Mộc Điềm nhìn chiếc nhẫn trước mặt mình, có chút hoảng hốt, không khỏi nhớ đến chuyện mười một năm trước.
“Nhả ra, nhả ra, đừng cắn nữa!” Tay phải người phụ nữ cầm con dao giơ lên muốn dọa cho cô sợ mà nhả miệng ra, không hiểu tai sao cô cứ như một con lừa ngoan cố, hai mắt tức giận trừng người phụ nữ, cắn chặt lấy đùi bà ta chết cũng không chịu nhả.
Người đàn ông từ bên trong đi ra ngoài, xắn tay áo lên bắt đầu kéo cô ra, hung ác nói: “Con ngựa đất chết tiệt, tao nuôi con sói mắt trắng nhà mày không cần công lao, bọn tao cho mày ăn cho mày uống để mày đối xử với bọn tao như vậy sao?”
"Chao ôi, mọi người nhìn đi, nhìn xem, ở đâu lại có kiểu người như vậy, không phải bọn tao thấy mày đáng thương nên cho mày ăn uống thì mày có thể sống được đến bây giờ sao? Mọi người nhìn mà xem, nó cắn tôi đến chảy cả máu, sắp cắn rớt luôn miếng thịt của tôi rồi, không phải hôm nay tao cho mày ăn muộn một chút thôi tại sao mày lại đối xử với tao như thế này?” Người phụ nữ ném dao trên tay vào trong nhà, ngồi ở cửa khóc lóc kể lể, kéo đến một đám người vây xem rồi chỉ vào Mộc Điềm mắng cô không có lương tâm, bà ta vẫn tiếp tục khóc lóc: “Điên thật rồi, tao nuôi một con chó còn tốt hơn mày nữa, nuôi chó nó còn biết vẫy đuôi với tao, tao nuôi ngược lại mày còn còn cắn tao một cái, đúng là thứ có mẹ sinh không có mẹ dạy, chính là dạy không nổi.”
"Bà nói dối, rõ ràng là..” Mộc Điềm vốn bị người đàn ông lôi đi, ở đằng sau còn định phản bác lại nhưng còn chưa kịp nói xong, đã đau đớn mà hét lên: “Aaa…” Ông ta ở nơi mọi người không nhìn thấy được, mạnh mẽ bẻ tay cô, cô đau đớn giống như bị gãy mất một tay vậy.
"Chậc, chậc, chậc, đứa nhỏ này chắc là có bệnh nên người ta mới không cần.”
"Đúng vậy đấy, sao các người còn đem về làm gì?"
"Tôi nói rồi trẻ con ở nơi khác nuôi không quen, các người còn không tin.”
"Ôi, bị thương như vậy nhất định phải đi bệnh viện, tự mình xử lý rất dễ bị nhiễm trùng.”
"Đầu năm nay, đến bản thân còn lo chưa xong, các người còn lo cho cái sói mắt trắng như nó làm gì? Đây không phải cố tình làm khó bản thân sao?
"Tôi nhìn đứa bé kia không giống người như vậy.” Câu này vừa được nói ra người xung quanh đã bắt đầu phản bác lại.
"Cô nhìn không giống? Vậy cô nói cho tôi biết cô nhìn thấy giống cái gì?”
"Cô không thấy nó cắn sâu như thế nào sao?”
"Nó thì khác chó chỗ nào chứ?”
"Nói thế nào cô bé cũng là một đứa con nít, các người..." Người phụ nữ tốt bụng kia còn muốn nói thêm vài câu.
"Đi thôi, đi thôi, đừng xen vào, em không biết bà chủ của cửa hàng này ghê gớm cỡ nào đâu, dùng nước bọt thôi cũng có thể dìm em chết đuối.” Người đàn ông đứng bên cạnh vừa nói vừa kéo cô ấy đi.
Đối mặt với những người đảo lộn trắng đen này, cô cảm thấy vô cùng buồn cười, lời từ miệng bọn họ nói ra đều là đang xúc phạm chó, ít nhất chó cũng không giống như bọn họ, không biết ai mới thật sự là người có mẹ sinh không có mẹ dạy?
Chủ cửa hàng bán bún phở nói với Mộc Điềm lấy thân phận họ hàng ở lại đây làm việc, tiền lương mỗi tháng hai mươi tệ, bao ăn, mỗi ngày cô làm việc mười sáu tiếng, rửa bát, rửa sau, cắt bún, lau bàn, vác đồ, bận bịu cả ngày đổi lại được mỗi ngày hai cái bánh bao to bằng lòng bàn tay, và mấy ngụm nước lã.
Cô không dám bỏ đi, tuổi cô còn quá nhỏ, không có chỗ nào đồng ý cho cô đến làm việc, chỉ có thể ở lại đây cắn răng chịu đựng, ít nhất còn được hai cái bánh bao, cô ăn một nửa còn một nửa để lại cho Mộc An, trôi qua ngày nào thì hay ngày đấy.
Thế nhưng Mộc An bị bệnh, anh bị bệnh thì phải cần tiền để đi khám bệnh, cô đòi tiền công hai tháng nay tổng cả bốn mươi tệ nhưng bọn họ vẫn trì hoãn không chịu đưa, không những thế còn vu oan cho cô.
Tại sao cuộc sống lại khó khăn đến vậy? Tại sao họ lại đi lừa gạt người khác? Tại sao họ lại lừa cô? Vì sao chứ?
Cô hận bọn họ, hận chết đi được.
Lúc sau, bà chủ cửa hàng giả bộ đáng thương, nói không tính toán với chuyện cô lấy oán báo ơn, khập khễnh đi đến quầy tính tiền, cầm ba tờ tiền ném lại trước mặt cô.
"Lần này tao không tính toán với mày, cầm tiền rồi đi nhanh đi, coi như tao chưa từng nuôi mày.” Bà chủ quán nhìn cô với biểu cảm rất thất vọng.
Mấy người đó đều nói bà chủ quá tốt bụng rồi, mau chóng để ông chủ dẫn bà đi bác sĩ khám xem sao, ai cũng đồng ý trông coi cửa hàng giúp hai người, hai vợ chồng chủ cửa hàng cảm động lau nước mắt.
Đám người tản đi hết, tay Mộc Điềm cũng được thả ra, cô đau đến nỗi không cử động được, ngồi bệt dưới đất, nhìn tờ một tệ, hai tệ và năm tệ trước mặt cô không khóc chỉ không ngừng suy nghĩ phải làm sao bây giờ? Mộc An phải làm sao đây?
Đợi đến khi cô trở về nơi tồi tàn kia, cả người Mộc An đã nóng bừng bừng, bất tỉnh nhân sự, gọi thế nào cũng không tỉnh, cô mặc kệ cánh tay đau nhức, vội vã ôm lấy Mộc An, nắm chặt 8 tệ trong tay cõng anh đến phòng khám, cầu xin họ cứu anh, anh còn nhỏ, chỉ mới 7 tuổi nếu không được chữa trị chắc chắn sẽ chết.
"Làm ơn, làm ơn, cầu xin bác sĩ hãy cứu em ấy, cháu có tiền, cháu có tiền đây.” Mộc Điềm lôi ra một hai tệ bị cầm đến nhăn nhúm, trong tay cô có tám tệ và ba tệ tiền bán phế phẩm, tay cô bây giờ rất đau: “Cầu xin bác sĩ, cháu cầu xin bác sĩ.”
"Đây không phải con sói mắt trắng lúc nãy sao?”
"Quả báo đến nhanh đến sớm quá nhỉ?”
"Ai kêu mày đi cắn người, giờ thì biết sai rồi sao?”
"Bác sĩ, anh không cần quan tâm bọn nó, coi chừng bọn chúng lại quay ra cắn ngược cho anh một cái.”
"Đúng thế, đúng thế, tôi cũng nghe nói vậy, chính là nó đã cắn bà chủ quán bún rớt một miếng thịt.”
Mộc Điềm càng hận bọn họ hơn, quật cường lặp lại: “Tôi không có, tôi không sai.”
Đúng vậy, cô không hề sai.
"Là bọn họ lừa gạt tôi, lừa của tôi rất nhiều tiền!” Mộc Điềm nhìn từng người một, nét mặt của họ thật ghê tởm và xấu xí.
"Bọn họ lừa tiền của mày?”
"Cháu gái, vu oan cho người ta thì cũng phải tìm cớ tốt hơn một chút.”
"Họ có nhiều tiền như vậy, còn cần phải lừa mày sao?"
Mộc An bị mấy người đó đánh thức, cả thế giới trước mắt đều đang quay cuồng, bên tai lại không ngừng ồn ào, anh không nghe nổi nữa, anh khẽ kéo áo cô: “Chị, chúng ta đi thôi, em không chữa bệnh cũng sẽ ổn thôi, thật xin lỗi, em lại gây phiền phức cho chị, em…không chữa cũng sẽ khỏi, chị tin em đi.”
"Cầu xin bác sĩ, bác sĩ, cháu sẽ kiếm tiền trả lại cho bác, bác sĩ có thể cứu em cháu không, em ấy đã sốt hai ngày rồi, nếu cứ như thế em ấy sẽ chết mất…” Mộc Điềm thả Mộc An xuống, quỳ xuống đất dập đầu với bác sĩ trong phòng khám từng cái từng cái một, cái sau kêu to hơn cái trước, cô bắt đầu hối hận, cô không nên gây sự với bà chủ quán đáng lẽ ra cô nên trộm tiền đi mới phải.
Mấy người xung quanh dần vây lấy hai chị em cô, chế nhạo, cười cợt, lời nói càng ngày càng khó nghe, vây chặt đến nỗi bác sĩ cũng không nhìn thấy được bệnh nhân.
Người tụ tập ở phòng khám nhỏ ngày càng nhiều, vị bác sĩ trẻ tuổi bên trong phòm khám cũng bắt đầu dao động, nếu như cứu cậu bé thì phòng bệnh của họ ở thôn này khó tránh bị nói này nói nọ, còn không cứu thì anh ta lại không đành lòng.
Một ông lão từ bên ngoài trở về thấy nhiều người đứng ở cửa như vậy, nhanh chóng chen vào xem có chuyện gì xảy ra, lúc sau khi biết rõ mọi chuyện, ông tức giận mắng mỏ: "Mấy người tránh ra cho tôi, a Sinh, a Sinh, con đi ra đây cho ba."
Vị bác sĩ đang còn phân vân ở trong phòng là a Sinh, nghe thấy tiếng ba gọi mình nhanh chóng đi ra ngoài, ông lão giơ gậy lên cứ nói một câu là đánh xuống một cái: "Bà bảo con học y là vì chữa bệnh cứu người, không phải bảo con mở phòng khám kiếm tiền, mọi người đều nói lương y như từ mẫu, lương tâm của con đâu rồi? Con thật sự làm ba quá thất vọng!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT