Thì ra chính tai nghe được anh quyết định rời đi lại là loại cảm giác này, đáy lòng cô như có gì đó đang từ từ vụt mất nhưng cho dù cô cố gắng cỡ nào làm thế nào cũng không thể bắt lấy nó.
Mộc Điềm chậm rãi nắm chặt lấy thanh nắm cửa, mở cửa phòng ra: "Ngày tháng đã quyết định chưa?"
"Sắp rồi." Cả người Mộc An tựa vào tường ở sau lưng, nhìn thẳng về phía trước: “Cuối tháng hai này.”
Phải đi nhanh như vậy sao?
"Được, em sang đấy cố gắng học tập thật tốt, xem xem có cần công chứng giấy tờ gì không, hay là muốn mang theo cái gì, tranh thủ thời gian này chuẩn bị cho xong.” Mộc Điềm tìm lại giọng nói của mình, dặn dò anh mấy câu.
Quả nhiên, đây mới là kết quả cô mà muốn.
Mộc An dán mắt vào chiếc nhẫn trên tay phải của cô, chậm rãi đi tới gần, cúi đầu tựa lên vai cô, mang theo ba phần say bảy phần giả nói: “Chị, tân hôn vui vẻ! Hôn lễ của hai người có lẽ em không thể tham dự được, sau khi chị kết hôn dọn về Thẩm gia sống chắc sẽ không có thời gian trở về nơi này, chờ em đi rồi chị đem căn phòng này đổi lại thành phòng chứa đồ đi, dù sao cũng tốt hơn là để trống.”
Không đợi Mộc Điềm kịp phản ứng, anh đã ngẩng đầu khẽ mỉm cười với cô, chủ động đứng cách xa cô, giống như trốn tránh khỏi cái gì đáng sợ vậy, anh né tránh ánh mắt của cô, quay người trở về phòng đóng cửa lại.
Chiếc nhẫn trên tay cùng với nhiệt độ trên bờ vai, đều nóng đến nỗi làm cô cảm thấy đau đớn, khiến cô cảm thấy bản thân là người mang tội lỗi nặng nề, khẽ hé môi lẩm bẩm: “Em đây là muốn đi bao lâu?”
Mộc Điềm đóng lại cửa phòng lại, bật đèn lên, lấy ra một quyển sổ nhỏ, bên trên hiện lên dày đặc những con số cùng ghi chú, những khoản thu nhập, chi tiêu, khoản dư được viết rất rõ ràng, cô lật sang trang mới, ghi chép những khoản thu chi ngày hôm nay vào trong, cô tập trung ghi chép, bất giác cô đã ngồi rất lâu.
Mộc Điềm nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài rót cho mình một cốc nước uống, vật nhỏ từ trong ổ của mình đi ra, vươn người một cái rồi đi đến ngồi xuống trước mặt cô kêu lên một tiếng vô cùng ngoan ngoãn: “Meo~”
Cô đặt ly nước xuống, ôm lấy mèo nhỏ khẽ vuốt ve, mèo nhỏ nheo mắt lại hưởng thụ sự chăm sóc của cô, trán cô dụi lên bộ lông mềm như nhung của nó, cười cười đi ra phòng khách: “Vật nhỏ.”
Chăn mền một nửa còn trên sô pha, một nửa rớt xuống mặt đất, cái ly không còn đặt ở trên bàn trà, cô nhặt chăn lên, ôm mèo nhỏ vào trong ngực nằm xuống ghế đắp kín chăn lại.
Lại nói vật nhỏ này đã tới đây được bốn năm rồi, trước kia là một con mèo con bẩn thỉu, còn bây giờ vật nhỏ này một chút cũng không nhỏ, nặng tới mười hai cân.
Mộc Điềm ở trong bóng tới đưa mắt nhìn xung quanh, đầu mũi có chút chua xót, nhớ năm đó cô không đồng ý để Thẩm Du đón về sống ở Thẩm gia mà chọn ngôi nhà chứa đồ bị bỏ không nhiều năm của Thẩm gia.
"Em suy nghĩ cái gì thế? Người sao có thể sống ở đây được?” Thẩm Du nhíu mày, không thể tin mà nhìn cô, hai người là do anh dẫn về, đương nhiên anh tự có sắp xếp.
Căn phòng này là phòng chứa đồ chỉ có 60m2, không có vách ngăn cũng chỉ có một nhà vệ sinh, bên trong còn chất đầy những vật dụng không dùng tới, chỉ có lúc cần để đồ hay lấy đồ thì họ mới cho dì đến đây, căn phòng này đến cái cửa sổ cũng không có, con người căn bản không thể sống ở đây được.
Mộc Điềm lắc đầu, cố gắng thuyết phục Thẩm Du: "Nơi này rất tốt, anh cho em thuê phòng này đi, tiền thuê nhà mỗi tháng em đều sẽ trả cho anh.” So với ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng, hứng gió lạnh mùa đông thì ở đây đã tốt hơn rất nhiều, cô không muốn gây thêm rắc rối cho Thẩm gia, càng sợ phải ăn nhờ ở đậu nhà người khác, ít nhất ở đây cô còn có thể trả tiền thuê nhà, chỉ có làm như thế cô mới có thể an tâm thoải mái hơn một chút.
"Em không cần sợ mắc nợ, chờ em lớn lên rồi từ từ tả lại cho nhà anh cũng không muộn.” Thẩm Du cân nhắc kỹ từ ngữ, cố gắng nói khéo léo nhất có thể: “Nơi này… thật sự không thích hợp cho người ở, anh đã chuẩn bị xong cho bọn em hai căn phòng rồi, chúng ta quay trở về nhé?” Anh cũng không phải người tốt bụng gì, không phải cứ gặp người là sẽ cứu giúp, chỉ vì dáng vẻ cô giãy dụa đến bỏ cuộc thật sự rất giống với Thẩm Đông, xuất phát từ tâm tư riêng nên anh mới muốn giữ người giống em ấy ở lại bên cạnh mình.
"Nếu như anh không đồng ý, cũng không sao, chờ em lớn lên, nhất định sẽ đền đáp ân tình này cho mọi người." Nếu như không thể, cô thà rằng rời đi cũng không muốn gây thêm phiền phức cho họ, Mộc Điềm nắm tay Mộc An cúi đầu thật sâu chào tạm biệt họ: “Cảm ơn mọi người, tiền viện lần trước cháu nhất định sẽ nhanh chóng trả lại.”
"Em muốn đi đâu? Em còn có thể đi đâu được?" Thẩm Du không vui, sao cô lại cố chấp như vậy? Chẳng lẽ cô muốn ăn xin trong thôn nhỏ kiếm tiền sinh hoạt? Đây thì là kế hoạch gì chứ?
Mộc Điềm cong môi cười một tiếng: “Nơi nào cũng có thể đi, đi đến đâu cũng được.” Nói xong cô dẫn Mộc An đi ra ngoài, thật đáng tiếc cô còn tưởng sau này sẽ không phải chịu lạnh nữa chứ.
Cô cúi đầu nói xin lỗi với Mộc An, Mộc An lắc lắc đầu, nắm chặt tay cô: “Chị không sao đâu, chỉ cần chúng ta mãi mãi ở bên cạnh nhau là được rồi.”
"Ừ." Mộc Điềm gật đầu cười.
Thẩm Phẩm Vân vỗ vai Thẩm Du, ra hiệu anh đừng lên tiếng, chậm rãi nói: "Tiền thuê nhà 150 một tháng, bao điện không bao nước, đóng tiền thuê nhà vào mùng 10 mỗi tháng, có ý kiến gì không?"
Mộc Điềm dừng lại, mừng rỡ quay đầu, cười tươi đến nỗi lộ cả hàm răng, liên tục nói: “Không có, không thành vấn đề.”
"Ba, sao người lại làm loạn cùng với em ấy thế, nơi này thì làm sao có thể để cho người ở?” Thẩm Du bất mãn, vô cùng buồn bực nhìn ba anh.
Thẩm Phẩm Vân nhìn con của mình, dù sao anh vẫn còn nhỏ, không hiểu được cũng là bình thường: "Thẩm Du, cô bé đó không giống với Thẩm Đông, con hãy nhìn kỹ lại đi.”
Thẩm Du như bị lời nói của ba anh bị điểm một phát, sau đó mới phát hiện ra hai người thật sự có chút khác nhau, giống như Thẩm Đông nhất định sẽ đồng ý, còn cô, cái đầu nhỏ của cô không biết đang nghĩ cái gì nữa anh không tài nào đoán được, dù sao ba anh cũng đã mở miệng, anh cũng chỉ có thể lui một bước: “Vậy anh tìm người sửa sang lại nơi này, cần phải xây thêm cửa sổ, còn có nhà bếp và phòng ngủ, đồ nội thất cũng cần đặt mua, muốn nhanh thì cũng phải chờ một tuần mới vào ở được.”
"Không cần, đêm nay bọn em sẽ ở đây luôn." Mộc Điềm vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc, cô bây giờ không cần ngày nào cũng phải nghĩ đến chuyện hôm nay phải ngủ ở đâu, không cần đi tìm nơi che mưa chắn gió, xung quanh không có cửa sổ vừa đúng lúc có thể giữ ấm vào mùa đông.
Thẩm Du thật sự chịu thua cô: "Ở đây cái gì cũng không có em ở thế nào được?"
"Em có cách riêng của mình, anh cùng chú không cần lo lắng." Mộc Điềm cười ngọt ngào, lại nói thêm một câu: "Chú Thẩm, cháu có một việc muốn phiền chú giúp."
"Cháu nói đi." Thẩm Phẩm Vân dùng ánh mắt ngăn Thẩm Du lại.
Mộc Điềm xấu hổ cúi đầu: "Xin chú cho cháu thời gian hai tháng, hai tháng sau, cháu sẽ trả từ từ trả lại tiền thuê nhà cho chú được không?"
"Có thể." Thẩm Phẩm Vân nhìn đồng hồ, lấy một tờ năm mươi tệ từ trong ví ra đưa cho cô: "Bây giờ trời cũng khuya lắm rồi, cháu xem rồi dọn dẹp, tối nay dọn dẹp chỗ ngủ trước, tiền này xem như chú cho cháu mượn, cháu phải trả trong tháng này, nếu không trả nổi thì tính thêm tiền lãi." Ít nhiều gì ông cũng đã nhìn ra được tính tình của cô.
Ông ấy đã nói đến mức này, Mộc Điềm nếu như không nhận thì thật sự không phải phép, dù sao đây là tiền mượn trước sau gì cũng phải trả, cô cầm lấy tiền, cúi gập người xuống: "Cảm ơn chú, cháu nhất định sẽ trả lại cho chú đúng hạn.".
Thẩm Phẩm Vân hài lòng gật đầu, đưa chìa khóa phòng chứa đồ cho cô, sau đó ra về cùng Thẩm Du, Mộc Điềm nắm tay Mộc An vui vẻ đi vòng vòng tại chỗ trong căn nhà nhỏ: "Mộc An, Mộc An chúng ta có chỗ ở rồi, chúng ta có chỗ đặt chân rồi, chúng ta không cần phải chịu lạnh nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT