Mộc Điềm cũng khiến người ta rất kinh ngạc, từ khi được đem về tới giờ rất ít khi khóc nháo, bình thường đều yên lặng nhìn ông lão Mộc cười rất vui vẻ.  

Từ sau lần đó, ông Mộc cũng không có gì khác so với bình thường, nếu nhất định phải tìm ra điều khác biệt thì chính là ông không còn bán rau ở trong thôn nữa mà đổi thành lên trấn bán, còn Mộc Điềm vẫn luôn ở bên cạnh ông. 

Mới tờ mờ sáng ông đã cõng Mộc Điềm ra sau lưng, chuẩn bị tã lót, quần áo kỹ càng, còn rót sữa bò nóng cho vào bình, rồi đem tất cả đi ra ngoài ruộng, ông bắt đầu nhổ rau, rửa rau, sau đó phải đi bốn cây số để lên trấn, mất gần một tiếng đồng hồ, mỗi ngày đi đi về về hết tổng cả hai tiếng đi đường, buổi chiều về nhà ông còn phải vội vàng lo cho Mộc Điềm, trời tối lại cầm đèn pin đi vung giống, trồng rau, bới đất, chờ đến khi về nhà cũng đã mười giờ đêm, lúc này ông mới rảnh tay mà ăn hai cái bánh bao, tắm sơ qua một chút rồi đi ngủ luôn.    

Thời gian thấm thoát trôi qua, Mộc Diềm cũng đã được bốn tuổi, ông Mộc dạy cho Mộc Điềm cách mặc quần áo, ăn cơm, cách nói chuyện, đi đường, mỗi ngày cô nhóc đều dậy sớm mặc quần áo tử tế đứng chờ ông Mộc.

"Ông nội Mộc, cháu lấy trứng về rồi ạ.” Âm thanh trong trẻo của Mộc Điềm vang lên trong nhà bếp, đem quả trứng hôm nay sờ được từ trong ổ gà ra bỏ vào trong bát: “Ông nội, bây giờ phải dùm rơm gói lại sao ạ?” 

"Không cần bọc lại, chờ hai ngày sau lấy thêm một ít trứng nữa mới đem đi bán, hôm nay ông nấu cho cháu hai quả trứng, cháu muốn nấu thế nào? Luộc hay là rán lên?” Ông Mộc ngồi xổm trước bếp lò, dùng ống trúc thổi cho lửa cháy lớn hơn, cháo trong nồi nhanh chóng sôi sùng sục.

Mộc Điềm ôm bát đặt lên trên bếp, ngồi xổm bên cạnh ông lão Mộc, bàn tay nhỏ nhắn chống cằm: “Ông nội Mộc, hôm nay cháu muốn ăn cháo trứng, cắt thêm chút hành bỏ vào được chứ ạ?”

"Vậy thì cháu đi ra ngoài cửa hái chút hành lá đến đây, ông nấu cho cháu.” Ông Lão Mộc đẩy cô đi ra ngoài, sau đó lén bỏ hai củ khoai vào đống than đang nóng đỏ để lát nữa có cái cho cô cầm ra ruộng ăn, ông lấy ra một cái ấm nước cho thêm nước vào nồi cháo mới sôi.

Mộc Điềm đưa cho ông một củ hành đã được bóc vỏ sạch sẽ, nhưng chỉ bỏ đi một chút xíu ở đầu và đuôi nhưng cái khác cơ bản đều không đụng đến: “Ông nội, ông nội Mộc, cho ông, cháu đã lột sạch sẽ rồi.”

"Không đủ, hái thêm chút nữa đi." Ông lão Mộc lắc đầu, từ trong chum nước múc ra một chút nước đem đi rửa hành, nhìn thấy cô vẫn đứng yên đấy, hỏi: “Sao còn chưa đi?”

"Ông nội, hành này là loại đem đi bán, chúng ta không thể ăn hết được, bỏ một chút vào cháo cho có mùi vị là được rồi.” Mộc Điềm như bà cụ non dạy dỗ ông lão Mộc, chặn ở cửa không cho ông đi hái.  

Ở trong thôn này, có ai dám nói chuyện như thế với ông Mộc? Cũng chỉ có Mộc Điềm không sợ ông Mộc còn thường xuyên chọc cho ông dở khóc dở cười. 

Ông lão Mộc cất cái muôi múc nước đi, ngồi xổm xuống trêu chọc cô: “Vậy là do ông nội không hiểu chuyện rồi?” 

"Đương nhiên." Mộc Điềm gật đầu, lại giống như có lời muốn nói, đưa tay ra sờ đầu ông Mộc: “Có điều, cháu sẽ không ghét bỏ ông đâu, ông nuôi cháu lớn lên cháu cũng sẽ dạy cho ông hiểu chuyện.”

"Ha ha ha!" Ông lão Mộc gia bị cô chọc cho bật cười, chỉ vào đầu nhỏ của cô: “Cháu đấy, trong cái đầu nhỏ này suốt ngày nghĩ cái gì thế không biết, chỉ toàn ăn nói lung tung.”

"Ai nha, ông nội Mộc tóc của cháu đều bị ông làm cho rối hết lên cả rồi.” Mộc Điềm nhìn ông chằm chằm, vô cùng, vô cùng không hài lòng.  

Ông lão Mộc càng vui vẻ hơn, ông quay người lấy một cái tô màu vàng, dùng nó đánh hai quả trứng gà, xong xuôi lấy ra một cái muôi, múc một muôi cháo lớn bỏ vào bát trứng, cho thêm chút dầu lạc, một chút muối hạt, lại cắt hành lá thành từng chút bỏ vào trong, cầm đũa khuấy thật đều, thế là một bát cháo trứng thơm lừng đã được ra lò. 

"Ông nội, thêm một chút cháo nữa đi, cháu bây giờ lớn rồi, ăn cũng nhiều hơn.” Mộc Điềm mong chờ nhìn bát cháo khẽ nuốt một ngụm nước miếng, xin ông cho thêm chút cháo. 

Ông lão Mộc nhìn cháo được nêm nếm vừa phải, nếu bây giờ cho thêm cháo thì sẽ ăn không ngon nhưng lại sợ cô bị đói bụng: “Cháo này cho thêm một chút nữa thì cháu có thể ăn hết không?” 

Mộc Điềm gật đầu thật mạnh, cuối cùng cũng được thêm nửa muôi cháo như ý muốn, cô cần chén nhỏ của mình đặt lên băng ghế, ngồi xuống bên bếp lửa vừa ăn vừa sưởi ấm, quay đầu nhìn lại thì thấy ông Mộc đã tự múc cho mình một bát cháo, chỉ bỏ thêm chút dầu và muối rồi bưng lên ăn, đến miếng hành cũng không có, nghĩ đến đây, cô vội vàng ăn cho xong.

"Ông nội Mộc, cháu no rồi.” Mộc Điềm làm bộ ôm lấy bụng nhỏ, mở to mắt nhìn ông lão Mộc bắt đầu phàn nàn: “No thật đấy! Thì ra cháu có lớn lên thì sức ăn cũng không lớn lên nha, cái kia, ông nội Mộc ông lấy cháo thừa của cháu ăn hết đi, nếu không còn dư lại nhiều cháo như vậy không ăn hết, bỏ đi sẽ bị nổi đậu mùa, cái này là do ông nói với cháu, ông sẽ không gạt cháu chứ?”   

Ông lão Mộc trừng mắt nhìn cô, tỏ ra hung dữ để hù dọa cô: “Vừa nãy ai nói có thể ăn hết? Cháu đây là đang lãng phí đồ ăn đấy có biết không? Lãng phí đồ ăn thì không phải đứa bé ngoan đâu!” Nói xong ông lại đổ thêm nửa bát cháo cho vào cái tô vàng của cô, sau đó mới bưng lên ngồi xổm xuống cạnh cửa mà ăn.

"Còn không phải cháu muốn ông có thể ăn thêm được chút dinh dưỡng sao?” Mộc Điềm nhỏ giọng nói, liên tục khuấy cháo trong bát: “Mỗi ngày người đều ăn cháo trắng ăn đến già luôn rồi.”  

Ông Mộc nghe được cõng cô trên lưng thầm cười trộm.

Bây giờ đã là mùa xuân, đêm mùa xuân ngắn hơn so với đêm mùa đông, sáu giờ đã có thấy được bầu trời sáng tỏ, trong sân nhà từng ngọn cây, ngọn hoa, từng cọng cỏ đều đã lớn hết thật giống như đã trải qua một đời. 

Năm đó a! Chuyện lớn hồi đó đem so với bây giờ, cũng trở thành chuyện không đáng nhắc đến nữa. 

Ông Mộc chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, ông sẽ phải để cho một đứa bé phải lo lắng cho bản thân, ông đã lớn tuổi như vậy làm sao có thể không nhìn thấu tâm tư của một đứa trẻ. 

Mỗi ngày đứa nhỏ này đều nghĩ cách để cho ông ăn được nhiều hơn, ngon hơn, mặc sao được ấm hơn, tốt hơn, luôn đau lòng cho ông. 

Chẳng qua ông cũng đã lớn tuổi, bây giờ không dùng tiết kiệm, để dành chút tiền cho cô thì sợ sau khi ông chết đi cô sẽ phải sống rất khổ cực, con nít cuối cùng cũng chỉ là con nít thôi. 

Ông Mộc bưng bát đũa đem đi rửa, nhân lúc Mộc Diềm đi vào phòng lấy áo khoác, ông lén bỏ hai củ khoai vào bao tải nhét xuống đáy sọt.  

Trời vừa sáng nhưng cũng đã có thể nhìn thấy rõ được đường, một già một trẻ trước sau ra khỏi nhà đi đến ruộng thì thấy có người đã sớm bắt đầu làm việc. 

Ông Mộc đặt đồ xuống lấy áo khoác che kín người Mộc Điềm, sau đó cầm cuốc bắt đầu công việc, trước kia ông luôn chỉ có một mình cả ngày vùi đầu vất vả làm việc, còn bây giờ thỉnh thoảng ông sẽ nói chuyện với Mộc Điềm, sợ cô ngồi một mình buồn chán. 

"Ông nội Mộc, hôm nay cháu có thể giúp đỡ không?” Mộc Điềm ngồi bên cạnh ruộng, hái cỏ dại bên cạnh làm thành một cái vòng hoa, à không, là vòng cỏ. 

Ông nội Mộc cuối người đào đất, xới đất: "Cháu ngồi yên ở đấy đã là giúp ông một tay rồi."

"Thế nhưng, thế nhưng cháu đã lớn rồi mà, ông nhìn xem những đứa bé gái bằng tuổi cháu đều đã đi làm việc hết rồi." Mộc Điềm chỉ vào đứa bé gái ở đằng sau đang vén tay áo lên nhổ rau, rửa rau.   

Ông nội Mộc hừ lạnh: "Nhà khác là nhà người khác, nhà chúng ta là nhà chúng ta, không cần thiết phải so sánh bản thân với người khác, huống chi ông nội nuôi cháu, cái gì cháu cũng không cần làm thì không tốt sao? Có người từng nói con gái là tiểu thư, ông đem cháu nuôi thành tiểu tổ tông, có bao nhiêu người mơ ước mà còn không được?"  

Mộc Điềm mơ hồ, nghe ông nói cũng chỉ hiểu được một chút, đành ôm lấy áo khoác nằm trên bãi cỏ nhắm mắt lại yên tĩnh lắng nghe âm thanh xung quanh. 

Trời bây giờ đã sáng hẳn, ánh sáng chiếu đến từ phía đông, rọi thẳng xuống người bọn họ, nhiệt độ cũng trở nên ấm áp hơn, ông nội Mộc buông cuốc xuống, cầm mũ rơm đội lên cái đầu nhỏ của Mộc Điềm, từ trong bao lấy ra một củ khoai còn ấm đưa cho cô. 

Tác giả: Trong thời đại trọng nam khinh nữ này có người thương mình như vậy, tốt biết bao nhiêu.

Mộc Điềm: Vậy cho nên tôi lớn lên cũng không biết nấu cơm?

Tác giả:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play