Mùa đông vào tháng 1 thời tiết giá lạnh, nhiệt độ thấp hơn 12℃, trời âm u nhiều mây, gió Đông Nam thổi từ cấp 3 đến cấp 5.
Bên ngoài trời đã bắt đầu tối, đèn đường lần lượt được bật lên chiếu sáng cả con đường. Trên đường có nhóm bạn đi dạo cùng nhau, cũng có những người một mình rảo bước đi trên đường, có người đang âm thầm cố gắng hết mình, cũng có những người chưa biết đi đâu về đâu, có người cả ngày chán chường, cũng có những người đã sớm chấp nhận số phận, có những người đã sớm không còn hy vọng cuộc sống nhưng vẫn giấu nó sau vẻ ngoài sáng sủa, dù thế nào đi nữa cũng không ai có thể nhìn thấu được ai.
Mộc Điềm ra khỏi trạm tàu điện ngầm bắt xe buýt đi lên, con đường không bằng phẳng khiến xe buýt lắc lư dữ dội, cứ đi được một đoạn lại phanh gấp làm dạ dày cô cuộn trào lên, vô cùng khó chịu, cô thầm nghĩ trong lòng chỉ cần chịu đựng một lát nữa là đến rồi.
Chập tối, trước phân xưởng chi nhánh công ty vận chuyển Senda Express, một đám đàn ông đang đứng xếp hàng trước một cái bàn lung lay như sắp sập đến nơi, đứng xếp hàng để chuẩn bị đi vào xưởng.
Mộc Điềm xuống xe vội vàng gọi cho người mô giới việc làm nói cô đã đến hỏi anh ta đang ở đâu?
Ở bên lề đường có một người đàn ông thấp bé đang đứng, anh ta khẽ rít điếu thuốc rồi giơ tay ra hiệu với cô, vẻ mặt khó chịu: “Ở đây, nhanh lên, là gì mà lâu thế!”
“Xin lỗi anh.” Mộc Điềm từ trạm xe buýt đối diện chạy lại, vội vàng lấy chiếc điện thoại đời cũ của mình ra kiểm tra lại thông tin với anh ta, cô không dám nói tàu điện ngầm lúc tan làm rất đông người, điểm đến lại quá xa mới khiến thời gian trễ hơn dự kiến, nhưng những lý do này trong mắt người khác chỉ là tìm cớ mà thôi.
Người đàn ông nhìn thoáng qua, đưa cho cô hai tờ đơn: “Ghi họ tên, số điện thoại vào đây rồi cầm chứng minh thư ra để chụp ảnh.”
Một cảnh tượng vốn chẳng có gì lại khiến rất nhiều người chú ý tới, những người đứng ở đây đều là đàn ông chỉ có riêng cô là phụ nữ nên việc bị người ta để ý đến cũng không có gì khó hiểu, Mộc Điềm làm như không nhìn thấy những ánh mắt đang đặt trên người mình, cô bình tĩnh đưa chứng minh cho anh ta rồi mới bắt đầu điền thông tin vào tờ đơn.
“Qua đi bên kia đứng xếp hàng, chờ một chút sẽ có người mang cô đi vào, vào làm thì nghe theo sự sắp xếp của người ta là được.” Người đàn ông chụp ảnh xong đem chứng minh trả lại cho cô, thuận tiện dặn dò.
Mộc Điềm nắm áo khoác của mình, chạy đến xếp hàng, gió phả vào mặt lạnh buốt, cô khẽ hít một hơi mặc kệ gương mặt lạnh đến đau rát tiếp tục đi vào đứng cùng với nhóm người trước mặt, cô không để ý thấy trong đám người lại có thêm vài người nữa tới.
Một người đàn ông mập mạp mặc chiếc áo khoác gió cỡ lớn đi ra từ nhà máy, đứng trước mặt bọn họ đưa mắt nhìn qua một lượt thì dừng lại trên người Mộc Điềm, anh ta nhìn một lúc lâu rồi khẽ nhíu mày nói: “Trước kia có từng làm việc này bao giờ chưa?”
“Chưa.” Mộc Điềm không khỏi căng thẳng, sợ ông ta sẽ nói không cần người mới nên vội vàng nói tiếp: “Tôi có thể chịu khổ không thua gì với đàn ông.”
“Vậy cô có thể nâng được thùng hàng mấy trăm cân? Muốn so với bọn họ?” Người đàn ông mập mạp chỉ vào đám đàn ông, giọng điệu không tốt lắm: “Tôi nói cho cô cậu biết, cảm thấy làm được thì hãy đi vào, nếu không thì ra về sớm đi, đừng cố gắng gượng.”
“Làm được, làm được, có gì mà không làm được?”
“Phải, việc này chúng tôi đã làm nhiều lần rồi.”
Cả đám cười cười nói nói, rõ ràng là đang giễu cợt Mộc Điềm không biết điều, từ trước đến nay, ở đâu cũng có những người đàn ông luôn xem thường phụ nữ, mà dĩ nhiên những người này nằm trong số đó.
“Nếu không làm được, tôi sẽ không lấy đồng nào mà đi ngay lập tức.” Giọng nói nhỏ bé của Mộc Điềm chứa đầy sự kiên định, không chút để ý đến lời cười nhạo của bọn họ.
Bởi vì cô đã nghe nó rất nhiều lần.
“Ồn ào cái gì, im lặng!” Người đàn ông mập quát lên.
Anh ta nhìn chằm chằm Mộc Điềm một lúc lâu cuối cùng rời mắt, dẫn hơn ba mươi người bọn họ vào trong, cả đám cũng không nói đến chuyện này nữa, nhanh chóng theo chân người đàn ông.
Vị trí của công ty vận chuyển nhanh này rất hoang vắng, xung quanh không có người ở, dọc đường đi tối đen như mực, mọi người chỉ có thể bật tạm đèn điện thoại lên để soi đường đi, Mộc Điềm ở phía sau không bật đèn mà mượn ánh đèn của bọn họ để di chuyển.
Người đàn ông mập dẫn bọn họ đến một bãi đất trống, để tất cả xếp thành ba hàng, trước khi sắp xếp công việc, nói với họ vài quy định cơ bản của công ty.
“Thứ nhất, các cậu phải nhớ kỹ chúng ta là công ty làm việc từ xa, khi đến làm phải điểm danh ba lần, khi tan làm ký tên lại rồi chụp hình gửi lại cho tôi.”
“Thứ hai, thanh toán lương trong ngày, bây giờ là 7 giờ các cậu làm đến 7 giờ sáng mai thì khoảng 9 giờ sẽ có lương, không cần phải hối thúc, nếu có sai sót hay chưa nhận được lương thì trực tiếp đến tìm tôi.
“Thứ ba, khi làm việc phải chú ý an toàn, tránh các xe chở lớn ra vào, làm ở băng chiều thì phải để ý tránh hành hóa rơi xuống người. Tòa nhà bên tay phải của tôi có nhà vệ sinh, nhà ăn và cantin, thời gian nghỉ ngơi ăn uống của mọi người là nửa tiếng, nếu muốn đi vệ sinh phải nói với nhân viên chính thức, rõ chưa?”
“Rõ rồi.” Mọi người đồng thanh đáp.
Bắt đầu phân công công việc, người bên cạnh cô lần lượt được sắp xếp vào các vị trí khác nhau, từng người từng người rời đi cuối cùng còn lại mình cô vẫn chưa tìm được vị trí phù hợp. Ba mươi sáu con người còn mình cô đứng yên tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi.
Ngay lúc đó chuông điện thoại của người đàn ông vang lên, có vẻ như lại có nhóm người mới đến, anh ta nói với cô một câu rồi ra ngoài: “Cô ở đây chờ tôi, lát nữa tôi sẽ sắp xếp vị trí cho cô.”
Mộc Điềm cười gật gật đầu, nàng kéo mũ xuống, che đi đôi mắt mệt mỏi, cô đi ra đằng sau chiếc xe máy ngồi xuống mượn nó để tránh gió, nhìn mọi người bắt đầu bận rộn làm việc không khỏi có chút hâm mộ.
Mỗi lần lựa chọn cô vẫn luôn là người còn sót lại, trước khi là vậy, bây giờ vẫn như thế, lúc đầu cô luôn cúi đầu nhẫn nhịn, dần dần cô cũng học được cách lấy lui làm tiến, cô vẫn cố gắng bước tiếp dù không chắc sẽ đạt được kết quả thậm chí đi vào đường cùng mà không hề hay biết.
Nhìn thấy người đàn ông mập mạp lại xếp việc cho một đám người mới mà cô vẫn chưa được sắp xếp, trong lòng không khỏi lo lắng nếu cô không được tìm được công việc ở đây, cô lại phải nhanh chóng đi tìm việc khác, đến đây cô không kiếm được đồng nào còn có thể mất không tiền xe.
Mộc Điềm mau chóng tính toán trong đầu, trời cũng đã khá muộn, lúc cô chuẩn bị rời đi thì trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Cô, đi với tôi.”
“Được.” Mộc Điềm mỉm cười, lộ ra hai cái răng khểnh, con mắt sáng ngời mà nhìn người đàn ông trước mặt: “Cảm ơn.”
“ Ừ.” Anh ta vẫy tay bảo cô đi theo, cầm điện thoại đi ra khỏi nhà máy.
Dỡ hàng, phân loại, rà quét, bốc hàng, băng chuyền của máy thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu báo hiệu, phát ra âm thanh ầm ĩ, xe vận tải ra vào, khói xe bốc lên nồng nặc, mỗi người đều chú tâm vào công việc của mình.
“Cô ở đây phân loại túi, phân theo màu sắc, đủ 30 cái thì bó lại chất ở bên kia.” Lạc Giang nói với cô sau đó chỉ tay vào đống hàng chất cao bên cạnh, cầm lấy bó dây buộc đưa cho cô: “Lấy cái này buộc lại, lúc phân loại chú ý đống hàng bên cạnh có thể rơi xuống, nhớ cẩn thận một chút.”
Mộc Điềm gật đầu, lập tức tức bắt tay vào phân loại túi, màu đỏ là xe chuyên chở, màu vàng là vật dụng quan trọng, màu xanh là đường hàng không, trong mỗi bó hàng có chứa nhiều loại túi khác nhau, mỗi lần mở ra lại một mùi hôi thối lại bốc lên từ mỗi bọc hàng, nhưng cô cũng không tỏ khó chịu mà nghiêm túc phân loại từng cái một, động tác rất gọn gàng, nhanh chóng.
—— Bịch ——
“Mau tránh ra!”
“Cẩn thận!”
“Nó đang rơi xuống kìa.”
Một thùng hàng chệch khỏi băng chuyền, rơi thẳng xuống chân Mộc Điềm, mắt thấy chỉ còn cách mấy milimet, tất cả mọi người đều khẽ hít vào, chỉ có cô nhanh chóng lại tinh thần, đem kiện hàng được ghi là tủ lạnh đặt lại lên băng chuyền, khẽ cười như không có chuyện gì xảy ra: “Không sao.”
“Lần sau nhớ cẩn thận, nếu xảy ra chuyện chúng ta đều chịu trách nhiệm không nổi đâu.”
“Đúng vậy, cẩn thận một chút, nếu không thì đứng cách xa băng chuyền ra?”
Nhìn xem, ông trời vẫn rất chiếu cố cô.
“Được.” Mộc Điềm cúi đầu kéo bọc túi ra xa băng chuyền, cô còn chưa kịp phân loại xong thì bọn họ lại đem đến hơn mười bao nữa.
Ở đây trừ mái nhà có thể che nắng ra thì gió vẫn có thể thổi vào từ khắp nơi, từng cơn gió lạnh thổi đến làm cô cảm thấy rùng mình, mọi người dường như không cảm thấy lạnh, chỉ tập trung vào phân loại hàng hóa trên băng chuyền, bốc hàng chất lên xe.
“Kiện hàng lớn để ở đây, đừng đem kiện hàng nhỏ lại.”
“Cậu quét nhanh tay lên, không thấy hàng đang chất cả đống sao?”
“Vác nhanh lên!”
“Cậu sao lại chất hết hàng ở đuôi xe thế này, không thấy bên trong thừa rất nhiều chỗ sao?”
“Mẹ nó, cậu có thể làm được không hả?”
Vào 11 giờ đêm có nửa tiếng để nghỉ ngơi, mặc dù có nhà ăn nhưng bữa khuya thì phải tự trả tiền, tất cả mọi người đến ùa nhà ăn chỉ còn lại Mộc Điềm, cô chậm rãi đứng lên từ đống túi bẩn, nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên bục, cô đi đến cantin mua một chai nước nhỏ nhất cùng một cái bánh mì, tổng cộng hết 4 tệ, cô quét thẻ thanh toán rồi cầm đồ ăn ra cửa, đứng đấy vừa ăn vừa ngửi mùi thơm của thức ăn bay tới từ khu bên cạnh.
Nghe nói đồ ăn bên trong đó một phần hết 9 tệ.
“Xe tới rồi, nhanh tay lên!”
“Đến đây, đến đây.”
“Vội cái gì mà vội!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT