thỉnh thoảng Cố Quyết hay nghĩ bây giờ cậu đang sống như thế nào?

Đến một thành phố khác làm việc? Hay là đã lấy chồng? Tuy cậu là một Omega tàn khuyết, nhưng cậu xinh đẹp như vậy, có lẽ cũng có thể lấy một Alpha có gia cảnh không tồi...

Thư ký đã lấy được báo cáo tài chính rồi quay lại xe đưa bản báo cáo cho Cố Quyết, "Chủ tịch quốc hội, đã lấy được rồi."

"Để đó đi." Cố Quyết vẫn nhắm hai mắt như cũ, anh ta nói, "Về Bộ Chính phủ."

Thư ký hơi do dự, "Bệnh cảm mạo của ngài vẫn chưa đỡ, không cần về nhà nghỉ ngơi sao?"

"Không cần."

Bên kia, Hạ Huyến và Hoắc Chiết Toàn đã đi tới địa điểm hẹn hò, một rạp chiếu phim tư nhân.

Chỗ trong rạp chiếu phim đã được đặt từ sớm. Phục vụ cung kính đưa hai người đến phòng của họ.

Hoắc Chiết Toàn đẩy cửa ra, Hạ Huyến đi vào, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là chiếc giường đôi xa hoa.

Muốn nằm xem sao. Biểu cảm Hạ Huyến có hơi vi diệu.

Hoắc Chiết Toàn nhìn thấy chiếc giường lớn thì cũng sửng sốt trong một chớp mắt, hắn nhìn về phía Hạ Huyến, giải thích: "Rạp chiếu phim do Đỗ Dụ chọn, trước đó tôi cũng không biết trong đây có bố cục như này."

"Đỗ Dụ thượng giáo đúng là một trợ lý tốt." Hạ Huyến nhìn dáng vẻ vô tội của Hoắc Chiết Toàn, nhịn không được mỉm cười.

"Nếu em để ý thì chúng ta có thể đổi chỗ khác." Hoắc Chiết Toàn lấy điện thoại ra định gọi Đỗ Dụ.

"Không cần đâu. Không sao, chúng ta xem ở đây đi." Hạ Huyến ngắt lời, "Chắc là nằm xem sẽ rất thoải mái."

"Được thôi." Đương nhiên Hoắc Chiết Toàn sẽ dựa vào ý kiến của cậu.

Hạ Huyến cầm máy tính bảng lên bắt đầu chọn phim, rạp chiếu phim có nguồn phim phong phú, cái gì cần có đều có, không cần có cũng có.

Hạ Huyến bấm vào mục phim thể loại tình cảm rồi hỏi hắn: "Ngài có muốn xem phim gì không?"

"Không, em chọn đi." Hoắc Chiết Toàn nói.

Cuối cùng Hạ Huyến chọn một bộ phim đạt được vô số giải thưởng gần đây, cậu chưa từng xem phim điện ảnh chất lượng cao, cậu mở phần nội dung cụ thể cho Hoắc Chiết Toàn xem, "Xem cái này được không."

Hoắc Chiết Toàn chỉ nhìn thoáng qua poster phim rồi nói: "Xem phim em thích là được."

Các loại đồ ăn vặt và rượu đã được chuẩn bị sẵn trong phòng, Hoắc Chiết Toàn cầm một hộp bỏng ngô lên rồi nói, "Đúng là một trải nghiệm thật mới lạ, cầm trên tay giống như người đã trẻ hơn rất nhiều."

Hoắc Chiết Toàn cầm bắp rang, thật sự có vẻ không nhất quán.

Hạ Huyến gật đầu, nói: "Em khuyên ngài lần sau nên đổi quần áo trẻ trung hơn thì cảm giác sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Được." Hoắc Chiết Toàn vui vẻ đồng ý.

Hạ Huyến bật phim xong xuôi rồi nói với Hoắc Chiết Toàn đang ôm bắp rang: "Bây giờ chúng ta lên giường thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play