Cuối cùng cũng nhìn thấy xác Thẩm Du, Mộc Điềm không giống ba mẹ Thẩm vội vàng lao tới, cô còn chưa nghe được tin anh ở bên trong tỉnh lại mà, chắc chắn ông trời đang đùa cô thôi.
Anh tốt như vậy, làm sao có thể nói đi là đi?
"Thẩm Du, Thẩm Du sao anh có thể để em đứng đây mà nằm ngủ chứ?" Mộc Điềm còn mặc bộ váy cưới, phần dưới váy đã bị xé rách, phía trên còn lưu lại máu của anh.
Gương mặt Thẩm Du so với lúc còn nhỏ đã trưởng thành hơn rất nhiều, anh đã tháo kính ra ngủ, gương mặt ôn nhu như ngọc, vết thương trên đầu đã được xử lý tốt, không ảnh hưởng chút nào đến ngoại hình của anh.
Ngay lập tức cảnh sát cũng biết được bệnh nhân đã tử vong, nhanh chóng đi đến bệnh viện thông báo cùng với tìm hiểu tình hình, người thân và bạn bè cũng rối rít chạy đến giúp đỡ Thẩm gia.
Đối với sự ra đi của Thẩm Du không người nào không luyến tiếc, không người nào không cảm thán.
Ba mẹ Thẩm còn đang đắm chìm trong nỗi đau mất con, tự bản thân mình còn lo không xong, chỉ có Mộc Điềm là tỉnh táo nhất, sau khi trao đổi với cảnh sát ánh mắt cô dừng trên người nam sinh trẻ tuổi, không có ai để ý đến cảm xúc của cô thay đổi.
"Thật xin lỗi, anh ấy là vì cứu tôi nên mới rơi xuống, thật xin lỗi, tôi không biết anh ấy có bệnh tim." Cậu ta tự trách, vô cùng áy náy.
Người mẹ một thân đồ trắng, đôi mắt đỏ ửng: "Là lỗi của tôi, là tôi không biết dạy con, là tôi quá nuông chiều nó, tôi không nên quá ép buộc nó."
Chú rể bằng tuổi trầm mặc nắm lấy tay người mẹ, đối với Mộc Điềm áy náy gật đầu.
Hóa ra là mẹ cậu ta kết hôn với một chú rể bằng tuổi khi mà hài cốt của ba cậu ta còn chưa lạnh, cậu con trai vô cùng đau khổ, lại không chịu được mẹ cậu châm chọc, kích thích, không chịu nổi sự sắp xếp của mẹ cậu, hai người trong lúc cãi nhau cậu có suy nghĩ muốn tự tử, muốn đi theo ba của mình, không ai nghĩ đến Thẩm Du lại đi ngăn cản? Không ai ngờ Thẩm Du sẽ cùng cậu ngã xuống cầu thang? Không ai ngờ được Thẩm Du lại bảo vệ cậu? Ai ngờ đến Thẩm Du sẽ tái phát bệnh tim? Ai sẽ nghĩ đến?
Mộc Điềm thờ ơ nhìn bọn họ xin lỗi, ba mẹ Thẩm cùng không để ý đến họ, cảnh sát vì chấp hành công vụ mời người nhà Thẩm gia về đồn cảnh sát lấy lời khai.
Bỗng nhiên Mộc Điềm nắm lấy quần áo của nam sinh, nước mắt giàn giụa: “Cậu muốn chết, có thể! Nhưng tại sao cậu lại hại người? Tại sao lại hại người khác? Nếu như cứu người phải một mạng đổi một mạng thì tôi thà rằng người chết là cậu, tôi thà rằng người chết là cậu, vì sao, vì sao chứ! Anh ấy tốt như vậy, tốt đến như vậy, vì sao cậu lại hại chết anh ấy?”
"Các người đều là hung thủ, các người đều là hung thủ giết người." Mộc Điềm chậm rãi ngồi xuống, chỉ vào ba người bọn họ mà gào khóc.
Người đàn ông cũng không phản bác lại, cậu ta cũng không ngờ sẽ gây ra án mạng.
"Cô gái, đây là điều không ai muốn cả, sao có thể nói chúng tôi là hung thủ giết người chứ?” Mẹ cậu ta căng thẳng, đứng ngồi không yên. /
Nam sinh ngăn mẹ cậu ta lại: "Mẹ! Đừng nói nữa."
"Ha ha ha, các người nói các người không phải hung thủ? Vậy vì sao cả hai đều ngã xuống cầu thang nhưng cậu ta một chút vết thương cũng không có mà Thẩm Du lại chết?” Mộc Điềm giương mắt hỏi người ở đây.
Không có ai trả lời.
Lúc này ba mẹ Thẩm mới nhìn đến Mộc Điềm, bây giờ mới nhớ tới Mộc Điềm chỉ thiếu một chút đã trở thành con dâu của họ, lúc này mới biết được người đau khổ không chỉ có họ, mà còn có cô, chỉ là không nghĩ tới Mộc Điềm so với bọn họ còn cực đoan hơn, còn đau khổ hơn, khó có thể vượt qua hơn, mọi người đều nói đau đớn khi mất con giống như lòng bị xuyên thấu! Bọn họ chút nữa đã quên, nỗi đau mất chồng cũng đau đớn đến tột cùng!
"Tôi muốn tố cáo bọn họ hại chết chồng tôi." Trong lòng Mộc Điềm hiểu rõ Thẩm Du là người như thế nào, anh đã cứu cậu ta chắc chắn cũng không muốn cô làm như vậy nhưng cô chỉ muốn tùy hứng một lần.
Ông nội chết, cô không khóc.
Bị đuổi khỏi Mộc gia, cô không khóc.
Mộc An xuất ngoại, cô cũng không có khóc.
Thẩm Du chết cô khóc đến tan nát cõi lòng, so với ba mẹ Thẩm cô còn khóc dữ dội hơn, so với ba mẹ Thẩm còn đau lòng hơn, cô giống như muốn đem uất ức nửa đời người đòi lại một lần.
Từ việc đưa Thẩm Du đến nhà xác đến chôn cất, Mộc Điềm đều đích thân làm cô thậm chí không nhờ ba mẹ Thẩm giúp đỡ dù chỉ một chút.
Bạn bè và người thân của Thẩm gia, hàng xóm láng giềng đều chính mắt nhìn thấy, không ai không tiếc nuối trước sự ra đi của Thẩm Du, giới văn học, bạn bè học chung, không ai không biết, không người nào không truyền nhau nói Mộc Điềm yêu Thẩm Du, yêu bằng cả sinh mệnh, vốn là một chuyện tình đẹp lại không được ý trời, trở thành một đoạn tiếc nuối.
Thẩm gia phụ mẫu không phải người không nói đạo lý, càng không phải là người nắm được một ngọn cỏ cứu mạng liền nắm lấy không buông, bọn họ vẫn nhớ đến lời Thẩm Du dặn dò trước khi ra đi, anh nói để Mộc Điềm gả cho người so với anh còn tốt hơn.
"Mộc Điềm, con cùng a Du duyên phận quá ngắn, đời này không có duyên làm vợ chồng, kiếp sau lại làm tiếp vậy.” Sắc mặt Nghiêm Mạn tiều tụy, bà dựa vào giường nắm lấy hai tay Mộc Điềm: “Con quên a Du đi, tìm một người tốt rồi gả, sau này không cần đến đây nữa.”
Thẩm Du hiểu được sự bận rộn của Mộc Điềm, nên đã bàn bạc với cô tổ chức kết hôn trước rồi mới đi lĩnh chứng, về mặt pháp luật cô không phải vợ của anh, lễ đám cưới cũng chưa kịp tổ chức.
"Mẹ, người nói cái gì vậy? Con sớm đã gả cho Thẩm Du, nếu mẹ không muốn con ở Thẩm gia con có thể trở về, nhưng mẹ không thể phủ nhận chuyện con là vợ của Thẩm Du.” Mộc Điềm nghĩ Nghiêm Mạn nói đùa với cô, cười một tiếng.
Thẩm Du qua đời, sau này, cô chính là Thẩm Du, ba mẹ Thẩm chính là ba mẹ cô, cô không cần Thẩm gia nhưng cô sẽ thay Thẩm Du báo hiếu.
Nghiêm Mạn nghẹn ngào, che mặt đuổi cô: "Đứa nhỏ ngốc, con ở lại Thẩm gia thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của con, con với a Du cũng chưa có đám cưới, bây giờ con bớt qua lại với chúng ta thì thanh danh của con sau này mới tốt có biết chưa? Con mau đi đi, đi mau đi! Cũng cầm theo mấy tác phẩm của Thẩm Du đi cùng, xem như là nó bồi thường cho con.”
Từ sau khi Thẩm Du chết, chữ của anh đã không còn được xuất bản nữa, giá trị của bức thư pháp đã không còn có thể dùng tiền để định giá, tùy tiện lấy ra một bức thư pháp cũng có thể khiến bọn họ kêu lên đến hàng triệu bạc, một chữ khó cầu, giá trị liên thành.
"Mẹ, chữ của anh ấy, con sẽ không cầm đi, sẽ càng không bán, đây là tâm huyết của Thẩm Du, là vật duy nhất anh ấy để lại cho chúng ta, vậy nên con không cần.” Cô dùng bàn tay thô ráp với những vết chai sần sùi vỗ lưng Nghiêm Mạn giúp bà dễ thở: “Mẹ, rời khỏi Thẩm gia còn làm không được, không phải vì thứ gì của Thẩm gia, hiếu của Thẩm Du con sẽ báo, con đường Thẩm Du đi chưa xong con sẽ giúp anh ấy đi.”
Mộc Điềm thấy Nghiêm Mạn đã ngủ, không trả lời nữa cô mới trở về.
Lúc Thẩm Phẩm Vân lên lầu đã thấy Nghiêm Mạn khóc đến nỗi không thở được, ông lo lắng ngồi xuống bên cạnh bà, chỉ trong mấy ngày ông đã già đi rất nhiều.
"Anh nói xem sao con bé lại cố chấp như vậy?” Nghiêm Mạn khóc nức nở, sao cô lại bướng bỉnh giống hệt Thẩm Du như vậy?
Thẩm Phẩm Vân nhắm mắt lại: "Theo ý con bé đi."
"Làm như vậy sao được? Người bên ngoài đồn nó yêu a Du nhiều bao nhiêu thì sau này đối với con bé ảnh hưởng bấy nhiêu, về sau con bé làm sao mà lấy chồng được?” Nhân phẩm của Mộc Điềm thế nào, bà đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, đương nhiên không thể để cô chịu uất ức như vậy.
Danh tiếng của Thẩm gia rất tốt, luôn giữ mình trong sạch, trong mắt người ngoài là một gia đình người mà thường không thể với tới, Thẩm Du tuổi trẻ tài cao có bao nhiêu nhà tỏ ra con gái mình là môn đăng hộ đối đều bị Thẩm gia khéo léo từ chối, hàng xóm lân cận đều biết Thẩm Du đem về hai chị em, Thẩm gia lại thân thiết với Mộc Điềm họ cũng ngầm thừa nhận Mộc Điềm là con dâu nuôi từ bé của Thẩm gia, ba mẹ Thẩm biết Thẩm Du có ý với Mộc Điềm liền không nói gì coi như ngầm thừa nhận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT