Mười hai giờ, tiếng pháo nổ bùm bùm vang lên khắp phố lớn ngõ nhỏ, trong chốc lát Mộc Điềm đã uống hết mấy ly rượu, hai con mắt cũng trở nên mơ hồ, thân hình có chút không ổn định.

Cô đi vào lấy ra một cuộn pháo nhỏ cùng mười mấy que pháo bông, nắm chặt tay Mộc An kéo anh đi ra ngoài: “Đi, chị gái dẫn em đi đốt pháo.” 

Mộc Điềm gỡ dây pháo ra treo lên trước cửa, cầm bật lửa chậm rãi đi qua châm lửa, thế nhưng châm mấy lần đều châm vào khoảng không, cô có chút nóng nảy, nhưng vẫn nói: "Đừng nóng vội a, chị gái châm lửa ngay đây.” 

Pháo treo ngược thế kia còn có thể đốt? Giấy còn chưa được gỡ ra hết kìa! 

Mộc An đi lại cầm lấy bật lửa trên tay cô, để cho cô đứng ở bên cạnh cửa, còn anh thì đi lên treo lại pháo rồi gỡ hết giấy ra mới bắt đầu châm lửa. 

Chi... chi... lốp bốp… đùng đùng!

Một trận khói bốc lên, đốm lửa làm giấy đỏ bị nổ tung tạo ra thanh âm vang dội.

Có điều cũng chỉ được một lúc rồi tắt ngúm, thế nhưng ở những ngôi nhà khác người ta vẫn đốt pháo tiếp tục châm lửa đốt pháo, tiếng pháo không ngừng vang lên khắp nơi. 

Buổi đêm yên tĩnh trở nên tưng bừng, rộn ràng pháo hoa nở rộ khắp nơi trên bầu trời thắp sáng cả màn đêm, mọi người đều đang vui mừng chào đón năm mới 2018.   

Tay Mộc Điềm cầm lấy que phao bông, cô để anh châm lửa sau đó lấy lửa châm cho que thứ hai, ở trong sân nhỏ dùng ánh sáng của pháo bông tạo nên một hình trái tim, cô nói: Mộc An, chúc mừng năm mới.”  

Cô nói tiếp: "Nhà khác có, nhà Mộc An chúng ta cũng phải có, so người khác còn phải có nhiều, so người khác còn phải tốt hơn, chị gái sẽ cho em thật nhiều, thật nhiều."

"Chúc mừng năm mới!" Mộc An giọng điệu tươi cười đáp lại, đúng là chị gái ngốc. 

Hai chị em đem pháo bông đốt hết mới cảm thấy thoả mãn mà quay vào nhà, Mộc Điềm thấy cuộc gọi nhỡ của Thẩm Du trên điện thoại thì mau chóng gọi điện lại cho anh, đợi đến lúc anh bắt máy thì cùng Mộc An hô to: “Chúc mừng năm mới!" 

"Chúc mừng năm mới, Mộc An, Mộc Điềm." Âm thanh của Thẩm Du cao lên, rõ ràng đang rất vui vẻ.

Mộc Điềm ôm lấy điện thoại ngồi trên ghế salon lăn qua lăn lại: "Thẩm Du, bọn em vừa mới đi đốt pháo, em còn đốt cả pháo bông, anh thì sao, mọi người có đốt không?"

Mộc An dọn dẹp đồ ăn thừa lại rồi đi rửa chén, lau bàn, trên TV lúc này đang chiếu quảng cáo dài dằng dặc, cô thì đang nghe điện thoại, dù họ không có cha mẹ nhưng cảnh tượng trong nhà vẫn rất ấm áp.  

Sáng mùng một, Mộc An vừa tỉnh dậy thì đã nhìn thấy một cái bao lì xì rất to, phía sau bao lì xì là khuôn mặt đang cười rất tươi của Mộc Điềm: “Mau nói cung hỷ phát tài!”   

"Cung hỉ phát tài!" Mộc An dụi mắt, ngồi dậy, nói theo lời cô.

Mộc Điềm đưa tay xoa đầu của anh, mặt mày rạng rỡ đưa lì xì cho anh: "Ngoan quá, năm mới cũng phải cố gắng hơn nhé, cầm đi."  

"Mau dậy, chúng ta còn phải đi cúng bái ." Mộc Điềm mặc vào bộ đồ mới, trở về phòng bôi son môi, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

Dựa theo phong tục, buổi sáng đầu năm mới cần phải ăn chay, ngụ ý sang năm không sát sinh, sạch sẽ, tâm tưởng bình an, đại cát đại lợi, vì thế nên Mộc An chỉ làm đậu phụ chiên, rau xào, đậu hũ trúc chiên cùng hai bát cơm nhỏ. 

Một lát sau Thẩm gia đến đón bọn họ cùng đi bái Phật, Mộc Điềm Mộc An chúc sức khỏe từng người một, cha mẹ Thẩm mừng tuổi cho bọn họ mỗi người một phong bảo lì xì, Thẩm Du cũng cho, ồn ào một lúc lâu mới đến nơi. 

Phía trước chùa, nhánh cây như ẩn như hiện, sương khói lượn lờ, hai bên đền nhang đèn càng ngày càng nhiều hơn, có mấy nhà sư đang bên cạnh trông coi, người xung quanh vây lấy chật ních. 

Thẩm gia tin Phật, tự mang theo đàn hương, ba Thẩm cùng mẹ Thẩm đi lên phía trước châm hương, dẫn theo mấy đứa con cháu trong nhà noi theo quỳ lạy, mọi người thành tâm lễ Phật, mong Phật phù hộ, tụng kinh niệm Phật, phổ độ chúng sinh. 

Mộc Điềm không biết Phật có linh hay không, cô vẫn thành kính cầu Phật: Em của con tuổi nhỏ đã chịu nhiều đau khổ, cầu xin Phật tổ phù hộ cho em còn khỏe mạnh vui vẻ, cả đời không buồn không lo. 

Bảo vệ cho cha Thẩm mẹ Thẩm khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi, không đau ốm bệnh tật, giúp Thẩm Du thăng quan tiến chức, cả đời hạnh phúc. 

"Vậy còn em?" Thẩm Du hỏi.

Mộc Điềm cười không nói, cô từng nghe nói Phật có thể cứu với kiếp người, nhưng xin thứ lỗi, cô không tin điều đó.

Phật có thể cứu vớt người khác, lại không thể cứu cô, với cô mà nói, tự cứu so cầu Phật càng có ích hơn, cô cúi lạy thật sâu, thành tâm  xin lỗi. 

Cha Thẩm mẹ Thẩm yên tĩnh lắng nghe kinh phật, vô cùng chăm chú, Thẩm Du đành phải dẫn Mộc Điềm cùng Mộc An đi lên phòng trà ở lầu hai nghỉ ngơi, kiên nhẫn chờ đợi. 

Ngoài cửa sổ, cây liễu rũ xuống đung đưa theo làn gió xuân.

Mộc Điềm từ trước đến nay đều rất bận rộn, mỗi ngày cắm đầu vào làm việc, chưa từng có lúc được yên tĩnh ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, yên lặng thưởng thức trà mặc dù cô cũng không hiểu lắm về trà. 

Một người vẫn luôn cúi đầu, sẽ không ngừng bỏ lỡ phong cảnh, bỏ lỡ nhân tình.

Mùng tám, Mộc An xuất ngoại.

Thẩm Du nắm tay Mộc Điềm ra sân bay đưa tiễn anh, trên đường đi hầu hết đều là Mộc Điềm nói chuyện, nói liên miên lải nhải nói rất nhiều, so bình thường còn nhiều hơn, Thẩm Du thỉnh thoảng sẽ nói vài ba câu.

Mộc An thì là yên lặng, không ai biết được anh đang suy nghĩ gì, vào lúc chuẩn bị đi, anh lấy ra từ trong túi xách một món quà tặng cho hai người: "Quà cưới, tân hôn hạnh phúc, em đi đây, hẹn gặp lại." 

Mộc Điềm sững sờ trong chốc lát, nghe được Thẩm Du nói: "Cảm ơn."

Anh đi rồi chỉ để lại bóng lưng chưa từng quay đầu lại, Mộc Điềm than thở: "Thật độc ác, nuôi nhiều năm như vậy cũng không quay đầu lấy một cái, cứ thế mà rời đi."     

"Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, em ấy cũng vậy, hai người đều đã trưởng thành rồi." Thẩm Du đưa quà cho cô, sau đó đi lấy xe. 

Mộc Điềm đứng ở bãi đỗ xe, chậm rãi mở hộp quà ra, là một cặp đồng hồ đôi có thiết kế rất đặc biệt, vừa nhìn đã biết nó không hề rẻ.  

Cô cầm lấy chiếc đồng hồ dành cho nữ đeo lên tay, rất vừa vặn, không lớn không nhỏ chỉ có điều cái đồng hồ này lại đeo trên đôi tay thô ráp của cô có hơi lãng phí. 

Mộc Điềm lên xe, còn chưa kịp cài dây an toàn, đã đem đồng hồ đeo lên cổ tay trái của Thẩm Du, cô cũng đưa tay mình lên so sánh: "Đẹp lắm đúng không?"

"Rất đẹp." Thẩm Du nở nụ cười mang theo sự cưng chiều, quay sang cài dây an toàn cho cô.

Mộc Điềm nhìn chằm chằm đồng hồ gật đầu: "Không có phí công nuôi, không có phí công nuôi." Chỉ là không hiểu sao vẫn rất khó chịu, trong lòng như bị thiếu đi một góc, thế nhưng cô không thể khóc, lỡ như bị Thẩm Du chê cười thì sao? 

Thẩm Du là ai chứ? Là người ăn cơm nhiều hơn cô mấy năm!

Thẩm Du bật nhạc lên để an ủi Mộc Điềm: "Tương lai của em ấy không thể giới hạn được, tuổi nhỏ đã có thành tích như ngày hôm nay, em nên vui vẻ mới phải, em trai của em rất giỏi giang."    

Cô không ngừng gật đầu: "Đúng vậy!"

Người khác đều nói đầu óc của anh là ma quỷ, chỉ có cô mới biết anh đã cố gắng cả ngày lẫn đêm, những thành tích này anh đảm đương nổi.

Mộc An đến Anh quốc, lúc sắp xếp lại hành lý mới phát hiện có một tấm thẻ được giấu ở dưới cùng một vạn tiền mặt, một tờ giấy kẹp theo, anh nắm chặt tấm thẻ trong tay, lập tức chạy xuống hỏi giáo viên xem ở gần đây có máy rút tiền tự động không.  

Tuy nó cách sở nghiên cứu rất xa, nhưng hắn không kịp chờ đợi mà đi luôn, kiểm tra xong mới biết được bên trong có sáu vạn tệ.

Bảy vạn? Cô đã phải góp bao lâu mới được bảy vạn? 

Tờ giấy bị anh siết chặt trong tay kia có dòng chữ mà cô viết ‘Chị sẽ gửi tiền cho em, yên tâm mà học hành.’.  

Anh bước đi trên con đường lạ lẫm, tâm trạng vô cùng rối bời, cô vẫn luôn như vậy, luôn yên lặng chuẩn bị xong hết thảy, luôn vì anh mà suy nghĩ, luôn… là một người chị tận tâm tận lực.  

Thế giới lớn như vậy, nhưng nơi anh muốn đến chỉ có một.  

Vòng eo đầy đặn, thon thả, tuổi tác cũng đã trưởng thành.  

Mộc gia gả con gái, Thẩm gia đón dâu.

Ở phòng tiệc tầng ba khách sạn năm sao Hồng Quang, ở cửa ra vào có đặt một tấm ảnh cưới của Mộc Điềm và Thẩm Du, hai người có thể gọi là trai tài gái sắc, trên tấm thẻ đỏ viết tên chú rể là Thẩm Du, tên cô dâu là Mộc Điềm. 

Chuẩn bị bối cảnh, điều chỉnh lại máy quay, người dẫn trương trình đang diễn tập cho buổi lễ, phù dâu phù rể đều đứng vào vị trí, công ty đám cưới đang chỉnh lại chương trình đám cưới, cô dâu đang ở phòng nghỉ ở tầng năm trang điểm, thay áo cưới, năm giờ đón khách, sáu giờ bắt đầu hôn lễ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play