Mộc Điềm nhanh chóng trở về chỗ làm, lần lượt đem từng bọc túi đã được buộc gọn chất đến cạnh chân tường, rồi tiếp tục phân loại, bó lại, cất đi, thỉnh thoảng cô lại nâng hàng hóa rơi xuống đặt lại lên băng chuyền, cô cứ làm liên tục như vậy cho đến rạng sáng ngày hôm sau, nhiệt độ bây giờ đã hạ xuống dưới 7℃, lạnh đến nỗi tay cô dần đông cứng lại mất đi cảm giác, chỉ biết lặp đi lặp lại công việc trước mắt. 

 

Bên ngoài bắt đầu mưa, nhưng mái nhà rất cao nên không nghe được tiếng mưa rơi, chỉ đến khi có hạt mưa từ mái nhà dột xuống thì Mộc Điềm mới phát hiện trời đang đổ mưa, cô vội vàng dừng công việc trên tay, lấy điện thoại ra gọi điện: “ Thẩm Du, thật xin lỗi vì quấy rầy giấc ngủ của anh, bây giờ trời đang mưa, em lo em ấy ở nhà một mình sẽ sợ hãi, anh có thể sang xem giúp em một chút được không?”  

 

“Em lại đi làm đêm?” Giọng nói của Thẩm Du vang lên vẫn bình thường nhưng cô  có thể cảm nhận được anh đang rất tức giận. 

 

Mộc Điềm ngồi xổm xuống bên cạnh đường đi, hơi chột dạ: "Em giúp một người bạn, chỉ một buổi tối nay thôi, anh đừng tức giận.”

 

Người ở đầu bên kia yên lặng, không trả lời cô, làm cô không khỏi thấp thỏm, nếu biết trước hôm nay trời mưa thì cô sẽ không đi ra ngoài kiếm làm việc. 

Khoảng chừng một phút sau, cô nghe tiếng đóng cửa từ đầu giây bên kia.

 

"Cám ơn anh." Mộc Điềm biết Thẩm Du đã đi ra ngoài, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Tắt điện thoại, điện thoại bây giờ hiện lên là 3:57 sáng. 

 

" Mộc Điềm là ai?" Bên ngoài có người trèo lên, hét to: "Ở đây có ai là Mộc Điềm không?”

 

Bị gọi tên, Mộc Điềm lập tức đứng dậy: "Là tôi!"

 

Người đàn ông kia đưa cho cô một cái áo đồng phục nhìn có vẻ khá sạch sẽ, bên trên in chữ Senda Express, xong rồi tiện tay chỉ vào bàn làm việc: “Công ty vận chuyển của các người nói ở đây chỉ có cô là nữ nên quan tâm một chút, tôi đưa cho cô một cái áo khoác, lúc tan làm thì để lại đây là được.”  

 

"Không cần đâu tôi không lạnh, cảm ơn anh." Mộc Điềm không quen nhận đồ của người khác, huống chi là áo khoác của một người xa lạ, cô khẽ cười từ chối.

 

Người đàn ông cầm áo khoác ném vào ngực cô rồi nhảy xuống: “Đừng vì kiếm chút tiền mà để bản thân bị cảm lạnh, không đáng đâu!” 

 

Mọi người xung quanh đều quay sang nhìn cô, trong lòng mang theo tâm lý tò mò, nhưng chưa kịp nói thì đã bị tiếng quát mắng làm cho im lặng: “Nhìn cái gì? Không thấy hàng đang chất đống sao?”   

 

Lạc Giang đứng bên cạnh băng chuyền quát xong thì quay sang chỉ Mộc Điềm: “Phân loại nhanh lên, đằng sau đang còn một đống nữa!”  

 

“Vâng!" Mộc Điềm cũng không giả bộ, cầm áo khoác mặc vào, nhanh chóng làm việc tiếp, áo khoác chống gió mặc vào cũng không thấy lạnh như vừa rồi.    

 

Nhớ tới áo khoác của người đó mặc, hình như ở nhà cũng có một cái y hệt cái này, có vẻ như sau này không thể mua cho anh cái áo như vậy được. Kiểu dáng của nó thật sự không giống phong cách của học sinh. 

 

Ở khu vực dỡ hàng khác, một chiếc xe vận chuyển chạy vào, có mấy người chạy tới bốc hàng, phân loại hàng hóa, tất cả đều là đàn ông, trong nhóm người mới đêm nay còn có vài học sinh đi làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt.  

 

"Cậu mặc như vậy không lạnh à?” 

"Không lạnh, vác hàng nóng lắm!” Nam sinh chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh, khiêng hàng lên vai rồi nhanh chóng di chuyển.

 

"Người trẻ tuổi cơ thể cường tráng, không giống với chúng tôi già cả rồi!" Người đàn ông ngậm điếu thuốc lá, mở miệng trêu chọc.

 

"Cô gái đó là ai vậy?" Người đàn ông lại hỏi tiếp.

 

"Không ai cả." Nam sinh vội vàng đi vào, nâng hàng lên đặt lên trên băng chuyền. 

 

"Không ai cả? Thế mà lại để tôi đưa áo cho cô ấy? Tôi tin cậu cái quỷ ấy.” Người đàn ông khẽ rít điếu thuốc, vẻ mặt anh ta như muốn nói còn lâu tôi mới tin cậu.  

 

"Tôi nghe không nổi nữa rồi, nói thẳng ra là cậu ấy để ý con gái nhà người ta, không muốn nhìn thấy cô ấy bị lạnh, có thế thôi mà anh cũng phải hỏi, đúng là già rồi, không hiểu được nỗi lòng của thanh niên bây giờ” Lạc Giang cười nhạo anh ta.   

 

"Vâng, vâng tôi không hiểu, chỉ có mình anh hiểu thôi, cứ nói như bản thân còn trẻ lắm.” 

 

Mấy người bắt đầu lời qua tiếng lại, đề tài ngày càng đi xa, vừa dỡ hàng vừa cười đùa, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, cũng may mưa không lớn lắm, cũng không có sấm sét, anh còn có thể khống chế bản thân. 

 

Mọi người thường nói, mùa hè ngày dài đêm ngắn, mùa đông ngày ngắn đêm dài, khi mọi người tan làm bầu trời vẫn tối đen như mực, cả đám người mở điện thoại bật đèn lên soi đường để quay trở về. 

 

Trước cổng công ty lúc này đã có người bán đồ ăn sáng, xung quanh chật kín người đi làm ca sáng đứng mua đồ ăn, cạnh tượng rất náo nhiệt, người này chen người nọ tạo nên một vòng tròn, chỉ còn lại anh vẫn đứng ở cửa chờ ai đó. 

 

Khoảng mười phút sau, Mộc Điềm từ đằng xa chậm rãi đi đến, cô bỏ hai tay vào túi áo, rụt cổ lại, đè thấp vành mũ hòa vào trong đám người, nếu như anh không nhìn kĩ thì căn bản không thể tìm thấy cô. 

 

Cô nhìn xung quanh một chút cuối cùng quyết định đi về phía bên trái, trên đường đi gió thổi rất to, cứ phả thẳng vào mặt, tay chân cô trở nên lạnh cóng, đi vào đường càng hẹp gió thổi càng mạnh, trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ làm sao có thể nhanh chóng về nhà. 

 

Anh đi theo sau giữ khoảng cách nhất định với cô, không xa cũng không gần, lúc lên xe anh bỏ tiền vào thùng rồi đi lên bằng của sau, đi đến ngồi ở hàng cuối cùng, cầm lấy quyển sách y khoa che đi gương mặt mình. 

 

Từ đây ngồi xe buýt đến trạm xe lửa, cần chuyển tuyến hai lần rồi bắt xe buýt là về đến nhà, vào giờ cao điểm buổi sáng, họ mất khoảng ba tiếng mới có thể về đến nhà. Mộc Điềm vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng động truyền ra từ căn bếp nhỏ, cô đi vào thì thấy Thẩm Du đang bận rộn nấu bữa sáng: “Thơm quá.” 

 

Thẩm Du bưng đồ ăn ra ngoài rồi quay lại bếp múc cháo vừa nấu ra bát, không để ý tới cô.  

 

Mộc Điềm vội vàng cầm thìa và bánh quẩy mang ra ngoài, cẩn thận quan sát sắc mặt anh, thấy anh ngồi xuống cô cũng ngồi theo, cô giơ ba ngón tay thô ráp của mình lên nói: “Thầy Thẩm, em biết mình sai rồi.”  

 

"Sai cái gì?" Thẩm Du bình tĩnh khuấy cháo, cố ý hỏi.

 

Mộc Điềm không chút do dự nói: "Em không nên đồng ý đi làm giúp bạn, sau này có bận rộn thế nào đi nữa cũng nhất định không làm qua đêm.” 

 

Thẩm Du cũng không vạch trần lời nói dối của cô, khẽ gật đầu tha cho cô: "Đi gọi Mộc An dậy ăn sáng." Lúc nãy anh ấy vừa bưng đồ ăn ra thì đã thấy Mộc An lén lút chạy về phòng của mình, chắc bây giờ đã thay quần áo xong rồi.

 

Thẩm Du khẽ thở dài, hai chị em nhà này ai cũng không khiến người khác yên tâm được.

 

Tối hôm qua lúc Thẩm Du chạy sang, trong nhà căn bản không có ai, không thấy bóng dáng của Mộc An đâu, anh ấy đành phải gọi điện thoại cho Mộc An mới biết được anh đang dạy học ở nhà bạn, đã đi ngủ từ lâu rồi.   

 

"Mộc An, Mộc An, mau dậy ăn sáng!" Mộc Điềm gõ cửa, không thấy có động tĩnh, đang định tự mở cửa đi vào thì thấy cửa bị khóa trái, cô hơi bất ngờ khẽ lẩm bẩm: “Trước kia em chưa từng khóa cửa.”  

 

"Đó là lúc còn nhỏ, bây giờ em lớn rồi.” Mộc An mở cửa ra, vừa cài lại nút áo vừa ngáp rảo bước đi lại bàn ăn.  

 

Mộc Điềm nhìn người trước mặt cao không khác gì mấy với mình, mỉm cười đi theo xoa đầu anh, cố tình chọc cho cậu nhóc này tức giận: “Lớn rồi cơ đấy? Vậy sao còn chưa cao lên thế hả? Lớn rồi nên không cao được nữa đúng không?”  

 

Cô cao 1m71, cao hơn chiều cao trung bình của đám con gái, bởi vì cao nên cô chưa từng mang giày cao gót bao giờ, dù không phải dáng người mẫu nhưng đôi chân dài thon thả của cô cũng ít có cô gái nào có được.  

 

Mấy năm nay Mộc An chậm lớn, bây giờ cũng chỉ khoảng 1m70, anh ghét nhất là bị Mộc Điềm nói đến chiều cao của mình, gần 3 tháng nay anh không cao lên chút nào trong lòng không khỏi khó chịu. 

 

"..." Mộc An trực tiếp bưng bát cháo lên uống hết nửa bát, sau đó mới bắt đầu ăn bánh quẩy, mặc kệ cô. 

 

Mộc Điềm đi đến ngồi xuống ghế bưng bát lên, uống một ngụm cháo nóng khiến cơ thể ấm hơn không ít, trên mặt cô lộ ra nụ cười thỏa mãn, khẽ cảm thán: “Đây là cháo ngon nhất mà em từng ăn.” Cô gắp chút thức ăn, thỉnh thoảng lại khen ngợi một câu.     

Mặt Thẩm Du mang ý cười, nhìn thấy cô ăn cháo xong lại ăn thêm mấy cái bánh quẩy, đưa tay múc thêm cho cô nửa bát cháo: “Ăn từ từ thôi.”

 

Không ai chú ý đến ánh mắt u ám thiếu niên bên cạnh, chỉ thấy anh ăn rất nhanh, mỗi lần ăn đều nhét hai, ba miếng vào miệng. 

 

"Khụ, khụ, khụ." Tiếng ho khan không kìm được mà vang lên, Mộc An ngậm một miệng đầu cháo và bánh quẩy, đưa tay che miệng lại kiềm chế bản thân không phun ra. 

 

"Phun ra, đừng nuốt." Mộc Điềm nhanh chóng buông bát đũa xuống, đưa tay muốn vỗ lưng giúp anh, như chỉ mới đưa tay ra đã bị anh ngăn lại.  

 

"Em chỉ ăn nhanh quá thôi, không sao, em hôm nay không có lớp nên về phòng học bài đây.” Mộc An cứ thế nuốt xuống, rút khăn lau miệng rồi đi luôn về phòng. 

 

Anh không nhìn biểu cảm của hai người họ, quay về phòng, nhanh chóng cởi áo ra soi gương, bả vai không chỉ thâm đen mà phía sau lưng còn tróc ra một lớp da mỏng khiến anh đau rát.  

 

Sau đó anh lại nhớ đến lời cô nói lúc ngồi ở bàn ăn, không khỏi bật cười.

 

Thì ra cháo anh ăn cảm thấy không có mùi vị gì lại là món cháo ngon nhất cô từng ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play