Trong thang máy chỉ có Mộc Điềm đang mặc áo cưới yên lặng đứng đó, tai của cô giống như không còn nghe được bất cứ thanh âm nào, trong đầu vẫn vang lên câu nói "Thẩm tiên sinh anh ấy đang chảy máu rất nhiều, cô nhanh tới đi ạ!” Cô vừa ra đến cửa thì nhìn thấy ba mẹ Thẩm đang đi đến, họ cùng cô đi tìm Thẩm Du.
Một đám người lúc này đang vây lấy cầu thang nhỏ hẹp, Mộc Điềm không quan tâm đến bọ họ, từ trong đám đông tạo ra một con đường, cô thầm nghĩ, không sao đâu, nhất định không có việc gì.
Thẩm Du đang cuộn người ở trên mặt đất lạnh buốt, đau khổ ôm ngực, khó khăn mà hô hấp, sắc mặt tái nhợt, trên đầu vẫn còn chảy máu, con mắt vẫn luôn nhìn ra cửa ngóng chờ người tới.
Nghiêm Mạn cầm lấy thuốc trị bệnh tim nhanh chóng đi lên, không để ý tới hàng nước mắt đang lăn dài trên gò má, bà run rẩy lấy thuốc ra luôn miệng nói: “Uống thuốc rồi sẽ ổn thôi, uống thuốc rồi sẽ ổn thôi, chúng ta lập tức sẽ đến bệnh viện, bác sĩ nhất định có thể cứu con.”
Mộc Điềm quỳ gối bên cạnh Nghiêm Mạn gật đầu như gà mổ thóc hùa theo, cô nhẹ nhàng nắm tay anh: “Em chờ anh, em chờ anh cưới em, anh nhìn xem em hôm nay đẹp không?” Không dám lay anh, không dám dùng lực mạnh nắm tay anh.
Ánh mắt Thẩm Du trở nên mơ hồ, tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài đau đến toàn thân anh cứng đờ, căn bản không nuốt thuốc xuống được.
"Xe cứu thương lúc nào mới đến?" Mộc Điềm lau sạch nước mắt, hỏi người phụ trách.
Quản lý lập tức nói: "Xe cứu thương sẽ đến ngay lập tức, nhất định phải phải cố gắng kiên trì.”
"Thẩm Du, anh cố lên, cố gắng lên.” Mộc Điềm dùng áo cưới của mình cẩn thận từng li từng tí lau máu trên mặt anh, Thẩm Du bây giờ giống như bảo vật dễ vỡ của Mộc Điềm vậy: “Anh kiên trì thêm một chút nữa thôi có được không?”
Nghiêm Mạn đã sớm khóc không thành tiếng, Thẩm Phẩm Vân vẫn bận liên hệ với bác sĩ chính của anh, tương đối giữ lý trí.
Tim Thẩm Du đau thắt lại, mặt anh trở nên xanh lét, anh dùng chút sức lực cuối cùng nắm chặt tay Mộc Điềm nước mắt chậm rãi rơi xuống, anh nhìn ba mẹ mình lại nhìn Mộc Điềm, ánh mắt đầy vẻ không nỡ: “Thật xin lỗi… em phải tìm được người tốt hơn anh để gả.”
Mộc Điềm lắc đầu, lệ nóng quanh tròng, nhìn dáng vẻ của anh cũng trở nên mơ hồ: “Không tìm được, cả đời này cũng không tìm được người tốt hơn anh, anh không nên nói nữa, bác sĩ rất nhanh sẽ đến, anh nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Thẩm Du cười, anh nhìn về phía cha mẹ của mình, mấp máy môi: "Thật xin lỗi." Anh không thể báo hiếu cho ba mẹ, anh không giữ được lời hứa.
Người khác có lẽ không biết nhưng anh lại hiểu rõ cơ thể mình đến đáng sợ, anh biết cuộc đời này đã đến lúc kết thúc.
Thật không cam lòng!
Mỗi một cơn đau, sợi dây trong tim anh như thể bị cắt đứt, thế giới bên ngoài rất ồn ào, có rất nhiều người đang la hét, có nhiều người đang nói chuyện, nói gì vậy nhỉ?
Anh dần nghe không rõ, thật tiếc nuối, thật là tiếc nuối.
"Thẩm Du, xin anh mở mắt ra nhìn bọn em một chút được không?” Mộc Điềm cảm nhận được anh đang dần buông tay, cúi người nói nhỏ: “Anh không được ngủ, anh không thể ngủ được, anh thức dậy đi có được hay không?”
Thẩm Du không còn đau đớn nữa, anh nằm trên mặt đất không phản ứng chút nào.
Cô nhẹ nhàng đưa tay đặt trước mũi của hắn trước, không còn hô hấp, trái tim cũng ngừng đập.
Mộc Điềm không ngừng nói với mình, không thể hoảng loạng, đừng hoảng, Mộc An đã dạy qua làm thế nào hồi sức tim phổi, Mộc An đã dạy rồi, dạy qua rồi, cô đã học rất lâu, nhất định có thể.
Nghiêm Mạn gào khóc, ôm lấy thân thể của con trai mình, luôn miệng kêu tên anh: "Thẩm Du, Thẩm Du."
Mộc Điềm thấy thế, vội vàng ngăn cản, ôm lấy thân thể Nghiêm Mạn nhìn về hướng Thẩm Phẩm Vân cầu sự giúp đỡ: "Chú Thẩm, nhanh lên đỡ dì qua một bên, cháu muốn hồi sức tim phổi cho anh ấy.”
"Đúng, đúng, đúng con bé biết làm.” Thẩm Phẩm Vân đem Nghiêm Mạn ôm vào trong ngực, Nghiêm Mạn cũng không dám làm chậm trễ, đem hy vọng gửi gắm hết vào người Mộc Điềm, để mặc Thẩm Phẩm Vân dẫn mình đi: “Chỉ cần có thể đợi được bác sĩ đến thì sẽ không sao.”
Giọng nói của Mộc An vang lên trong đầu Mộc Điềm, rõ ràng ấm áp.
"Đầu tiên phải kiểm tra tim và hô hấp của bệnh nhân đã ngừng chưa.”
"Đặt đầu bệnh nhân nghiêng sang một bên, loại bỏ chất nôn trong miệng bệnh nhân trách trường hợp đường thở bị tắc nghẽn, làm nặng thêm tình trạng thiếu oxy.”
"Đặt bệnh nhân nằm ngửa trên mặt đất cứng, phải đảm bảo ấn đủ sâu.”
Mộc Điềm làm theo trình tự Mộc An dạy trong trí nhớ, cô quỳ xuống bên cạnh Thẩm Du, đảm bảo ấn đủ mạnh.
"Đặt cườm bàn tay của mình lên một phần ba dưới chênh trái của xương ức. Sau đó, đặt bàn tay còn lại lên trên bàn tay đầu tiên và đan các ngón tay vào nhau.”
Mộc Điềm duỗi thẳng hai tay, dùng sức nặng của toàn cơ thể truyền xuống hai cánh tay, ấn thẳng xuống xương ức cũng đem lực ép tác động đến tim và mạch máu, thúc đẩy máu lưu thông.
"Phải đảm bảo tần suất ấn là 100~120 lần trên một phút.”
"Ấn sâu khoảng giữa 5~6 cm.”
"Tránh va chạm hoặc ấn quá mạnh, chấn động cùng lực ấn mạnh rất dễ dẫn đến gãy xương dường, đoạn xương gãy trong quá trình ấn hồi sức dễ đâm thủng phổi, dẫn đến càng thiếu oxy và hô hấp khó khăn hơn.”
"Cứ mỗi 30 lần ấn ngực thì bắt đầu hô hấp nhân tạo.”
“2 lần thổi ngạt 30 lần ép tim.”
Mộc Điềm dù luyện tập qua rất nhiều lần, nhưng chưa từng thực hành bao giờ, cô nghiêm túc làm theo những gì Mộc An dạy, chú tâm thực hiện trên người Thẩm Du, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống, cô không dám thả lỏng, đếm thầm trong lòng.
Xe cứu thương rốt cuộc cũng đã đến, vội vã chạy lên, bác sĩ chính của Thẩm Du dẫn trước đi đến, Mộc Điềm chủ động báo cáo tình hình: “Không có hô hấp, trái tim cũng đã ngừng đập, trước mắt đã ép tim ba phút, bệnh nhân vẫn không có chút phản ứng nào.”
Bác sĩ phụ trách kiểm tra một lần nữa, sắc mặt nghiêm túc: “Để tôi.”
Dù chỉ vài phút ngắn ngủi thôi đã rút hết tất cả sức lực của Mộc Điềm, cô không cẩn thận liền ngã bệt xuống đất, liền vội vàng tránh ra không cản trở bác sĩ cứu người.
Bên tai bắt đầu âm thanh chỉ trỏ, có người ra vẻ tiếc hận, có người hy vọng sẽ được bình an, có người thảo luận sự việc lúc đầu, có người lại nhỏ giọng mắng chửi người.
"Mấy người đừng cãi nhau nữa.” Mộc Điềm trở nên bồn chồn bất an, âm thanh của những người kia giống như ăn phải ruồi vậy, thật khó nghe!
Hai phút trôi qua, Thẩm Du vẫn là không có phản ứng, bác sĩ chính vừa cấp cứu vừa sắp xếp người bên cạnh tiến hành cấp cứu: “Thu dọn hiện trường, đưa lên xe cấp cứu, chuẩn bị kích điện.”
Y tá ở phía sau gật đầu, xin mọi người nhường đường, hai người cầm cáng cứu thương đến đem Thẩm Du lên xe cứu thương, cha mẹ Thẩm đi theo ngay sau xe, Mộc Điềm cũng đi ngay sau đó.
"Làm phiền anh sắp xếp cho tôi một chiếc xe đi sau xe cứu thương.” Mộc Điềm vội vã đuổi theo lại không khỏi nhớ đến vết thương trên đầu anh, vội vàng dừng lại, quay đầu.
"Chờ chút nữa cảnh sát đến, nhờ anh xử lý giúp tôi trước, đây là số điện thoại của tôi, chúng ta sẽ liên lạc sau.” Mộc Điềm viết một dãy số lên giấy đưa cho người Thẩm Du mời làm phù rể, cúi người tỏ ý cảm ơn rồi vội vàng đi đến bệnh viện.
Phù rể nắm chặt tờ giấy, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, anh ta còn chưa bình tĩnh lại sau cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, mãi khi cảnh sát đến anh ta mới đi theo để giải quyết vụ việc. Nhìn xe cứu thương đang thổi còi inh ỏi ở phía trước, tâm trạng của Mộc Điềm theo tiếng còi mà thấp thỏm bất an, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Anh tốt với người khác như vậy, chắc chắn là góp được được rất nhiều phúc đức, nhất định sẽ không có chuyện gì.”
—— bệnh viện
Cấp cứu vô hiệu, bác sĩ thông báo thời gian tử vong của bệnh nhân Thẩm Du, nói với gia đình về nguyên nhân tử vong, cấp giấy chứng tử.
Mộc Điềm chậm chạp gật đầu, bước chân khó khăn lết từng bước đi đến chỗ bác sĩ, lúc đi qua ba mẹ Thẩm, tiếng gào thét của Nghiêm Mạn như sắp chọc thủng tai cô, bà gào tên Thẩm Du trong đau đớn.