Kỹ năng sống của Mộc Điềm gần như đạt điểm tuyệt đối, chỉ thiếu mỗi kỹ năng nấu ăn, nhớ năm 2008 khi bọn họ chuyển vào căn nhà tiện ích chỉ có 60m2 này, cô đã từng làm một bữa ăn thịnh soạn nhất vào lúc ấy, một bát canh nóng, một đĩa thịt xào tỏi cùng hai bát cơm trắng.
Lưu lạc cả một năm trời, anh cũng đã quên mùi vị của cơm như thế nào, còn chưa từng được uống một bát canh nóng nói gì đến một chữ “thịt”, nó thật sự quá xa vời.
Canh mặn gần giống như nước muối, thịt xào tỏi thì quá nhiều dầu, vừa mặn vừa chát, còn thoang thoảng mùi khét.
Lúc đó, anh nhìn thấy những viên thịt nhỏ trên đĩa thức ăn, ánh mắt cũng sáng cả lên, làm gì nghĩ đến mùi vị ngon hay không ngon, ăn thức ăn cùng cơm, lại uống hết một bát canh đầy, đây là bữa ăn no đầu tiên của họ sau khi bị đuổi ra ngoài, lúc đó cũng vừa đúng là đêm giao thừa năm 30.
Chẳng ai ngờ ăn một bữa đến nửa đêm thì bị nôn ói, tiêu chảy, phát sốt, sắc mặt hai người đều tái nhợt, cô áy náy nói: “Vất vả suốt một thời gian dài, chỉ muốn ăn một bữa ngon lại thành ra như vậy, chị xin lỗi em.”
Cả người anh run rẩy, không còn sức để nói chuyện, giống như chuẩn bị rời khỏi thế giới đau khổ này vậy, anh đột nhiên nghĩ nếu như mình chết thì phải làm sao đây? Một mình chị ấy thì phải sống thế nào?
Mộc Điềm lớn hơn, khả năng chịu đựng cũng tốt hơn một chút, cô ôm bụng chạy sang nhà hàng xóm gõ cửa cầu xin họ cứu cậu bé: “Cứu Mộc An, cứu Mộc An với.”
Dì Trịnh hàng xóm đã được Thẩm Du nhờ vả, thấy vậy vội vàng gọi xe cấp cứu, xong lại gọi điện đến Thẩm gia, chờ tới khi đến bệnh viện khám mới biết được hai người bị ngộ độc thực phẩm.
Sau khi Mộc An tỉnh mới biết nguyên nhân việc này là do Mộc Điềm nhầm cây Thủy Tiên thành cây tỏi mới gây ra chuyện nguy hiểm vừa rồi, bọn họ gọi xe cứu thương đến bệnh viện rửa ruột tổng cả hết gần ba trăm tệ, lúc đó là Thẩm Du trả tiền viện.
Mộc Điềm vô cùng sợ hãi, vừa tỉnh lại liền bịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Thẩm Du, càng nghĩ lại cô càng thấy sợ hơn, dùng giọng nói vô cùng trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên ân nghĩa này, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với anh, số tiền đó tôi sẽ kiếm cách trả lại, cũng sẽ đền đáp ơn nghĩa này lại cho anh, anh là chính ba mẹ tái sinh của chúng tôi.”
Có lẽ không có ai biết ba trăm tệ đối với bọn họ có ý nghĩa đến như thế nào, ba trăm tệ là mạng của họ, dù vận mệnh có bất công đến cỡ nào nhưng họ vẫn muốn sống, vì đối phương mà sống.
Mộc An nhìn chàng trai trước mặt đã cứu bọn họ hai lần, anh chậm rãi bước xuống giường quỳ bên cạnh Mộc Điềm, dập đầu cảm ơn.
Sau khi hai người xuất viện, vì đảm bảo tính mạng cho cả hai Mộc An đã chủ động đảm nhận chuyện nấu cơm, anh đã nhờ dì Trịnh dạy cho cách nấu cơm, bỏ nước như thế nào, canh nấu ra sao, rau xào như thế nào?
Cứ thế vào giờ cơm, từ xa hàng xóm ở đây cũng có thể thấy hình ảnh Mộc An đứng ở trước cửa cố gắng xào nấu, nêm nếm gia vị, dọn thức ăn lên bàn rồi gọi chị ra ăn cơm, mọi người đều biết được Mộc Điềm không biết nấu cơm, là Mộc An bảy tuổi nấu.
Anh nấu một lần là nấu suốt mười năm, mười năm cũng không bằng Thẩm Du thỉnh thoảng nấu một bữa.
Chị, chị cũng thật bất công!
"Bịch!" Bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa, làm Mộc An giật mình, lấy lại được tinh thần.
Anh khoác thêm một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài phòng khách tìm hộp thuốc dự phòng, cầm về phòng sau đó xử lý qua loa rồi leo lên giường ngủ, trong lúc mơ màng nhớ đến buổi chiều còn phải đi dạy thêm cho người ta.
Lúc Mộc An tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối mù, lờ mờ nhìn thấy vài đám mây đen, cả đầu anh nặng nề, cứ có cảm giác mình đã quên chuyện gì đó?
Qua một lúc lâu anh mới chợt nhớ ra, xong rồi, tối nay anh còn phải dạy kèm cho học sinh.
Mộc An không nhận ra cơ thể mình đang nóng lên, vội vàng mặc quần áo, cầm theo chiếc cặp vội vã chạy ra ngoài, nhưng còn chưa kịp đi đã bị Mộc Điềm chặn lại.
"Đứng lại!" Mộc Điềm đứng ở trước cửa phòng cô, tay còn đang cầm quyển sổ ghi chép nhìn anh: “Đi đâu?"
Trên ghế sô pha ba chỗ ngồi đã cũ có một con mèo đen đang nằm, con mắt màu vàng kim xinh đẹp khẽ nheo lại, thỉnh thoảng nó đưa móng vuốt ra cào cào bộ lông của mình, lười biếng kêu: “Meo~” giống như đang hỏi anh muốn đi đâu?
"Hôm nay em phải đi dạy thêm cho học sinh.” Mộc An chậm lại, nắm lấy tay nắm cửa, đang sẵn sàng đi bất cứ lúc nào, hoàn toàn không biết sắc mặt bản thân bây giờ rất tệ.
Anh thật sự rất gầy, áo khoác dày cũng không che đi vẻ gầy gò của anh, đôi tay thon dài trắng trẻo, khớp xương hiện lên nổi bật cùng với những đường gân xanh rõ nét, hai con mắt in hằn vẻ mệt mỏi, quầng thâm mờ mờ hiện lên dưới mắt.
Mộc Điềm gấp quyển sổ lại, tiện tay đặt lên bàn trà, bước tới lấy cái cặp trên vai anh xuống, chỉ vào đồng hồ treo tường ở phòng khách: “Mười giờ rồi, giờ này thì học sinh của em cũng đã đi ngủ, em còn đến đấy làm gì?”
Giọng điệu của cô có chút nghiêm khác biểu tình cũng trở nên nghiêm túc hơn bình thường.
Mộc An giống như một đứa trẻ con mắc lỗi, đứng thẳng người, cúi đầu xuống ngắm nhìn đôi giày trắng nhỏ của mình, hai tay khẽ nắm lấy vạt áo bên hông không nói lời nào.
Cô chịu không nổi nhất chính là dáng vẻ này của anh.
"Chị không phải nói với em rất nhiều lần rồi sao? Em tập trung học hành, đi ra ngoài chơi cùng bạn bè, tham gia hoạt động của trường lớp, những chuyện khác chị sẽ lo, em không cần phải nghĩ đến.” Mộc Điềm kéo anh ngồi xuống ghế, nhẹ giọng khuyên nhủ anh, đem cặp sách vứt sang một bên.
Mộc An không nghe, vẫn cố chấp: "Thành tích của em rất tốt, sẽ không vì kiếm tiền mà bị tụt xuống, chị có thể yên tâm."
Những gì anh học được đã có thể học thẳng lên nghiên cứu sinh, nhưng bây giờ anh lại đồng ý học chương trình học năm năm là muốn có cơ hội để kiếm thêm tiền dạy thêm.
Học y, thật tốn rất tiền.
Anh không muốn để một mình cô gánh chịu.
"Vậy em...bây giờ có vui không?" Mộc Điềm nhìn đôi tay gầy guộc của anh không khỏi đau lòng.
Cô nhìn thấy những đứa trẻ cùng tuổi anh, sau khi tan học cùng nhau về nhà, cười nói vui vẻ, không thích phải đi ra ngoài vào ngày nghỉ, nhưng anh thì không, cho dù cô có không đồng ý thì anh cũng lén lút giấu cô mà đi làm.
Mộc An hơi nghiêng đầu, trên mặt hiện lên ý cười: "Em rất vui, em có thể dựa vào năng lực của mình giúp đỡ cho nhà chúng ta, thật sự rất vui vẻ.”
Anh chợt nhớ đến tiền lương của buổi tối hôm qua còn chưa chuyển đến cho cô, vội lấy điện thoại ra chuyển cho cô 200 tệ chỉ giữ lại 8 tệ trong điện thoại.
Chính vì anh như thế nên Mộc Điềm càng thương anh hơn, anh từ nhỏ đã đi theo cô chịu nhiều vất vả, chuyện gì cũng nhớ đến cô nhưng lúc nào cũng quên đi bản thân mình.
Mộc Điềm theo thói quen sờ đầu anh, sờ một cái đã dọa cô giật nảy mình.
"Mau chóng quay trở về phòng nằm nghỉ cho chị, không cho phép xuống giường.” Mộc Điềm không kìm được cơn nóng nảy, lửa giận bị ‘cọ’ cho bốc lên: “Là sinh viên khoa y, đến cả bản thân mình bị sốt cũng không biết?”
Mộc Điềm vội vàng chạy đi lấy hộp thuốc dự phòng, nhưng tìm hết cả phòng vẫn không thấy nó đâu, cô nhớ rõ mình không có cầm đi đâu, sao lại không thấy?
Lúc này, Mộc An nhớ đến hộp thuốc đã bị mình đem vào phòng, bình tĩnh đi đến cuối giường, vừa nhìn xem mình để hộp thuốc ở đâu vừa để ý động tĩnh bên ngoài của Mộc Điềm, phòng trường hợp cô bất ngờ đi vào..
Chỉ trong phút chốc anh đã tìm được hộp thuốc.
Chỉ là cô cũng đã nhìn thấy.
Mộc An trầm mặc, không khỏi tự hỏi, hôm nay sao lại xui xẻo đến vậy?
Sau khi đo nhiệt độ, Mộc Điềm lấy miếng dán hạ nhiệt ra dán vào trán anh, đưa cho anh hai viên thuốc cùng với cốc nước thuốc đã được pha xong.
Anh ngoan ngoãn uống hết thuốc rồi nằm xuống giường.
Trước khi cầm hộp thuốc đi ra ngoài Mộc Điềm không quên dặn dò anh: “Chị hâm cơm nóng rồi mang lên cho em, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, tối nay không cần tắm rửa, đợi ngày mai hạ sốt rồi hãy tắm, biết chưa?”
Anh lại ngoan ngoãn gật đầu, đắp chăn che kín người.
Lúc bình thường anh rất thông minh, nhưng mỗi khi bị bệnh đầu óc lại trở nên chậm chạp hơn hẳn, gần như anh đã quên chuyện trước khi ngủ mình định làm gì .
Mộc Điềm tay trái bưng đồ ăn, tay phải bưng cơm, đi vào gian đặt chúng lên bàn học của anh, cô sợ làm bẩn bàn nên rút ra mấy tờ giấy ăn lót ở phía dưới, đẩy sách vở của anh sang một bên.
Khi gạt đống tài liệu ra cô nhìn thấy vài mảnh gạc cắt còn thừa được giấu ở dưới, cô khựng lại, suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào.
"Dậy ăn cơm." Mộc Điềm tạm gác lại nghi hoặc, gọi anh dậy ăn cơm, khẽ gãi đầu, đi ra ngoài tiện tay đóng cửa lại.
Ba phút sau, Mộc An vừa ngồi xuống bàn học đang chuẩn bị ăn cơm thì sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Sao vậy chị?"
Mộc Điềm không gõ cửa, trực tiếp đi vào phòng, anh hỏi cô cũng không trả lời , giơ tay ra cởi áo khoác của anh.
Anh vội vàng buông đũa xuống, nhanh chóng tránh qua một bên, thấp giọng nói: “Chị, em đã bao nhiêu tuổi rồi, chị làm vậy không tốt lắm đâu? Thầy, cô cũng đã dạy, trai gái khác nhau, tránh để người ta nghi ngờ sao?”
Tác giả: Lẽ nào Mộc An vì gầy quá nên không dám cởi?
Mộc An: Cút!
Tác giả nhỏ giọng…
Mộc An: Đi ra ngoài!
Tác giả: Được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT