Từ trước đến nay Thẩm gia vẫn luôn không quan tâm đến lời đồn đại ở bên ngoài, nhưng có vài lời đàm tiếu họ không thể không quản, trước đây đã từng hôm này cũng vậy, Thẩm gia có thể gánh vác trách nhiệm này, họ cần phải chịu trách nhiệm với tương lai của Mộc Điềm, có mấy lời nói ra sẽ hại đời người khác.  

"Con bé bằng lòng thay a Du báo hiếu cho chúng ta, chúng ta cũng sẽ thay a Du chăm sóc cho con bé, em xem thằng nhóc a Du này nhìn ai cũng không vừa mắt, trong mắt chỉ thấy có Mộc Điềm, có thể biết được nó yêu con bé nhiều bao nhiêu? Chúng ta còn có thể không giúp con mình chăm sóc con bé sao?" Thẩm Phẩm Vân nhẹ nhàng vỗ bả vai Nghiêm Mạn, an ủi bà: “Về chuyện danh tiếng của con bé em không cần quá lo lắng, nếu không làm con dâu được, vậy thì làm con nuôi?” 

"Không được, không được, chúng ta nhận con bé làm con nuôi thì người ngoài sẽ nghĩ như thế nào?” Nghiêm Mạn đã nghĩ đến lời đồn mà những người ngoài kia có thể nói, từ chối lời đề nghị của Thẩm Phẩm Vân: “Họ sẽ cho rằng Mộc Điềm không thể vào được Thẩm gia nên mới đổi thành làm con gái, sau này lấy chồng còn phải gọi ba mẹ của chồng trước, rất khó nghe?”  

"Ài, cách giải thích khác nhau thì bản chất của nó cũng sẽ khác nhau.” Thẩm Phẩm Vân rút khăn tay ra đưa cho bà, rồi cũng nằm xuống: “Nếu như Mộc Điềm đã được chúng ta nhận là con gái nuôi từ ngày đem về thì sao?”  

Nghiêm Mạn lau sạch nước mắt, đầu nhất thời chưa phản ứng kịp, ánh mắt đầy nghi hoặc.

"Em sao lại mơ hồ rồi? Nếu như từ ngày đó Mộc Điềm đã được chúng ta đem về nhận làm con nuôi, con bé và Thẩm Du lại thích nhau, hai đứa kết hôn sẽ chỉ càng thân thiết hơn thôi, bây giờ gặp chuyện ngoài ý muốn không kết hôn được thì con bé lại trở về là con nuôi của chúng ta, có vấn đề gì sao? Đây là chuyện hợp tình hợp lý có biết chưa?” Thẩm Phẩm Vân giải thích.

Nghiêm Mạn gật đầu: "Thế này cũng tốt, thế này cũng tốt, ngày mai đứa nhỏ ngốc kia chắc chắn vẫn còn đến.” 

Thẩm Phẩm Vân gật gật đầu, chuẩn bị đi ngủ.

Nghiêm Mạn trằn trọc trở mình nói: “Nếu không thì đón con bé đến đây ở đi, Thẩm Du đi rồi, Mộc An lại xuất ngoại, bây giờ một mình con bé ở đó cũng không tốt lắm.” 

"Ừm, chờ đến khi Mộc An trở về thì để thằng bé trực tiếp về Thẩm gia ở luôn." Thẩm Phẩm Vân đã từng nghĩ tới việc đón bọn họ về ở, nhất là còn ở trong tình huống như thế này. 

Nhiều năm qua Mộc Điềm cùng Mộc An chưa hề vi phạm lời hứa, tiền thuê nhà tháng nào cũng trả đúng hạn chỉ có nhiều hơn chứ không có ít đi, trước nay chưa từng từ chối Thẩm gia, dù có nghèo đến mấy đi chăng nữa cũng chưa từng dòm ngó đến đồ của nhà họ, có gặp khó khăn đến mấy cũng chưa từng tìm đến họ xin giúp đỡ, qua điều này cũng biết họ là loại người ‘nhận ơn một giọt trả ơn một dòng.’. 

Mộc Điềm đương nhiên không biết chuyện ba mẹ Thẩm đã quyết định, cô trở về căn nhà sáu mươi mét vuông của Thẩm gia, trên đường về câu nói cô nghe được nhiều nhất là “Xin hãy bớt đau thương.”.

Vật nhỏ ở dưới chân cô vòng tới vòng lui, không ngừng kêu “Meo meo~”

Mộc Điềm ngồi xuống xoa vật nhỏ đầu, chuẩn bị lấy đồ ăn cho mèo đút cho nó ăn thì đột nhiên cô liếc thấy hộp cá hộp đặt bên cạnh, trong đầu bỗng vang lên giọng nói của Thẩm Du: “Quỷ hẹp hòi".

Cô đặt thức ăn cho mèo xuống, mở cá hộp ra cho mèo nhỏ ăn, lại đổi nước cho nó, vật nhỏ vùi đầu ăn như hổ đói, Mộc Điềm nhìn hồi lâu khẽ thở dài: “Có vẻ là tao đã quá keo kiệt đối với mày rồi.”  

Chờ đến lúc Mộc Điềm đi ra khỏi nhà tắm thì mèo nhỏ đã ăn hết sạch hộp cá, thỏa mãn ngồi ở đó đưa móng vuốt lau mặt, cô mặc bộ đồ ngủ đi vào bếp, mở tủ lạnh ra thì sững sờ. 

Khoảng thời gian này Mộc Điềm bận đến mức không ăn được một bữa đàng hoàng, càng chưa từng mở tủ lạnh ra, bên trong có sủi cảo được xếp thành hàng gọn gàng cùng với một bát chè trôi nước với các viên chè trắng tròn chỉnh tề. Nấu nước, nước sôi, nấu chè Thang Viên, trong không khí phảng phất vị ngọt của chè, cô đổ sữa bò, hai thìa đường tắt bếp múc ra vừa đúng một bát. 

Mộc Điềm bưng bát chè Thang Viên đem ra đặt trên bàn trà, mở tivi, đúng lúc chiếu một bộ phim hài kịch, cô ngồi dựa vào ghế sô pha ăn từng miếng chè nhỏ, rất ngọt, rất ngọt.  

Cô xem một chút thì bật cười, bộ phim này thật buồn cười, buồn cười đến nỗi phát khóc, miệng cô ngậm lấy miếng chè Thanh Viên tay lại cầm lấy khăn lau ngước mắt, vừa lau vừa cười: Ha ha, sao lại buồn cười như vậy.”  

Đến cuối cùng bộ phim này đang diễn cái gì? 

Cô cũng không biết.

Bên trong miệng vẫn còn đọng lại vị ngọt của chè, nhưng vì sao lại có chút mặn đắng? 

À, thì ra là nước mắt chảy xuống khóe môi. 

Mộc Điềm nằm nghiêng trên ghế sô pha, nước mắt từng giọt từ sống mũi lăn sang mặt bên kia, thấm vào trong gối ôm, ướt đẫm một mảng.

Cô chưa từng biết, ăn đồ ăn cũng có thể giống như nhai sáp nến, khó có thể nuốt xuống, cô dần nghẹn ngào rồi nức nở khóc không thành tiếng, nắm chặt gối ôm cố gắng đè nén tiếng khóc của mình, sợ làm phiền đến sự yên tĩnh hàng xóm.  

Thẩm Du tồn tại tựa như một cây đại thụ, trải qua thời gian dài cùng một đất ở nơi này hòa lại với nhau, cùng nhau lớn lên, nương tựa vào nhau, bỗng nhiên một ngày cây bị nhổ ra khỏi mặt đất, đất trở nên trống rỗng vì thiếu đi sự đầy đủ của cây.     

Thẩm Du đi, để lại thư pháp.

Mộc An rời đi, để lại đồ ăn.

Mà Mộc Điềm, nhìn căn nhà sáu mươi mét vuông bỗng trở nên trống trải, trước đây khi Mộc An còn ở đây kiểu gì cũng đi đi lại lại trong nhà, chuyện trong nhà vẫn luôn là anh xử lý, cho dù xuất ngoại cũng nhớ chuẩn bị sủi cảo và chè Thang Viên cho cô, loại thức ăn này chỉ cần nấu với nước là có thể ăn được.   

Vật nhỏ vẫn luôn đứng ở trước cửa phòng của Mộc An, đang đi vòng vòng ở dưới cửa, kêu liên tục cuối cùng cũng khiến Mộc Điềm chú ý đến. 

Mộc Điềm kìm nén cảm xúc, bước xuống dưới ôm mèo con vào lòng kết quả vật nhỏ lại giãy dụa nhảy xuống lại quay lại trước cửa phòng Mộc An đi tới đi lui. 

Cô ngồi xổm ở trước cửa: "Có phải mày cũng nhớ Mộc An đúng không?” 

"Meo meo ~" vật nhỏ nhảy lên cào cào thanh nắm cửa. 

Cô vuốt ve vật nhỏ: "Em ấy nhất định sẽ quay về, nhất định sẽ quay trở về.”Có điều, không biết là bao giờ. 

"Meo meo ~" vật nhỏ vẫn điên cuồng đi vòng vòng (ngu ngốc muốn chết), sau đó nó kiêu ngạo đi ra quay trở về ổ của mình, không muốn để ý đến cô nữa. 

Mộc Điềm thở dài, cô lấy mấy lon bia từ trong tủ lạnh, ngồi nép vào trong sô pha, hết lon này đến lon khác, lại quay vào lục lọi đồ ăn tết cùng với rượu lấy ra toàn bộ, mãi đến khi uống hết rượu còn trong nhà thì cô mới chịu dừng lại, cô uống đến hoa mắt chóng mặt nhưng đầu óc ngược lại rất tỉnh táo, những kí ức ngày trước vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt.

Mộc gia là gia đình làm nông bình thường nhà có hai anh em, ông nội Mộc là anh cả, trong nhà có một căn nhà ba tầng làm bằng xi măng, ông với em trai ở riêng, bản thân ông cũng có mấy mẫu ruộng, mấy miếng đất, mặt trời mọc thì đi làm mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.  

Cả đời ông nội Mộc không lập gia đình, không có con cái, sống dựa vào làm ruộng, trồng trọt, trồng các loại rau củ, tình tình quái gở không thích giao lưu với người khác, trong thôn nhà nào cũng biết điều đó.  

Đến cả họ hàng thân thích của Mộc gia đi qua cổng hỏi một câu ăn cơm chưa, đều bị ông mắng lại: “Ta có ăn hay không mắc mớ gì tới cậu?” Lâu dần không có ai chủ động đi trêu chọc ông, đến cả mấy đứa nhỏ đi ngang qua cũng vội vàng chạy nhanh đi, không dám ở lại.  

Có mấy đứa con nít không nghe lời thì bọn họ sẽ chỉ về phía Thẩm gia mà đe dọa bọn chúng: “Con còn không nghe lời, ta sẽ gọi ông Mộc đến bắt con.” Mỗi lần đều có thể dọa sợ mấy đứa nhóc, khiến chúng ngoan ngoãn nghe lời người lớn.   

Ngày hôm ấy lúc chạng vạng tối, ông Mộc đi chợ chọn lựa mua một đống đồ về nhà, trên đường về thì nhìn thấy một đám người vây quanh ruộng nhà ông, ông buông thúng xuống, cất giọng hô to: “Mấy người nhìn cái gì trong ruộng ta đấy?”  

"Đi mau, đi mau." Bọn hắn vừa thấy ông Mộc đến thì vội vàng giải tán, ở xa còn nghe được cuộc trò chuyện của họ. 

"Ài, thật sự là thất đức !"

"Đứa nhỏ này nhìn rất ngoan, làm sao lại đem bỏ như thế này?” 

"Không biết người làm ba mẹ như họ nghĩ cái gì nữa?” 

"Nghĩ cái gì? Sinh quá nhiều nên không muốn nữa, nuôi cũng nuôi không nổi, còn có thể không ném đi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play