"Chuẩn bị xong để gả cho anh chưa?” Thẩm Du lo cô sợ người lạ nên gọi điện nói chuyện, trêu chọc để cho cô vui.
Cô dâu đeo tai nghe, khẽ gật đầu, lại nhớ ra anh không nhìn thấy được, có hơi tò mò hỏi anh: “Vì sao anh lại muốn cưới em?”
"Hình như em cũng không có chỗ nào xứng với anh, cũng không có chỗ nào khiến người ta thích, vậy nên tại sao anh lại nghĩ đến chuyện lấy em?” Cô dâu nói nhỏ, cô thật sự không nghĩ ra, cũng không hiểu được.
Thẩm Du ung dung: "Có lẽ là cưới em không khác gì cưới tiền.”
"Vậy thì anh lỗ vốn rồi, số tiền em kiếm được mấy năm cũng không bằng một bức thư pháp quý giá của anh, nói không chừng anh đã cưới phải một cái lỗ lớn rồi.”
Cô dâu còn nói: "Em nuôi em trai nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không sợ em là một người cuồng em trai sao?” Nhiều năm như thế, lời đàm tiếu ít nhiều gì cũng có.
"Người thân của em cũng chính là người thân của anh, sao anh có thể xem người người thân là gánh nặng được? Từ nhỏ Mộc An đã hiểu chuyện, người khác cho em ấy đều không cần, đến cả anh đưa em ấy cũng tìm mọi cách trả lại cho anh, cái mũ này không thể tùy tiện đội, cho dù phải đi thêm cả ngàn bước nữa nhưng chỉ cần vì em, anh cũng sẽ vui lòng.” Thẩm Du chậm rãi trả lời, nhưng trong giọng nói chứa đầy vẻ nghiêm túc.
Cô dâu hết sức cảm động, trong lúc nhất thời chưa lấy lại được tinh thần.
Chú rể lo lắng, bày tỏ nỗi lòng: "Mộc Điềm, em rất tốt, chỉ có anh mới biết, khi còn nhỏ anh không hiểu em, lên lớn đã hiểu được, anh muốn cưới em, em biết không? Tình yêu của anh đối với em trước giờ không phải nhất thời mà là lâu ngày sinh tình, khắc sâu trong lòng, anh muốn cưới em về Thẩm gia, cho em một ngôi nhà, một ngôi nhà có cả anh và em.
Lần đầu tiên trong đời Mộc Điềm nghe thấy Thẩm tiên sinh thổ lộ tình cảm đối cô, anh chưa từng nói anh yêu em nhưng lại có thể để cho cô biết anh ấy rất yêu cô, cô luống cuống, sợ hãi, từ trước đến nay chưa có ai nói với cô những lời như vậy, cô lúc này không có bạn bè chỉ có Thẩm Du và Mộc An.
"Cám ơn anh, em... có thể gả cho anh, chắc chắn đời trước đã làm chuyện tốt nếu không sao có thể gặp được người tốt như anh chứ.” Mộc Điềm nghẹn ngào, cảm động muốn khóc, nhân viên trang điểm vôi rút khăn giấy ra cứu trợ, mặt khác cầu xin cô đừng khóc.
Thẩm Du cười hỏi: "Vậy em... sẽ yêu anh sao?"
Câu hỏi này khiến công sức nín khóc của Mộc Điềm sụp đổ, cô nức nở khóc: “Em không biết thế nào gọi là yêu, không có ai dạy em điều đó, nó có giống với em yêu Mộc An không? Nuôi em ấy, mua đồ cho em ấy, đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ gầy guộc của em ấy, không nỡ để em ấy không vui?”
"Không giống, em đối với Mộc An là tình thương của chị em, mà đối với anh là tình yêu nam nữ, không gặp sẽ nhớ đến, không chạm được sẽ suy nghĩ tới, mọi hành động của anh đều có thể ảnh hưởng tới em.” Âm thanh của Thẩm Du nặng nề.
Đôi cô dâu chú rể đã trang điểm, làm tóc xong, đi thay áo cưới, tất cả đã hoàn hảo.
Mộc Điềm ngơ ngác, cô cầm váy cưới nhìn vào gương: "Thẩm Du, anh mau đến cưới em, mặc dù em không hiểu nhưng em muốn gả cho anh, muốn gả cho anh ngay bây giờ.
"Con gái nên dè dặt một chút.” Thẩm Du bật cười, trong lòng lại vui như nở hoa: “Mộc Điềm, khách mời đều đến rồi, lát nữa chúng ta gặp lại nhé?”
"Được." Mộc Điềm cười.
Thẩm Du đang ở trong thang máy để đi lên tầng năm, trên khóe môi anh vẫn luôn mang theo ý cười, bên cạnh còn có một chàng trai đang đi cùng thang máy với anh, cậu ta nhấn tầng 29 là tầng cao nhất của khách sạn, mặt mũi đầy vẻ thất vọng, tâm như tro tàn.
Cậu ta với Thẩm Du tạo thành sự tương phản mãnh liệt.
Có lẽ do cậu ta thỉnh thoảng lại cười ra một tiếng chứa đầy vẻ tuyệt vọng, cho nên đã làm cho Thẩm Du chú ý, lúc đến tầng năm, Thẩm Du suy nghĩ một lát, nhìn thoáng qua thời gian, quyết định cùng đi lên xem một chút, giả vờ đi lên cùng một tầng với với cậu ta.
Thang máy đi đến tầng hai mươi chín thì mở cửa, chàng trai đó giống như không nhìn thấy Thẩm Du, giống như một cái xác chết biết đi vậy, ở tầng trên cùng có một cái cửa sắt, cậu ta không mở ra mà ngược lại đi đến cửa sổ đứng nhìn.
Ở phía dưới xe trở nên rất nhỏ , gần như không nhìn thấy người đi lại, nhưng có thể đem toàn cảnh dưới tầng thu vào trong tầm mắt.
"Thế giới này lớn đến như vậy, tại sao không thể chứa nổi mình?" Cậu hỏi trời sau đó chậm rãi trèo lên trên cửa sổ, Thẩm Du theo sát phía sau, nhanh tay lẹ mắt kéo cậu ta xuống, cậu ta không chịu xuống cố trèo ra hỏi: “Anh là ai?"
"Xuống đi." Thẩm Du không nhiều lời, nhìn cậu ta một nửa ở bên ngoài một nửa ở bên trong, chỉ muốn nhanh chóng lôi cậu ta xuống: “Bất kể cậu gặp phải chuyện gì thì cũng không thể dùng cái chết để giải quyết, chết là là một cách thức dùng để trốn tránh, ngược lại còn sống mới có khả năng giải quyết được vấn đề.”
"Anh thì biết cái gì chứ? Anh thì biết cái gì? Anh không phải là tôi thì làm sao biết được nỗi khó khăn của tôi? Cậu ta cười trào phúng, muốn tránh khỏi tay anh để nhảy xuống.
Thẩm Du vẫn giữ chặt: "Nếu cậu đã muốn chết vậy thì tốn thêm một chút thời gian cũng không là gì, tôi kể cậu nghe một chuyện, nếu cậu còn muốn chết thì tôi sẽ không cản cậu nữa.”
"Đừng nói là một chuyện, có mười chuyện cũng không liên quan tới tôi anh hiểu không?” Cậu ta một lòng muốn chết là gì có tâm trạng nghe anh kể chuyện: “Anh đi đi.”
Thẩm Du không để ý, bắt đầu kể về cô gái ngu ngốc muốn chết kia, đau lòng cho cô muốn nuông chiều cô, từ nhỏ đến lớn, từng giây từng phút, anh hồi tưởng lại kể rất kỹ càng, anh tin sẽ không có người nào so với cô còn đau khổ hơn, dần dần anh nhớ tới vì sao anh lại yêu cô, càng kể anh lại càng muốn gặp cô.
Người nãy giờ vẫn luôn giãy dụa muốn nhảy xuống cũng trở nên yên tĩnh, cậu ta đột nhiên hỏi: “Tâm tư của cô ấy lớn đến vậy sao?”
Thẩm Du lắc đầu: "Không lớn, chỉ chứa được hai chữ sống sót này thôi.”
Có người liều mạng muốn sống nhưng mỗi bước đều rất khó khăn, người có thể sống lại không hề tiếc mạng, thế giới này là kiểu gì đây?
Nam sinh dường như còn đắm chìm trong câu chuyện của Thẩm Du, cậu ta đang suy nghĩ tại sao mình lại ngồi ở đây? Vì sao lại muốn chết? Vì một người không đáng giá có đáng để cậu làm như vậy không?
Thẩm Du biết cậu ta dao động, từng bước từng bước dẫn dắt cậu ta đi xuống chỉ trong nháy mắt hay người đa nắm chặt tay nhau, chàng trai mơ màng, hoảng hốt còn ánh mắt Thẩm Du lại đầy vẻ kiên định, ai ngờ lúc đi xuống lỡ trượt tay một cái chàng trai cùng với Thẩm Du từ cửa sổ bên cạnh cầu thang lăn xuống dưới, trời đất trở nên quay cuồng.
Người nam bị lăn đến đau nhức hết cả người, cậu cố gắng bò dậy thì phát hiện trán của Thẩm Du chảy rất nhiều máu, anh đau đớn ôm lấy trái tim, khó khăn mà mở miệng, ánh mắt đầy sự tiếc nuối.
Nam sinh hoảng sợ, hét lên cứu mạng, vừa chạy vừa hô to: "Có người không? Có người không mau tới đây, mau gọi cho 120, mau lên…” Điện thoại di động của cậu ta đã sớm rơi xuống.
Rất nhanh người của khách sạn đã đi đến, lập tức gọi điện thoại gọi cấp cứu, cũng báo luôn cảnh sát đến xử lý, quản lý biết được Thẩm Du là người nhà Thẩm gia thì vội vàng đi thông báo cho người thân.
Chuyện này rất nhanh lan truyền đến những tầng khác, khách sạn luôn đặt tính mạng con người lên đầu tiên, huống chi đây là sự việc cá nhân không liên quan nhiều đến khách sạn cho nên giám đốc tự mình xử lý.
Một đôi vợ chồng già ở bữa tiệc tầng hai nghe được thông báo vội vàng chạy lên, ở cầu thang tầng hai tám hiện tại có rất nhiều người đi lên, khách mời cũng tụ tập đi lên hóng chuyện, ba mẹ Thẩm dẫn Mộc Điềm đi lên đến nơi, chỉ trôi qua hai phút ngắn ngủi nhưng lại giống như đã qua cả thập kỷ.
Thẩm Phẩm Vân vẫn luôn an ủi Nghiêm Mạn: "Không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì, chỉ là ngã thôi."
"Nó có bệnh tim!" Nghiêm Mạn vừa nói xong không chịu nổi nữa che miệng khóc, cả người đều vô cùng sợ hãi bà thậm chí không dám nghĩ đến cảnh tượng Thẩm Du sẽ như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT