Trên bàn cơm đặt ở ngoài phòng khách được bày hai đĩa thức ăn cùng với một bát cơm, chiếc tivi trắng đen cũ kỹ đang chiếu bộ phim tài liệu về chiến tranh, có một đứa bé đang nằm trên cái giường nhỏ được bện từ tre, đôi mắt cô bé to tròn mang theo sự tò mò nhìn chằm chằm ra cửa, trong tay còn đang cầm một bộ đồ chơi được bện bằng tre, trên ghế còn đặt quần áo, tã lót cùng với nửa túi đường glu-cô. 

"Anh của ông thật sự định nuôi nó?” Vợ Mộc lão nhị quay đầu lại hỏi chồng mình. 

Mộc lão nhị lắc đầu: "Tôi làm sao mà biết được?"

"Ông không biết? Ông cái gì cũng không biết? Cũng bởi vì cái gì ông cũng không biết nên nửa chừng mới có người đến cướp nhà của chúng ta!” Vợ của Mộc lão nhị giận đến run cả người, ngón tay chỉ thẳng về phía đứa trẻ sơ sinh đang chơi đùa trên giường.

Mộc lão nhị vội lấy tay che miệng vợ mình lại: “Bà nhỏ tiếng một chút được không, ở đây cũng không phải ở nhà, cẩn thận anh cả nghe được.”

"Làm sao? Tôi có nói gì sai sao? Nếu không phải do ông vô dụng, năm người nhà chúng ta còn phải ở trong căn nhà chỉ có một tầng?” Vợ Mộc lão nhị không nhưng không nói nhỏ lại mà còn nói to hơn: “Anh của ông không phải không có vợ cũng không có con sao? Chúng ta chỉ đổi nhà với ông ta thôi cũng không được à? Chúng ta cũng đâu có đối xử tệ với ông ta, nói không chừng lúc về già còn cần chúng ta chăm sóc, rốt cuộc ai mới là không biết tốt xấu hả? Bây giờ còn nhặt thêm một đứa trẻ về? Làm sao? Định ra oai phủ đầu với chúng ta?” 

"Coi như không có đứa bé này, các người cũng đừng mơ tưởng đến cái nhà này của ta.” Ông lão Mộc từ trong bếp đi ra trên ta còn cầm theo một ly sữa bò, đúng lúc ra ngoài nghe được không sót chữ nào. 

Vợ Mộc lão nhị lập tức im lặng, vẻ mặt lúng túng, cô ta đưa tay kéo áo của Mộc lão nhị, trừng mắt nhìn ông. 

Mộc lão nhị cũng rất khó xử, dưới ánh mắt thúc giục của vợ mình ông ta đành phải đi đến trước mặt ông lão Mộc, giải thích nói: “A Lan cô ấy cũng không có ý này, cô ấy chỉ lo một mình anh quá bận rộn thôi, cô ấy không biết nói chuyện, anh cả không đừng để trong lòng.” 

"Không biết nói chuyện? Một người hơn bốn mươi tuổi đầu rồi còn không biết nói chuyện? Vậy nên gọi là cái gì? Gọi là ngu ngốc à?" Ông lão Mộc không cho ông ta chút mặt mũi nào, quay đầu lại lấy thêm chút đường bỏ vào trong cốc sữa bò rồi khuấy đều, ông dùng cái thìa nhỏ múc từng chút một đút cho Mộc Điềm ăn. 

Sắc mặt của Mộc lão nhị vô cùng khó coi, đứng yên tại chỗ cũng không dám phản bác lại lời ông Mộc nói, ông ta vươn tay ra: “Anh, để em giúp anh.”

"Không cần." Ông lão Mộc trực tiếp tránh đi, coi hai vợ chồng bọn họ giống như không khí, tập trung đút sữa cho Mộc Điềm. 

A Lan không nhịn nổi nữa, sốt ruột tiến lên: “Anh cả, anh thật sự định nuôi đứa nhỏ này sao? Nuôi một đứa bé không đơn giản như anh nghĩ đâu, sau này còn phải chuẩn bị cho nó rất nhiều thứ, có khi lớn lên nó còn trách anh đã để cho nó sống cuộc sống như thế này.” 

"Cả đời chúng ta sống cũng không dễ dàng gì, chẳng lẽ anh cũng muốn để con bé cũng khổ sở giống như chúng ta sao?” A Lan vừa nói được vài câu, cũng bắt đầu to gan hơn, bà ta dùng giọng điệu quan tâm dò hỏi: “Nếu không chúng ta đưa con bé cho một gia đình tốt hơn, điều này vừa tốt cho cả con bé và chúng ta nữa!” Bà ta nhớ đến ở cuối thôn có người thu mua con nít, đem đứa bé bán cho người đó vừa có thể kiếm tiền mà nhà của ông lão Mộc cũng có hy vọng để lại cho bọn họ.    

Mộc lão nhị đương nhiên đoán được vợ mình muốn làm gì, ông ta nhanh chóng giữ vợ mình lại ngăn không cho bà ta nói chuyện: “A Lan! Bà đừng nói nữa.” 

"Ông làm sao đấy? Tôi nói mấy câu cũng không được sao? Tôi đang cùng anh của ông nói chuyện ông đừng có xen vào!” A Lan mặc kệ chồng mình, ghét bỏ Mộc lão nhị đứng đây cản trở bà ta: “Ông chính là…”

Ông lão Mộc đút cho Mộc Điềm xong miếng cuối cùng, ông nhét đồ chơi bằng tre vào tay cô cho cô cầm chơi, sau đó ‘bộp’ một tiếng đặt mạnh cái bát inox xuống bàn.

Hai người kia bị dọa cho sợ hãi, cả người khẽ run lên, nói nhiều quá suýt chút nữa họ đã quên mất tính cách của ông lão Mộc, bây giờ bình tĩnh lại bọn họ mới chợt nhớ đến ông lão trước mặt không phải là người dễ chọc. 

"Đưa cho một gia đình tốt? Nếu thật sự muốn đưa cho một gia đình tốt sao ngay từ đầu các người không nhặt về luôn? Ta thấy mấy người nhìn thấy ta nuôi dạy tốt muốn đem đi bán thì có?” Ông lão Mộc hừ lạnh, giọng điệu không tốt: “Coi như các người không có học thức thì cũng phải biết bán người là hành động phạm pháp! Phạm tội buôn bán trẻ em cho các người ngồi tù bao nhiêu năm cũng không đủ, uổng cho mấy người còn có con cái.”  

"Những năm này ở trong thôn, có bao nhiêu lời đồn đại được truyền ra từ miệng mấy người? Năm đó khi ba mẹ mất, ta cho dù có chết đói cũng muốn nuôi mày lớn lên, cho mày tiền xây nhà, cho mày tiền kết hôn sinh con, cả đời này của ta chỉ còn lại cái nhà này thôi mà các người cũng muốn tìm cách lấy đi?” Ông lão Mộc chỉ tay vào bài vị đặt ở phòng khách, lôi Mộc lão nhị đến trước di ảnh của ba mẹ, đá vào mắt cá chân, nhìn ông ta quỳ sụp xuống: “Mộc Tiên Toàn, ta có nuôi chó sói cũng còn tốt hơn là nuôi mày, mày còn có lương tâm không? Mày có không hả?”   

Ông lão Mộc dập đầu ông ta xuống dưới đất, đầu đập mạnh xuống đất tạo nên tiếng động rất to, hành động này của ông đã dọa A Lan sợ, bà ta sợ hãi đứng yên đó không dám tiến lên khuyên can. 

"Anh… anh em sai rồi, em biết sai rồi!” Mộc Tiên Toàn năm nay cũng đã năm mươi bốn tuổi, mặt mũi đầy nếp nhăn, bộ quần áo ông ta đang mặc trên người cũng là chắp vá lại mà thành, ông ta đã làm cha rồi còn bị ông Mộc nắm tóc đè xuống đất, đau đến hoa mắt chóng mặt theo bản năng nắm lấy tay của ông Mộc: “Thật đấy, em sai rồi, anh , em thật sự biết sai rồi.” 

A Lan cũng hoảng sợ, nhỏ giọng giải thích: "Anh… anh, bọn em thật sự không có ý xấu, nhà của anh cũng vẫn sẽ là nhà của anh, ý của em là chúng ta đổi nhà với nhau, em cũng sẽ không lấy không nhà của anh, hơn nữa sau này bọn em cũng sẽ chu cấp cho anh dưỡng lão!”  

Vừa dứt câu, lại thêm một tiếng đập đầu xuống đất, lần này ông thật sự đập rất mạnh, vết đỏ trên trán Mộc lão nhị nhanh chóng hiện lên rõ ràng, nếu ông dùng sức như vậy đập thêm lần nữa nhất định sẽ chảy máu.   

"Anh, anh, bọn em không muốn nữa, không muốn nữa, bọn em sẽ không dòm ngó đến nhà của anh nữa." A Lan quỳ xuống vội nói nhưng trong lòng vẫn ngang ngược mà nghĩ, dù sao chờ ông ta chết rồi căn nhà này không chắc sẽ là của ai, bây giờ không chịu thua có khi còn tốn thêm tiền đi khám bác sĩ: "Anh, anh hãy tha ông ấy một lần, dù sao đi nữa đó cũng là em trai của anh."  

Ngay trước mắt cô ta ông Mộc lại dập đầu ông ta một lần nữa: “Anh… xin anh thả ông ấy ra đi, bọn em biết sai rồi, bọn em không nên nghe lời xúi giục, không nên xen vào chuyện của người khác, càng không nên đến tìm anh." A Lan sợ hãi, âm thanh không khỏi run rẩy, nếu biết trước họ đã không đến tìm cái tên điên này rồi, dù sao Mộc Tiên Toàn cũng rất nghe lời cô ta, đầu năm nay muốn tìm người có thể dựa rất khó, ông ta không thể xảy ra chuyện gì được, hốc mắt cô ta đỏ lên cầu xin ông Mộc: "Bọn em ngàn vạn lần không nên đến tìm anh, bọn em thật sự biết sai rồi."  

"Về sau tốt nhất đừng đến tìm ta nữa." Hai tay ông Mộc khẽ buông ra một chút, đôi mắt ông đục ngầu nhìn lướt qua bọn họ, ánh lên một tia bi thương khồn dễ thấy: " Đi đi, mau đi đi." 

Làm người anh người ba, không có gì đau lòng hơn là nuôi một người như vậy, cùng với người khác tung tin đồn nhảm, cả một nhà đều tham lam vô độ không có lòng biết ơn. 

Sự việc này tạo ra tiếng động không nhỏ, từ lúc Mộc Tiên Toàn bắt đầu kêu la đã dẫn đến một đám người đi đến nhìn trộm, nhưng không có ai dám đứng ra khuyên can, sợ ông Mộc quay ra một cái, đến bọn họ cũng bị dính vào.  

A Lan đỡ Mộc Tiên Toàn đi ra ngoài, khóe mắt còn mang theo nước mắt, một người cúi đầu che mặt một người khóc lóc cũng đã đủ ám chỉ tình hình sự việc, đem ngọn gió đứng về phía họ, người sau lưng chỉ chỏ ông Mộc ngày càng nhiều, ai cũng xem ông Mộc như một khối u ác tính của thôn, giống như chỉ cần ông vừa đi là cả thôn sẽ được giải thoát. 

Nhưng chỉ dựa vào sức của một người thật sự có thể ảnh hưởng cả thôn?   

Chẳng qua đây chỉ là cái cớ mà người trong thôn này dùng để bức ép người mà họ không thích sao?  

Tác giả: Tôi đã quay trở lại rồi…

Nam chính: Đừng quay lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play