"Sao thế?" Thẩm Du thấy cô lơ đễnh, khẽ lắc đầu hỏi. 

Mộc Điềm đem chuyện hồi chiều trường học gọi điện đến kể lại cho Thẩm Du nghe, giáo viên nói với cô trường giành được một suất trong danh sách tham gia nghiên cứu y học ở nước ngoài, đối với học sinh là một cơ hội tốt hiếm có, sau khi suy xét kỹ lưỡng thì nhà trường quyết định đưa danh ngạch này cho Mộc An, chỉ có điều Mộc An luôn chần chừ chưa đồng ý, hiệu trưởng mong cô có thể khuyên nhủ anh, loại cơ hội không phải sinh viên khoa y nào cũng có thể tham gia, nếu không phải Mộc An có thành tích xuất sắc, có nhiều bứt phá kinh ngạc thì nhà trường cũng không dám tùy tiện đưa cơ hội này cho anh.  

Thẩm Du nắm chặt lấy cô tay: "Để anh khuyên cậu ấy, em cứ yên tâm đi.” 

"Tốt quá rồi." Mộc Điềm khẽ rút tay ra rồi vỗ tay vui mừng, mỉm cười vui vẻ với Thẩm Du, thỉnh thoảng Mộc An vẫn rất nghe lời Thẩm Du, nghe anh ấy nói như vậy thì tỉ lệ thành công cũng cao lên mấy phần. 

Thẩm Du nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, không so đo chuyện cô thả tay ra.

Sau này cô lập gia đình.  

Còn anh trong tương lai cũng sẽ xuất ngoại.  

Con cái của Mộc gia đều đang sống tốt, mọi thứ đều sẽ trở nên tốt hơn.  

Hai bên cây cầu được làm đá không có treo đèn đường vàng để chiếu sáng, ở dưới cầu ven bờ sông là những tòa nhà cao tầng, vào ban đêm mỗi gia đình đều bật đèn lên, ánh đèn điện tạo nên những đốm sáng nhỏ phản chiếu lên trên mặt nước sông tạo nên một cảnh đêm lung linh, đẹp đẽ.

Ở đằng trước cây cầu có hai người đang đỡ lấy một người, loạng choạng đi về phía cầu Thạch Kiều Phi, ở giữa là một người con trai mặc áo khoác màu đen, toàn bộ trọng lượng của người đó đều đè hết lên hai người kia, điểm đến rõ ràng, họ bây giờ đang muốn đi lên cầu.     

Đột nhiên dạ dày anh quặn lên, anh dừng lại nôn khan một lúc lâu, nôn ra chỉ có  vị chua chua của axit, tai anh nghe được tiếng thì thầm bàn tán nhưng lại không nghe rõ được họ đang nói gì cũng không muốn biết điều họ nói, anh chỉ muốn giống như mọi khi đứng ở nơi nào đó chờ đợi một người.     

"Này, này, nhà cậu ở đâu? Chúng tôi đưa cậu về nhé?" Tằng Kiệt vội vàng lục túi, quay đầu nói: "Tôi không cầm theo giấy, cậu có mang không?” 

"Tôi trước giờ đều không mang giấy đi ra ngoài, cậu cũng không phải không biết.”  Tôn Sài Vĩ ló đầu ra, đưa tay chỉnh lại mắt kính của mình, khó khăn mà nói: “Cậu ta sao lại nặng như thế?” 

"Sao có thể không nặng được? Trước hết chúng ta sang bên kia ngồi nghỉ một chút đã, tôi mệt lắm rồi, không đi nổi nữa.” Tằng Kiệt hất cằm về phía mảnh đất trống ở đằng kia, ra hiệu cho cậu ta đỡ người ngồi xuống đó, thật vất vả mới đem được người để xuống, nhưng đi đến nơi khác rồi cậu vẫn ngửi thấy được mùi nôn mửa, cúi đầu xuống mới phát hiện ra áo anh bị dính phải, Tằng Kiệt giúp anh cởi áo, dùng luôn cái áo đó lau miệng cho anh sau đó trực tiếp nhét vào người anh: “Cũng không biết cậu ta ngồi xe hơn một tiếng đến nơi này làm gì, hỏi gì cũng không nói, đem cậu ta về nhà cậu ta cũng không chịu, cậu không phải đang đùa tôi đấy chứ?”  

"Thôi bỏ đi, không nên so đo người say rượu, sẽ chỉ chứng tỏ chỉ thông minh của chúng ta thấp." Tôn Sài Vĩ xua tay nói.

Sau khi làm xong một loạt, hai người mệt đến mức ngồi thẳng xuống đất thở dốc, vung đôi tay tê rần, qua một lúc sau mới quay đầu lại thì phát hiện ra không còn thấy anh đâu nữa.  

"Người đâu rồi?" Tôn Sài Vĩ đột nhiên hỏi, vội vàng nhìn xung quanh.

Người lúc nãy được họ để nằm xuống đất bây giờ không thấy đâu, hai người sốt ruột lia mắt nhìn khắp nơi.  

"Mẹ nó, cậu ta ở kia kìa!" Mắt Tằng Kiệt nhìn chằm chằm về một phía, đưa tay lên chỉ, người đang loạng choạng đi lên cầu kia không phải anh thì còn ai?  

Hai người vội vàng chạy lại, sợ anh rơi xuống cầu, nước ở đây dù chỉ sâu có hai mét cũng không đùa được đâu.  

Anh đi đến giữa cầu, men theo lan can mà ngồi xuống, còn rất tự giác đem quần áo bẩn gấp gọn để sang một bên, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn bọn họ: “Cảm ơn hai cậu đã đưa tôi đến đây, cũng muộn rồi hai người đi về trước đi.”  

Gió Đông Nam theo dòng chảy của nước thổi tới, chơi đùa trên từng sợi tóc của anh, gương mặt đỏ bừng vì uống rượu cũng đã trở nên dịu đi, cũng đem tâm tư hỗn loạn của anh dẹp đi, đầu óc lấy lại được sự bình tĩnh.

Tằng Kiệt và Tôn Sài Vĩ đưa mắt nhìn thoáng qua đối phương, cả hai cùng ngồi xuống trước mặt Mộc An, Tằng Kiệt dùng ngón tay khẽ đẩy đầu anh: “Cậu không giả say để đùa bọn tôi chứ?” 

"Có thể lắm, cậu ta mới uống có hai ly đã say đến như vậy, bây giờ lại có vẻ như khá tỉnh táo.” Tôn Sài Vĩ theo thói quen đẩy mắt kính, vẻ mặt nghiêm túc nói lên suy nghĩ của mình. 

Đã qua gần nửa tiếng, trên cầu thỉnh thoảng có mấy người đi ngang qua, ở dưới cầu xe cộ từng chiếc từng chiếc phóng qua, những người đi ngang qua hầu như ai cũng quay lại nhìn bọn họ một chút khiến hai người họ không khỏi ngại ngùng nhưng không thể bỏ mặc anh ở lại đây một mình nên đành phải ở lại cùng anh. 

Mãi đến khi có một cô gái nhanh chóng đi qua bọn họ, nhưng chưa được bao lâu đột nhiên đi lùi lại đến trước mặt bọn họ, cúi đầu cười nói: "Ngại quá xin nhường một chút."

"A, được." Tăng Kiệt cùng với Tôn Sài Vĩ tránh ra một bên, định đỡ anh tránh sang nhường đường cho cô, không nghĩ tới anh lại đang mỉm cười nhìn cô gái trước, còn nụ cười trên gương mặt cô gái đó đã biến mất.  

Cô gái này khá cao trong số các nữ sinh, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, tóc được buộc cao, mỗi lần cô cử động đuôi tóc cũng theo đó mà lắc lư trái phải, cô cười lên sẽ lộ ra hai cái răng khểnh dễ thương, rất có sức hút dễ dàng khiến người khác để mắt đến cô.   

Anh ngồi thẳng người dậy, ánh mắt sáng lên vì nhìn thấy cô, tủi thân nói:"Đầu của em đau quá." 

"Mộc An, em còn có thể đứng lên được không?" Mộc Điềm cởi áo khoác ra khoác lên người anh, muốn gõ vào đầu anh một cái để trừng phạt nhưng cuối cùng cũng không xuống tay được. 

Lỡ như bị cô gõ ngu luôn thì làm sao bây giờ?

Không phải là bóp chết hy vọng mới của quốc gia sao! 

Mộc An gật gật đầu, vịn tay vào lan can đứng lên, đem tay khoác lên vai cô, đây là lần đầu tiên sau khi lớn lên anh dựa sát mặt của cô như vậy. 

Mộc Điềm quay người lại đối diện với Tằng Kiệt cùng Tôn Sài Vĩ, khẽ khom người chào, lấy trong túi ra bà cái kẹo mút đưa cho họ hai cây, còn một cây cô bóc ra nhét vào miệng anh: "Cảm ơn hai người đã đưa em ấy về. Cảm ơn." 

Sau đó rời đi để lại hai người Tằng Kiệt cùng Tôn Sài Vĩ đang kinh ngạc mà nhìn hai cây kẹo còn nguyên vẹn trong tay rồi lại nhìn về hướng bọn họ rời đi, Tằng Kiệt tức giận đá vào lan can xong lại bị đau đến mức nhảy cẫng lên, chỉ vào bọn họ nói: "Sao chuyện tốt nào cũng là của cậu ta thế? Danh sách đi nước ngoài là của cậu ta, cô gái đẹp đến như vậy cũng là của cậu ta? Ài." 

"Bình tĩnh!" Tôn Sài Vĩ lùi ra sau vài bước, mặt không cảm xúc nhìn cậu ta nhảy tới nhảy lùi, ra vẻ bản thân không hề quen biết người điên trước mặt: "Bình tĩnh lại." 

Cửa nhỏ nhà Mộc gia vừa được mở, vật nhỏ trong nhà đã đi đến cửa vẫy đuôi chào mừng họ quay trở về: "Meo~"  

Mộc Điềm đỡ Mộc An ngồi lên ghế sa lon, pha một ly nước mật ong: " Uống mật ong giải rượu thì ngày mai mới không đau đầu." 

Đây là lần đầu tiên anh uống rượu, tuy cơ thể có hơi nặng nề nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, anh cầm lấy ly nước uống một hơi hết sạch, từ lần trước cãi nhau đến nay đã tám ngày, nếu không phải hôm nay anh uống say rồi đến tìm cô, có lẽ cô vẫn sẽ không chịu nói chuyện với anh, ít ra tối nay cô còn hỏi anh một câu. 

Mộc Điềm ngửi mùi trên người mình, quần áo cô đã ám mùi rượu, cô cầm quần áo đi tắm rửa rồi rửa mặt, giặt quần áo, cho mèo ăn, thêm nước cho nó xong lại thay cát mới cho mèo, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cô lấy chăn ra đắp cho anh, tắt hết đèn trong trong phòng khách chỉ để lại một bóng đèn nhỏ, xong xuôi tất cả cô quay người trở về phòng.

Hửm? Cửa phòng sao lại không đóng được?

Mộc An?

"Sang năm em sẽ ra nước ngoài." Mộc An dựa vào khung cửa, dùng tay ngăn không cho cửa đóng lại, nín thở nói.

Đêm đen, chỉ dựa vào bóng đèn nhỏ ở phòng khách không thể nhìn thấy rõ được nét mặt của Mộc Ăn, đèn trong phòng cô lại chưa bật, nhờ vào ánh đèn đường ngoài cửa sổ mới biết được anh đang nhìn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play