"Ngay bây giờ đem người vào khám cho ta, để bệnh nhân quỳ gối ở đây cầu xin con là cái kiểu gì thế hả?” Ông lão chống gậy đuổi những người đang đứng hóng chuyện ra ngoài: “Tôi là bác sĩ, tôi cứu người thì có gì sai, mà các người ở đây nói này nói nọ? Nếu như đổi thành mấy người hôm nay đến chữa bệnh mà không được khám thì chỉ có ngồi chờ chết thôi, mấy người vẫn còn muốn đứng đây khuyên chúng tôi không trị sao? Là con người, không có chuyện khỏe mạnh cả đời, không bị ốm đau bệnh tật, làm người thì nên tích chút phúc đức về sau.”    

Mộc Điềm thấy bác sĩ đem Mộc An ôm vào phòng, cô quay sang hướng ông cụ dập đầu hai cái thật mạnh: “Cảm ơn ông, thật sự cảm ơn ông.” 

Từ trước tới nay chưa từng có ai đồng ý đứng ra vì bọn họ nói một câu.

Chờ hết bác sĩ hết tiêm, lại cho uống thuốc xong, Mộc Điềm cõng Mộc An rời đi, trước khi đi ông lão cũng không chịu nhận tiền, còn tiếp tục giáo dục vị bác sĩ a Sinh kia. 

Mộc Điềm lén giấu tám tệ xuống dưới cốc nước của bác sĩ, còn lại ba tệ để mua bánh bao cho Mộc An lót bụng.  

Lúc sau khi ông lão nhìn thấy tiền cùng một tờ giấy ghi chữ ‘Cảm ơn’ nguệch ngoạc được cô để lại dưới cốc, ông lại quay sang đánh a Sinh thêm lần nữa.  

Ông lão dạy dỗ nói: "Mắt thấy chưa hẳn là thật, tai nghe lại càng không thể tin, kết luận một người tốt hay xấu, không thể từ miệng của người khác mà suy đoán được, nếu như bé gái đó đúng như người khác nói là lấy oán trả ơn, thì nó sẽ không lén để tiền lại, ta từ nhỏ đã dạy con, người sống một đời, đừng sợ dư luận, là đúng hay sai đều phải tự mình phân biệt, những người kia đọc sách không được mấy năm rồi bỏ đi lấy chồng thì biết cái gi? Gió chiều nào theo chiều đó, con cũng là ‘cỏ’ sao?” 

A Sinh vô cùng hối hận, anh ta không phải cỏ, không phải gió cứ thổi là ngã. 

Trời đã tối muộn, Mộc Điềm cõng Mộc An đi về nơi ít người, đang suy nghĩ xem đêm nay nên để anh ngủ ở chỗ nào cho bớt lạnh, chỗ ngủ hôm qua không có tường bao quanh, gió lạnh cứ thế thổi thẳng vào mặt.  

Lúc cô đi qua tiệm quần áo, trong lòng rất muốn mua một bộ quần áo thật dày để mặc nhưng khổ nỗi cô không có tiền, mua không nổi, cũng không thể đi ăn trộm vì sẽ dạy hư Mộc An. 

Đi qua con hẻm nhỏ, trong đầu đang tính xem nhà vệ sinh ở công viên có ấm hơn chút không? Căn bản không để ý đến nguy hiểm đang gần ngay trước mặt. 

Mãi đến khi đầu gối cô bị đánh một gậy, Mộc Điềm té thẳng xuống, vừa phản ứng lại lập tức đẩy Mộc An ra, nhìn ánh mắt mơ hồ vừa tỉnh lại của anh, nhanh chóng ra hiệu cho anh chạy đi, cô không dám phát ra tiếng sợ ông chủ kia để ý đến Mộc An.  

"Aaa, cứu mạng, cứu mạng!" Dù cô biết rõ sẽ không có người tới cứu cô, cũng hiểu rõ lòng người lạnh lùng thơ ơ, nhưng cô vẫn muốn ôm một tia hy vọng. 

Cây gậy cán bột đập từng phát vào người, cảm giác đau đớn truyền đến từ toàn thân, xương cô như bị đánh gãy nát.  

Ông chủ đè mũ xuống, mạnh tay bóp chặt miệng cô, tát mạnh một cái, hung ác nói: “Mẹ nó, mày con đ* này, mày chết ở đây đáng đời, nếu mày không cắn bà già đó thì bà ta cũng sẽ không hành hạ tao! Đều tại mày! Đều là lỗi của mày đấy con khốn.”

Một cái, hai cái, ba cái…ông ta vui sướng không thấy mệt, đến khi tay đau ông ta lấy một miếng giẻ nhét vào miệng cô, dùng sức mà đá, càng đá trong lòng ông ta càng thấy thoải mái.  

Mộc An rất sợ hãi, hoảng sợ nhìn cả người Mộc Điềm máu, anh nhớ tới khi còn nhỏ cũng từng thấy máu chảy nhiều như vậy, thật nhiều thật nhiều, sau đó không còn gặp lại nữa, không gặp nữa. 

Anh bị dọa sợ, bổ nhào vào lên người cô: "Đừng, đừng lại đánh chị, sẽ không thấy, sẽ không thấy!"

"Mộc An!"

Mộc Điềm chưa kịp che chở cho cậu thì Mộc An đã bị đá hai phát, sau đó ông ta nhấc Mộc An lên: “Ông mày còn chưa đánh đủ, mày lại chạy tới tranh bị đánh?”   

Ông ta bóp cổ Mộc An đè cậu bé lên tường, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, mặt Mộc An lúc này đã tím hết cả lại, không thở nổi. 

Mộc Điềm giật giật ngón tay, bò đến cây với lấy cây cán bột trước mặt, cầm lấy nó đánh lên người lão, sức không lớn nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của lão.  

Quả nhiên ông ta quay lại đạp một phát vào ngực cô, xoay mấy vòng, dùng sức nhấn mạnh, nội tạng của cô giống như vặn chặt vào với nhau, cổ họng có vị tanh tưởi cô đột nhiên nôn ra máu, đầu óc trở nên choáng váng mơ hồ.

Mộc Điềm bò lại bên cạnh Mộc An, đem anh ôm vào lòng mình, giống hệt khi còn bé bảo vệ cậu nhóc dưới đôi cánh của mình, chỉ khác nhau ở chỗ hồi bé người thấy máu không phải là cô, còn hiện tại cô là người hộc ra máu.  

Mộc An nhìn cô nói: “Chị phải sống, phải sống thật khỏe mạnh, lớn lên thì đi tìm anh ấy, đi cứu anh ấy, em…chỉ có thể đưa chị đến đây thôi…khụ khụ…đến đây thôi.” Cô nghĩ anh nhất định đang rất đau đớn, rất sợ hãi.

Bởi vì, mình cũng rất sợ phải chết!

Cô không chịu được nữa ngất đi.

Lúc Mộc Điềm tỉnh lại nhìn quang cảnh xung quanh thật giống với bệnh viện… cô không chết?

Mộc An đâu? Mộc An đâu rồi?

Cô vội vàng đi xuống giường, cả người đau đớn như muốn vỡ ra, tim cô cũng giống như bị bóp nghẹn không thở nổi, cô muốn đi tìm Mộc An, muốn đi tìm Mộc An! 

Cửa phòng bệnh mở ra, một thiếu niên có gương mặt rất anh tuấn đi vào, giọng của cậu thiếu niên đó rất êm tai: "Sao lại xuống giường rồi?"

"Anh có nhìn thấy em trai của tôi không?" Giọng nói của cô khàn đặc như vịt kêu, rất khó nghe.  

Thiếu niên gật đầu: "Cậu bé không có việc gì, vừa mới đi làm kiểm tra, lát nữa sẽ quay lại."

Mộc Điềm hơi nhút nhát, cẩn thận nhìn anh: "Là anh đã cứu bọn em sao?"

Thiếu niên mở laptop ra, nhẹ nhàng đáp: "Vừa đúng lúc đi ngang qua."

Vừa đúng lúc đi ngang qua thuận tay cứu người. 

"Xin chào, em là Mộc Điềm." Cô mặc kệ bản thân có xấu hay không, nhỏe miệng cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng khểnh, vươn tay ra với anh.  

Thiếu niên lễ phép cười khẽ, nắm lấy tay cô: "Xin chào, anh là Thẩm Du."

Những tia nắng ấm từ ngoài cửa sổ chiếu vào hai người họ, cảm giác như mùa đông cũng trở nên ấm hơn. 

Mộc Điềm lấy lại tinh thần, chậm rãi cầm lấy chiếc nhẫn định đeo lên tay mình, nhìn anh khẽ gật đầu: "Cảm ơn anh, nhưng em phải nói trước, em không biết làm sao để yêu, cũng không biết kết hôn rồi thì phải làm gì, em hy vọng anh sẽ dạy cho em những điều đó.” 

Không có ai nói cho cô, thích là cái gì.

Những năm qua, lúc nào cũng bận rộn cho cuộc sống mưu sinh, cô căn bản không biết thế nào là yêu.  

Chỉ là điều anh muốn, vừa đúng lúc lại là thứ cô có thể cho.

Gả cho Thẩm Du, là may mắn của cô.  

Là chuyện đương nhiên, cũng hợp tình hợp lý.

"Đồ ngốc, làm gì có ai tự đeo nhẫn cho mình?” Thẩm Du đứng dậy, khẽ búng lên trán cô, trêu chọc nói.

Mộc Điềm ngẩn ra, hỏi lại: "Không thể tự mình mang sao? Vậy anh đeo lại cho em được không?” Cô tháo chiếc nhẫn xuống, để vào tay anh rồi lại giơ năm ngón tay thô ráp đến trước mặt anh. 

Thẩm Du nghiêm túc đeo lên cho cô, tựa như đem theo cả tình cảm trong lòng anh ấy đeo vào theo, Thẩm Du nắm tay cô, khẽ hôn lên rồi mỉm cười.   

Tay Mộc Điềm có chút run lên, thì ra cảm giác khi anh ấy đeo vào cùng với mình tự đeo khác nhau hoàn toàn, cô đeo lên chỉ là một chiếc nhẫn, còn anh ấy đeo lại là cả một đời. 

Không hiểu tại sao, Mộc Điềm đột nhiên nghĩ đến gương mặt gầy guộc của Mộc An, lòng khẽ nhói lên, có lẽ cô đang lo khi cô lấy chồng, còn lại một mình anh phải biết làm sao?

Mộc Điềm vứt hết suy nghĩ trong đầu ra, hít sâu sâu một hơi để bản thân không nghĩ nhiều hơn, cô kết hôn thì anh mới có thể yên tâm ra nước ngoài được, đây không phải chuyện tốt nhất cho cả hai sao? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play