"Em chỉ cần mấy tấm ván thôi." Mộc Điềm không quan tâm phía dưới có bị ăn rỗng hay không.
Thẩm Du trầm mặc: "Em đi nhờ dì Trịnh hộp dụng cụ cầm tới đây."
Dì Trịnh vẫn còn ở ruộng rau, không biết chú Trịnh có ở nhà không, Mộc Điềm thử gõ cửa: "Chú Trịnh, chú Trịnh
"Ai đấy, đến đây." Trên người chú Trịnh còn đang mặc đồ làm việc, vội vàng đi ra mở cửa.
Mộc Điềm cười ngọt ngào nói: "Chú Trịnh, cháu muốn mượn hộp dụng cụ một chút được không ạ?"
"Được, có thể." Chú Trịnh xoay người đi vào nhà lấy ra hộp dụng cụ, bên trong hộp có đầy đủ mọi dụng cụ nên rất nặng, chú ấy còn cố ý nhắc nhở cô vài câu, từ nhà chú Trịnh trở về chỉ mất có ba phút.
Về đến nhà, ngay cả Thẩm Du cũng kinh ngạc với sức lực của cô, anh dời cái bàn nhỏ của cô lại, lót thêm mấy tờ báo rồi đứng lên đập, khoảng mười phút sau cái tủ đã được tháo ra, lúc anh chuẩn bị đi xuống thì bắt gặp ánh mắt khâm phục của cô nhóc dành cho anh, khiến anh không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Mộc Điềm cưa phần bị hỏng của tấm gỗ đem bỏ đi để lại phần còn dùng được ghép chúng lại thành một tấm ván hoàn chỉnh, đẩy lại bên cạnh thùng giấy chỗ hai người ngủ, đặt tấm ván lên trên đó, lại lấy ra một tấm vải từ túi đen lớn trải ra làm thành đệm, sau đó tiếp tục gấp chăn lại cho gọn gàng để một cái lên gối đầu, xong rồi.
Mộc An từ ngoài ruộng trở về, trên tay còn cầm rau mà dì Trịnh cho, vừa vào cửa đã khóc toáng lên.
"Làm sao vậy, có phải bị ngã ở đâu không?" Mộc Điềm vội vàng kiểm tra cả người anh xem bị thương ở đâu.
Anh khóc lóc hỏi cô: "Chị, có phải chị làm chuyện gì xấu không? Chúng ta không cần làm chuyện xấu, em không muốn chăn mềm cũng không muốn giường, cũng không cần gối."
Mộc Điềm dở khóc dở cười, phải dỗ anh rất lâu, vừa dỗ vừa nói từng cái từng cái một cho anh biết, giải thích tiền làm sao mà có được, anh mới ngừng khóc nhưng cũng chỉ nín được một phút đồng hồ anh lại khóc tiếp.
Lần này là vui đến phát khóc, không sao, coi như là để Thẩm Du xem trò cười thôi mà.
Thẩm Du thầm nghĩ cô thật sự là một người luôn khiến người khác phải kinh ngạc.
Trước kia mỗi ngày cô đều mong có một ngày được ăn no mặc ấm, có mái ngói che đầu, mong một ngày mà có thể nằm trên giường đắp chăn thật dày rồi đi ngủ, không cần sợ bị người ta đuổi, cũng không cần sợ bị người ta đánh, không cần đi chợ nhặt rau nát sống qua ngày, ai có thể nghĩ tới vào năm 2008 nó sẽ thành sự thật chứ?
Tất cả mọi thứ có được đều vì họ gặp được một thiếu niên mang tên là Thẩm Du.
Năm 2009, xây được ba cửa sổ.
Năm 2010, xây vách tường, có phòng trống.
Năm 2011, xây tường rào, họ không chỉ trồng rau mà còn trồng hoa.
Năm 2012, mua được hai cái giường, hai cái bàn, hai cái tủ quần áo.
Năm 2013, mua được đồ điện tử đầu tiên là tivi sau đến chiếc xe đầu tiên là xe đạp.
Năm 2014, lắp máy nóng lạnh, không còn cần dùng củi nấu nước nữa.
Năm 2015, xây một gian bếp nhỏ, nhà hàng xóm đã không còn thấy được Mộc An nấu ăn.
Năm 2016, hai tủ lạnh cũ được tân trang lại.
Năm 2017, có ghế sô pha mới và một chiếc bàn mới là đồ đã qua sử dụng vẫn giữ được dáng vẻ lúc đầu đến 90%.
Nhờ chín năm góp nhặt chỗ này chỗ kia, phòng chứa đồ bây giờ đã trở thành căn nhà ấm áp.
Trong suốt chín năm đó, cô làm đồ thủ công, nhặt về chai, làm phục vụ, rửa bát, bán quần áo, bán hàng ngoài lề đường, giao hàng, lao công, bảo mẫu, trợ lý, chỉ cần là những việc không yêu cầu bằng cấp lại có thể tận dụng được, có thời gian làm thêm việc, cơ bản thì cô đều đã làm hết.
Cô từng hỏi Mộc An: "Em muốn có một ngôi nhà không?"
Anh nói: "Muốn!"
Cô lại hỏi: "Căn nhà sáu mươi mét vuông này được chứ?"
Anh nói: "Rất tốt!"
Cho nên nhiều năm nay Mộc Điềm, một đồng một cắc cũng phải tính toán rõ ràng, chính là mua lại căn phòng này từ Thẩm gia, cô muốn cho anh một ngôi nhà, cho mình một nơi trở về, nhưng anh đột nhiên lại nói ‘Đổi lại thành phòng chứa đồ đi.’ một câu này của anh so với bị dao đâm vào lòng còn đau hơn.
Con người có thể lại có mấy cái chín năm đây?
Cô không có trình độ, anh mỗi ngày đi học ở trên lớp trở về đều sẽ dạy lại kiến thức trên sách giáo khoa cho cô, vậy nên cô biết chữ, nhưng không biết được đời người.
Một quyển sách đọc lần thứ hai sẽ khác với lần đọc lần thứ nhất, nếu kiên nhẫn đọc thì sẽ phát hiện ra nhiều điều mới, một cách lý giải mới, chỉ tiếc rằng Mộc Điềm lúc đó không hiểu được cũng không có thời gian để hiểu.
Qua đêm hôm nay bọn họ giống như đã thay đổi nhưng cũng giống như không thay đổi gì.
Anh trở nên lễ độ hơn, không vượt qua phép tắc đối với cô quan tâm mà cũng xa cách.
"Ơ, người kia không phải em trai cô sao?”
"Mộc… ưm ưm… "
Mộc Điềm che miệng cô ấy lại, kéo cô né vào trong một cửa hàng: "Xuỵt ~ đừng gọi em ấy."
Đây là đồng nghiệp làm cùng ở cửa hàng bán hoa, hai người thường cùng nhau tan làm, dần dà cô ấy cũng quen biết với Mộc An.
"Vì sao? Không phải chỉ là chào hỏi thôi sao?" Tạ Phân không hiểu, thắc mắc mà nhìn cô.
Sao lại phải trốn đi? Bởi vì cô chột dạ, không dám chứ sao.
Với lại Mộc An chắc cũng không hy vọng cô biết anh phát tờ rơi ở đây?
Mộc Điềm lập lờ nói: "Bây giờ con nít đều dễ xấu hổ, chắc chắn không muốn bị chúng ta nhìn thấy, nếu không mặt mũi để ở đâu?”
Tạ Phân nhìn ra đằng sau cô, nhe răng cười, cầm theo túi thuốc bỏ chạy: “Tôi phải đi trước để mua thuốc cho mẹ đây, ngày mai gặp lại.” Sắc mặt cậu nhóc kia như muốn ăn thịt người vậy. Thật đáng sợ, gầy đến mức độ đấy không biết có bị bệnh gì không.
"Thuốc… không phải đang cầm trên tay sao? Muốn nói dối thì cũng không biết tìm một lý do tốt hơn.” Mộc Điềm đen mặt lại, thuốc này là hai bọn cô vừa cùng nhau đi mua, có lý do nào có thể tệ hơn không?
Cô quay người, đập vào mắt là Mộc An đang đứng ngay trước mặt, cô vô thức quay người lại, thì thầm một tiếng: “Cái cớ này không hề tệ chút nào.”
Mộc An ôm lấy tập tờ đơn, cách sau cô mấy bước: “Tối nay em không về nhà, chị ăn ở ngoài rồi hãy đi về.”
"Cái đó, em định đi đâu? Mấy giờ về” Mộc Điềm theo thói quen truy hỏi.
Mộc An trả lời từng cái một: "Đi nhà bạn học, có lẽ sẽ không trở về, em còn có việc, đi trước đây.”
Không biết bắt đầu vì cái gì, bọn họ vốn là đi cạnh nhau, bây giờ lại biến thành một trước một sau. Mộc Điềm về nhà ăn mì tôm, sau lại chuyển cho Mộc Điềm hai trăm tệ, dù sao đến nhà bạn học cũng nên cầm theo gì đó, đúng không?
Tiệm hoa vào cuối năm đơn đặt hàng của tiệm hoa cũng bắt đầu tăng lên, Mộc Điềm thường xuyên tăng ca đến nửa đêm, cắm xong hoa của từng đơn hàng mới có thể tan làm, buổi sáng thì cô đi bán đồ ăn sáng, vào buổi chiều cô mới đến tiệm hoa.
Mộc An là người làm đồ ăn sáng, hai ngày nay cô đều không nhìn thấy anh, đương nhiên bữa sáng cũng không thể bán được, cô tan làm khá trễ, mỗi ngày đều phải đi qua cầu Thạch Phi Kiều, hơn nữa cũng đi qua Bách Hoa Môn một nơi ăn chơi xa hoa, chính vì như thế nên mỗi ngày Mộc An đều đứng ở cầu đã đợi cô tan làm.
Mấy ngày qua người đợi Mộc Điềm không phải Mộc An, mà là Thẩm Du, anh trực tiếp đạp xe đạp đến tiệm hoa đón cô khiến đồng nghiệp không ngừng hâm mộ.
"Bạn trai cô tới đón cô kìa! Nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi về đi!”
"Thật sự là ngưỡng mộ chết mất."
"Ngưỡng mộ cái gì? Cô cũng tìm một người đi.”
"Tìm? Cô cho rằng dễ tìm vậy sao? Bây giờ tìm một bạn trai bình thường thôi cũng khó lắm có được hay không? Nói chi đến kiểu người như bạn trai tiểu Điềm.”
"Đúng rồi, tiểu Điềm, sao cô lại quen được anh ấy thế, còn có ai như vậy không giới thiệu cho tôi một người?”
"Quen khi còn nhỏ.” Mộc Điềm cắm bông hoa cuối cùng lên, cười nói.
"Aaa, lại còn là thanh mai trúc mã.”
Mộc Điềm đeo túi xách lên, chạy chậm đi: "Em đi trước, mọi người ra về nhớ kiểm tra đồ đạc, nhớ tắt cả đèn nữa.”
"Biết rồi, biết rồi, đi nhanh đi."
Trong lúc mọi người đang ồn ào cô đã chạy đến trước mặt Thẩm Du, Thẩm Du khẽ nhéo mặt cô: “Lên xe, chúng ta về nhà.”
Xung quanh tiệm hoa có bốn cái đầu đang ngó nghiêng, con mắt tỏa sáng, khóe miệng cười toe tóe, họ giơ tay lên ra hiệu với cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT