Mộc Điềm cười lộ ra hai cái răng khểnh, ánh mắt híp lại, nắm tay lại bẻ một lượt phát ra kêu uy hiếp nói: “Chị chưa từng đi học, chị chỉ biết có người nào đó đang ngứa da, em đứng lại đây cho chị!”
"Chị, em đang còn ốm đấy, chị sao vậy?” Mộc An làm nũng, từ từ đi tới, thật sự không có ngày nào tệ hơn hôm nay.
Mộc Điềm căn bản không nghe thấy anh nói gì, trực tiếp cởi áo khoác ra, vén áo lên, cô muốn xem xem anh giở trở quỷ gì?
Anh đương nhiên là không chịu đứng yên cho cô cởi, không ngừng ngăn cản cô.
Lúc sau anh không cẩn thận bị cô đẩy ngã xuống giường, vết thương đúng lúc đè lên cái gối, anh theo bản năng hít sâu một hơi, đau quá, áo khoác đã bị cô cởi ra.
Dù như thế, Mộc An vẫn nắm chặt lấy áo trong của mình, bất lực hô một tiếng: "Chị, chị quá đáng rồi đấy."
Trong lúc hai người đang giằng co, Mộc Điềm cố ý mượn sức của anh, để mình rơi xuống giường, đầu gối bị đập xuống đất, cô đau đớn kêu lên một tiếng.
Mộc An lập tức đi xuống, lo lắng kiểm tra vết thương của cô, Mộc Điềm lợi dụng cơ hội này, vương tay xé toạc áo anh, hai vết bầm tím trên vai cùng với vết thương được băng bó đã hoàn toàn lộ ra.
Cho dù anh chưa bao giờ đi bốc vác thì chỉ đi làm một đêm hôm qua cũng không thể làm anh thành ra như thế này, vết bầm tím được tạo ra bởi vì anh quá gầy, bả vai không có lấy một chút thịt, còn phần da bị tróc là do lúc chuẩn bị tan làm, anh bị một thùng hàng hơn 200 cân (hơn 100kg) rơi trúng người.
Cô tức giận, để cả thở mạnh anh cũng không dám.
Mộc An cẩn thận từng chút một: "Chị, em..."
Mộc Điềm khoác thêm áo lên cho anh, chỉ để lại một câu: “Sau này không được đi theo chị.” Nói xong thì đóng cửa đi ra ngoài.
Để lại một mình anh trong phòng đang nửa quỳ trên mặt đất, khẽ thở dài.
Mấy ngày sau đó, Mộc An như cũ đứng ở Thạch Phi Kiều đợi Mộc Điềm tan làm, mỗi ngày mang theo một loại bánh khác nhau cho cô, hôm thì mang kẹo, hôm thì mang bánh nếp, hôm thì mang bánh bao chiên, cố ý nói những lời tốt đẹp để chọc cô vui vẻ nhưng cô đều làm như không thấy mà lướt qua mặt anh.
Cách nhà không xa lắm có một công viên nhỏ, có tám, chín cái bàn đá vuông cùng với những ghế đá dài, sáu cây đại thụ cành lá xum xuê che mát cho cả công viên nhỏ, ở bên cạnh công viên là dòng sông Tiểu Giang nước chảy ôn hòa, bốn mùa lúc nào cũng có người đến đây đánh cờ, chơi bài, nói chuyện phiếm.
Mỗi lần Mộc An làm Mộc Điềm nổi giận, cả đường lớn ngõ nhỏ đều biết, bọn họ chỉ cần thấy anh thường xuyên đi theo cô thì sẽ biết.
"Lần này giận dỗi hơi lâu đấy, lần sau so với lần trước thời gian càng dài thêm, Mộc An, sao lần này còn chưa dỗ được?” hơn mười giờ đêm Dì Trịnh còn thấy Mộc An đi theo sau thì hỏi.
Mộc An nhìn bóng lưng Mộc Điềm và Thẩm Du một chút, thì xấu hổ cười cười, mỗi ngày anh đều đi theo sau cô về nhà, tưởng rằng chỉ cần hai ngày sau là sẽ dỗ được, không nghĩ tới đã qua bốn ngày mà vẫn được, hôm nay sắc mặt của cô còn tệ hơn nữa.
Mấy ngày nay anh rất ngoan ngoãn, không đi dạy thêm, mỗi ngày còn đúng giờ đến đón cô an làm, sao cô lại giận hơn rồi?
Mộc An về nhà, nhìn thấy Thẩm Du đang tỉa lại lá cho cây Thánh nữ, Mộc Điềm cũng đã thay quần áo, là một bộ đồ mới mà anh chưa từng nhìn thấy.
"Em xong rồi, đi thôi!" Mộc Điềm cầm túi xách, cười nói với Thẩm Du.
Thẩm Du cất kéo, thuận tay đem chậu hoa để ra cửa, để cô đi trước, đôi mắt dưới gọng kính chứa đầy sự cưng chiều.
Mộc An đứng ở cửa, nắm lấy tay cô, xong buông ra: "Hai người đi chơi vui vẻ, nhớ chú ý an toàn.”
"Ừm, em đi ngủ sớm đi, không cần lo lắng." Thẩm Du gật gật đầu, cùng với cô đi ra khỏi nhà.
Mộc An quay vào nhà đóng cửa lại, ngồi vào trên ghế salon ôm lấy chiếc gối vuông, ngả người nằm nghiêng xuống, có chút mất mát, vừa rồi anh muốn làm gì?
Hỏi cô muốn đi đâu?
Nói với cô bây giờ đã muộn lắm rồi.
Nhưng anh có tư cách gì chứ?
Nghe nói chị gái sau khi kết hôn, là không thể thường xuyên về nhà ngoại ở, còn nghe được chị gái nếu có bạn trai, là không thể cứ dính lấy chị mãi, kiểu người như vậy dễ khiến người ta không thích.
Mọi người đều nói, Mộc Điềm là của Thẩm Du.
Không biết vì sao, từ trước đến nay, anh luôn là người bị vứt bỏ, bị người ta chán ghét, thật sự không có người nào cần anh sao?
"Meo meo~" con mèo đen từ trong phòng đi đến, nhẹ nhàng nhảy lên ghế, đi đến nằm xuống bên cạnh anh: “Meo meo~”
Mộc An nghiêng mặt, nhẹ nhàng sờ đầu nói: “Mèo nhỏ, mày có cần tao không?”
"Meo ~" vật nhỏ lại kêu một tiếng thật sự giống như đang đáp lại anh.
Mộc Điềm và Thẩm Du ở với nhau giống như bạn bè, nhưng tình bạn của cô đối với anh có nhiều hơn một phần cẩn trọng, còn nhưng tình cảm của anh ấy đối với cô hơn một chữ “yêu”.
Đêm nay Thẩm Du nói muốn dẫn cô đi xem phim, hai người cầm vé xem phim và bỏng ngô đi vào trong rạp, bên trong rất yên tĩnh, không có nhiều người lắm.
Bộ phim này nói về nam chính khi còn nhỏ đã đưa nữ chính về ở cùng, hai người ở cùng nhau lâu ngày nảy sinh tình cảm với nhau, trải qua không ít sóng gió cuối cùng cả hai cũng đến được nhau, giữa phim có hơi ngược một chút nhưng cái kết vẫn có hậu.
Mộc Điềm xem phim xong, đèn trong rạp cũng được bật sáng, cô đang ngồi một mình ở ghế, Thẩm Du ra ngoài từ lúc nãy còn chưa quay lại, cô quyết định ra ngoài chờ anh.
Thẩm Du ôm một bó hoa hồng, đứng trước mặt cô, cứ thế lẳng lặng nhìn.
Gia thế Thẩm gia trong sạch, là một gia đình có học vấn, ba Thẩm là giáo viên đại học, mẹ Thẩm là hoạ sĩ, còn anh là một nhà thư pháp, năm nay hai bảy tuổi, dịu dàng nho nhã, khi cười lên rất đẹp trai, đôi mắt dưới gọng kính có thể nhìn rõ lòng người, anh biết lạnh, biết nóng, luôn ân cần, dù ở trong mắt cô hay người khác anh đều được đánh giá rất cao.
Mộc Điềm cười nhận lấy bó hoa, theo bình thường nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”
Một giây sau, nụ cười của cô dần dần cứng đờ.
Thẩm Du từ trong túi ra một chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản mà tao nhã, Thẩm Du quỳ xuống, giơ nhẫn lên: "Gả cho anh nhé?"
Mộc Điềm ngẩn người, xung quanh mọi người mới xem phim xong cũng lần lượt đi ra ngoài thấy vậy tò mò đi tới, cô ôm chặt bó hoa, đầu cô bây giờ rất hỗn loạn, anh ấy còn chưa bao giờ nói thích cô, cũng chưa xác định quan hệ gì, sao anh lại đột ngột cầu hôn cô?
"Vào lần đầu anh gặp em, em rất xấu, còn rất gầy, nhưng con mắt thì vẫn sáng rực, lúc không cười nhìn rất lạnh lùng, nhưng khi cười lên thì lộ ra hai cái răng nanh rất đáng yêu, trước kia anh xem em như là em gái mà yêu thương, anh cũng cũng không biết bản thân thích em từ bao giờ, anh chỉ muốn cho em một cuộc sống an ổn, không muốn em phải chịu uất ức, vậy nên em gả cho anh được không?” Thẩm Du cười nhẹ một tiếng, ôn nhu mà nhìn cô.
"Woa, bọn họ đang cầu hôn!"
"Người đàn ông kia thật đẹp trai, cô gái thì có chút bình thường.”
"Nói lung tung gì thế? Bây giờ việc chúng ta cần làm là chúc phúc cho họ chút không phải nói tào lao.”
"Vâng vâng vâng, tôi biết rồi, chúc mừng chúc mừng!"
"Nếu là tôi, lúc chiếc nhẫn vừa được lấy ra tôi đã cướp lấy mà đeo lên rồi, đâu cần phải quỳ nữa.”
Mộc Điềm nuốt nước miếng, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình, nhỏ giọng nói: "Anh rất tốt, cũng rất sạch sẽ, em không giống như anh, em không xứng với anh đâu.”
"Tự cô ấy cũng biết mình không xứng kìa?”
"Thôi đi, đã năm 2018, còn dùng cớ như vậy, thật là giả tạo.”
"Mấy người các cô nói ít vài câu, tích chút đức đi!"
"Đúng thế, xem náo nhiệt còn lắm chuyện như vậy!"
"Gì, mấy người đang nói ai đấy? Giỏi thì lặp lại lần nữa xem?”
"Được rồi, được rồi, đừng làm loạn nữa, muốn xem thì xem không thì đi nhanh đi.”
"Trong tình yêu trước giờ không có chuyện xứng hay không xứng, chỉ có yêu hay không yêu, em không đồng ý gả cho anh sao? Anh hi vọng em đừng suy nghĩ nhiều, nếu không đồng ý thì chúng ta lại làm bạn như trước đây.” Thẩm Du kiên nhẫn chờ đợi đáp án của cô, bàn tay cầm nhẫn không chút dao động, có chút hèn hạ mà nghĩ cô sẽ đồng ý, cô nhất định sẽ gả cho anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT