Thẩm Du còn chưa đi xa, nghe được tiếng cười của bọn họ thì vô cùng thắc mắc: “Thật là một cô bé kỳ lạ.” 

 

"A Du, con nên cảm thấy may mắn khi mà không hiểu.” Thẩm Phẩm Vân biết đây là một cô gái tốt, để cô ở bên cạnh Thẩm Du có lẽ cũng là chuyện tốt.  

  

Năm 2008, Mộc Điềm 13 tuổi, Mộc An 7 tuổi, hai người gặp được một gia đình tốt bụng, tạm thời có chỗ nương thân, thành phố này cũng rất khác biệt so với ngôi làng nhỏ mà Mộc Điềm từng ở trước đó, người ở đây rất tốt bụng, cũng rất thân thiện, không giống với những kia cái gì cũng có thể nói được.  

 

Mộc An đến tuổi đi học, mặc dù Mộc Điềm chưa từng được đi học nhưng nhất định phải cho Mộc An đi học, cô biết người có thể nghèo nhưng không thể thiếu học, ở thời đại này chỉ có học tập mới có thể có tương lai, cô không thể để Mộc An trở nên phế bỏ giống cô.

 

Mộc Điềm đi ngang qua quán bán đồ ăn vặt nhìn thấy một nhóm người già cùng trẻ con vây xung quanh cửa, nghe họ nói cái gì mà tiền, gì mà làm làm thủ công cô thừa dịp chen vào để nghe cho rõ ràng. 

 

Chủ của cửa bán đồ ăn vặt là Điền Cảnh Điền, ông chủ của một xưởng may quần áo, hôm nay ông cầm một bộ đồ thủ công của nhà máy về, từ người lớn đến trẻ nhỏ đều có thể làm được, chỉ cần có thời gian là có thể làm, dựa vào đồ mẫu trên tay của ông chủ Điền rồi xâu hạt cườm theo đường nền, chỉ cần xâu thành hình là được, một chiếc ba tệ, mọi người ai nhìn cũng muốn thử thứ mới mẻ này.  

 

Bọn họ chỉ cầm thử 10 chiếc, Mộc Điềm cầm một lúc 50 chiếc, thân hình nhỏ bé cố kéo bao tải về nhà, dọc đường đi hàng xóm đều rất quan tâm cô, hỏi xem cô có thể làm nổi không, cô kiên nhẫn trả lời: “Có thể ạ, có thể làm xong.” Ông chủ Điền nói cô phải giao hàng trong vòng hai ngày. 

 

Mộc An ở nhà còn đang dọn dẹp lại đồ lặt vặt trong phòng, anh không dám vứt đi, lại không biết nên đặt ở đâu, đồ đạc thật sự chiếm quá nhiều diện tích, gương mặt nhỏ bây giờ đầy vẻ ưu sầu.  

 

"Mộc An, Mộc An." Mộc Điềm kéo bao tải về nhà, vừa mở cửa vừa kêu lên,   vừa nhà vào đã nhìn thấy Mộc An đứng trên một cái rương, cô sợ anh bị ngã  vội vàng đi tới ôm anh xuống: “Sao em lại leo lên đấy, lỡ như ngã xuống đất thì phải làm sao?”

 

"Chị, em không sao mà, em chỉ đang định thu dọn những đồ vật kia nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, những thứ này họ có cần nữa không?” Mộc An bị Mộc Điềm ôm lấy, thắc mắc hỏi.  

 

Mộc Điềm bật cười, thả anh xuống, dùng ngón tay khẽ điểm vào đầu anh, buông lời trêu chọc: “Một cái hộp thôi cũng đã cao hơn người em rồi, em còn muốn dọn dẹp cái gì?” 

 

Mộc An luống cuống, sợ cô ghét bỏ anh.

 

"Được rồi, không đùa em nữa, hôm nay chị đã đi hỏi chú Thẩm, chú ấy nói những thứ này nhà họ đều không cần nữa, tùy chúng ta xử lý.” Mộc Điềm bước vào trong, đi xung quanh nhìn một lượt, ở đây có rất nhiều thứ có thể tái sử dụng, thật sự là hời cho bọn họ.

 

Mộc An lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Thật sao?"

 

"Ừm, em đi nấu cơm cho chị là được rồi, còn lại đều giao hết cho chị.” Mộc Điềm khẽ nhéo mũi anh, đáng yêu quá đi.

 

Mộc An nghiêm túc gật đầu: "Vậy em sẽ đi nấu cơm." Anh có thể xào được rau cải xanh.

 

"Chị, đây là gì thế?” Mộc An nhìn bao tải chặn ở cửa, dùng hết sức lực mà chỉ kéo vào được một chút xíu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên.

 

Mộc Điềm đi ra lôi nó vào, ra vẻ thần bí cười: "Trong này là đồ tốt có thể đổi được tiền, sau này em sẽ biết, còn bây giờ em ngoan ngoãn đi nấu cơm đi.” 

 

"Được." Mộc An ngồi ở cửa ra vào mà hái rau. 

 

Mộc Điềm dọn ra một khoảng không gian nhỏ, đem thùng giấy đẩy ra chỗ đất trống, mở ra thì tìm thấy thấy hai miếng xốp còn nguyên vuông vức đúng lúc có thể dùng để gối đầu, xong xuôi lại quay người tiếp tục tìm đồ có thể dùng được.     

 

Cô tìm thấy một cái bàn nhỏ bị sứt một góc nhỏ, ba cái ghế đẩu vuông nhỏ làm bằng gỗ, một ấm nước cũ, một tủ quần áo bị mọt gặm cắn, nó lớn như vậy nếu như đặt xuống rồi tháo ra thì có thể làm thành một cái giường, Mộc Điềm ngó trái ngó phải một chút càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, ngày mai cô sẽ nhờ người hạ nó xuống giúp mình.  

 

Cô còn tìm được hai cái tủ kính dài, có mấy cái lỗ lộn xộn không đồng đều, cái này không phải có thể dùng để trồng rau sao? 

 

Mộc Điềm lại đào đào, tìm được một thiết bị điện bị bung vỏ, không biết đây là cái gì nữa, cô lôi nó ra ngoài thử cắm điện, chỉ trong phút chốc căn phòng đã ấm lên.  

 

"An An, An An, em mau vào đây, mau vào đây." Mộc Điềm vui sướng kêu lên, giọng cô càng lúc càng to, vui đến muốn điên luôn rồi. 

 

Mộc An vội vàng đặt nồi xuống chạy vào trong: "Sao vậy ạ?"

 

"Em xem, cái này có thể tỏa nhiệt, nếu cắm nó lên thì nhà sẽ trở nên ấm hơn, có phải bây giờ em đứng đây đã không còn cảm thấy lạnh như trước, đúng không?" Mộc Diềm hào hứng nghịch cái đồ điện cũ nát này.

 

Mộc An liên tục gật đầu, tay anh nhúng vào nước đã lạnh cóng hết cả rồi nhưng bây giờ đứng đây thì cảm thấy ấm hơn: "Thật là thần kỳ, đây là cái gì thế chị?"

 

"Chị cũng không biết, nếu không, chúng ta đặt tên cho nó đi?" Mộc Điềm cười, nhẹ nhàng di chuyển nó đến bên cạnh tường: “Em thấy nên đặt tên là gì?”   

 

"Máy sưởi?” Mộc An đong đưa cái đầu nhỏ, hỏi. 

 

Mộc Điềm mặt mày rạng rỡ nói: "Được, vậy thì gọi là máy sưởi đi.” Cô thầm hạ quyết tâm định lén lút làm xong cái giường rồi mới cho Mộc An biết tạo một điều bất ngờ.  

 

Sau bữa cơm tối, Mộc Điềm dùng củi đi nhặt ban ngày để nấu nước nóng cho hai chị em tắm, xong xuôi hai chị em về chỗ ngủ làm bằng thùng giấy đắp quần áo lên, cô bắt đầu lấy quần áo từ trong bao tải ra, luồn chỉ vào kim, đổ phụ kiện lên trên miếng xốp, sau đó nhìn theo bản mẫu bắt đầu làm việc. 

 

Mộc An còn nhỏ, lúc đầu còn có thể phụ giúp làm được một hai chiếc sau đó thì ngủ quên mất, Mộc Điềm khâu từng mũi kim một làm từng cái từng cái một, trong lòng thầm nghĩ phải làm nhanh lên để còn lấy thêm hàng. 

 

Mộc Điềm làm đến lúc trời tờ mờ sáng được hai mươi bảy chiếc, còn lại một nửa ngày mai cố gắng làm nhanh là có thể giao hàng trước thời hạn, cô đắp thêm quần áo cho Mộc An đang co rúc vào vách tường, còn bản thân thì lén lút ra ngoài, trời sắp sáng rồi, trên đường phố đã bắt đầu có người quét dọn, lúc này nếu đi ra ngoài thì có thể nhặt được rất nhiều chai và hộp giấy có thể bán lấy tiền.   

 

Những ngày tiếp theo, Mộc Điềm làm đồ thủ công, nhặt chai, bán báo, đào đất trồng rau, sửa sang lại nhà cửa, thu dọn từng đồ vật bày biện, trang trí cho hợp lý dần dần căn phòng cũng có hình dáng của một ngôi nhà.

 

Mộc Điềm thừa dịp Mộc An đi giúp dì Trịnh trồng rau mời Thẩm Du về nhà, lúc này trên tay cô ôm một túi màu đen lớn bên trên còn buộc thêm mấy túi đen nhỏ che đi gần hết mặt, đi sau lưng Thẩm Du, Thẩm Du muốn giúp đỡ nhưng cô cứ giữ khư khư như là đang ôm bảo vật vậy, không chịu thả tay ra, cuối cùng anh cũng phải chiều theo ý cô.

 

Thẩm Du đi đến nơi, không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy cảnh trước mắt, hai bên cổng đặt hai cái tủ kính dài bên trong bỏ phân nửa đất, lưa thưa có mấy mầm xanh nhỏ đang nhú lên. Trước cửa nhà có mấy chồng gạch dùng để kê nồi, bên dưới còn có củi đốt và than đen nấu còn dư lại.   

 

Trước kia vốn dĩ là một phòng chứa đầy đồ linh tinh, lặt vặt bây giờ đã mang cảm giác của một gia đình nhỏ, dù ngôi nhà không có vách ngăn nhưng nhìn kĩ thì có thể phát hiện ra ngôi nhà giống như đã được cô phân chia rõ ràng, ví dụ như chỉ cần nhìn một cái thì có thể biết góc nhỏ đó là chỗ ăn cơm, ở đó có một cái bàn, ba cái ghế gỗ, đặt ở trên là ấm nước cũ mà mà anh không dùng đến đã được rửa sạch sẽ.   

 

Sau khi Mộc Điềm đặt đồ xuống, cười rộ lên lộ ra chiếc răng khểnh chỉ vào cái tủ quần áo cao hai mét ở kia: “Chính là cái này, anh có thể hạ xuống giúp em không? Cô vốn định nhờ chú Trịnh nhưng chú ấy vẫn luôn không có thời gian, hôm nay đúng lúc gặp được Thẩm Du đang định đi đến nhà bọn họ, cô nhân tiện nhờ anh giúp đỡ. 

 

“Em đặt nó xuống để làm gì?”Thẩm Du còn nhớ cái tủ này đã bị mọt gặm  đến nỗi không dùng nữa, bây giờ đặt nó xuống thì cũng không sửa được: “Đừng đặt cái tủ này xuống, đáy của nó đã bị gặm gần hết, để xuống một cái thì sẽ đổ ngay rất nguy hiểm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play