"Thật ngưỡng mộ chị quản lý, rõ ràng dáng vẻ cũng bình thường mà sao lại có được bạn trai đẹp trai như thế chứ.” 

"Đẹp có thể mài ra mà ăn sao? Đương nhiên là cần tìm người có điều kiện kinh tế tốt rồi.” 

"Nhìn cách ăn mặc của anh ấy, chắc chắn không nghèo đâu.” 

Cả đám người trầm mặc.

Liễu xanh vùng Nam Giang Tô sau cơn mưa nhỏ lạnh giá lại càng trở nên mềm mại hơn, khẽ đung đưa trước gió, mùa xuân hoa lê nở rộ, mùa xuân cũng rất phù hợp để tổ chức đám cưới, ngày cưới của họ cũng đã định xong vào ngày 3 tháng 3 này, là ngày lành tháng tốt với tiết trời ấm áp, hoa nở rất đẹp đẽ.   

Thẩm gia cũng không phải là gia đình bảo thủ, đối với cuộc hôn nhân này cũng rất chú trọng, từ chuyện quyết định thời gian đến mở tiệc chiêu đãi khách khứa, viết giấy hỷ, không hề có điều gì tỏ ra không tôn trọng Mộc Điềm, hầu như đều làm theo sở thích cô.    

Mộc Điềm vẫn nuối tiếc, như hôn lễ được tổ chức sớm hơn, không hết Mộc An có thể tham dự được hay không?  

Nhưng thật ra, điều kiện để Mộc An gật đồng đồng ý ra nước ngoài là trì hoãn thời gian tổ chức hôn lễ, tháng hai cũng có ngày tốt nhưng anh ích kỉ, không muốn bản thân đích thân tiễn đưa cô, có Thẩm Du ở đó, dù anh có đưa hay không đưa thì cô đều sẽ hạnh phúc.   

Nhưng làm sao anh cũng không đoán được sẽ chuyện gì xảy ra trong tương lai. 

Thẩm Du cùng với Mộc Điềm đi thử áo cưới, cô nghĩ, nếu Mộc An không thể  tham gia hôn lễ, thì để anh nhìn thấy cô mặc áo cưới cũng tốt, vì vậy nên cô kéo cả Mộc An đi cùng đến tiệm áo cưới.

Thẩm Du cầm tay cô vô cùng kiên nhẫn cùng cô lựa chọn từng chiếc áo cưới, đã từng là một thiếu niên tâm trạng dễ nóng giận, nay đã trở thành một người đàn ông trưởng thành ôn nhu dịu dàng. 

Mộc Điềm nắm chặt tay anh, thờ dài: “Cả đời này có nằm mơ em cũng không nghĩ tới sẽ gả cho anh.” Anh đẹp như vậy, tốt như vậy.  

"Ngốc nghếch!" Thẩm Du gõ nhẹ trán của cô, để mặc cô nghịch ngợm, anh thực rất thích dáng vẻ đáng yêu này của cô. 

Sau cùng là Mộc Điềm chọn lựa lễ phục cho Thẩm Du, Thẩm Du chọn váy cưới cho cô, trùng hợp hai người lại cùng cầm một kiểu thiết kế, rất hợp với nhau, cả hai nhìn nhau nở nụ cười vui vẻ rồi quay vào phòng mặc thử đồ của mình. 

Trong mắt Nghiêm Mạn đầy vẻ ôn nhu, con mắt long lanh ánh nước, không biết nước mắt đã lăn dài trên gò má  từ bao giờ. 

"Dì Thẩm." Mộc An lập tức rút ra mấy tờ giấy đưa cho bà, không khỏi bối rối anh còn chưa có khóc sao gì ấy lại khóc trước rồi?

Làm một người mẹ, tất nhiên ai cũng  sẽ mong con cái mình hạnh phúc, người ngoài không biết được, thật ra Thẩm gia còn có một người con gái ba tuổi đã mất, có mấy lần Nghiêm Mạn suýt không thể vượt qua, cũng may bà còn sống vẫn còn có thể nhìn thấy con trai trưởng thành rồi kết hôn, bà sao có thể nén nổi được nước mắt? 

Mộc An có thể hiểu được, bởi lúc còn nhỏ anh đã không có ba cũng không có mẹ, lại mất cả anh lẫn chị, sao có thể không khóc?  

Đợi đến lúc Thẩm Du và Mộc An thay đồ xong đi ra ngoài, cô nhìn Thẩm Du nói: "Anh thật là đẹp trai."

"Em cũng không hề xấu." Thẩm Du trêu ghẹo.

Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, ăn ý đi đến khu nghỉ ngơi, mới bước vào đã nhìn thấy Nghiêm Mạn cùng Mộc An đang khóc, Mộc Điềm vô cùng thắc mắc? Hửm? Họ khóc gì thế?

Còn Thẩm Du lại buồn cười đi đến bên cạnh Nghiêm Mạn: "Được rồi, được rồi, mẹ, người khác không biết còn tưởng rằng con của người phải gả đi đấy, nhà chúng ta không phải cưới vợ sao? Là chuyện vui biết mấy a?"

"Là chuyện vui, là chuyện vui, mẹ đang rất vui vẻ." Nghiêm Mạn cầm khăn tay lau nước mắt, nín khóc mỉm cười.

Nghe họ nói, Mộc Điềm nhanh chóng hiểu được lý do, vội vàng xách váy cưới đi đến bên cạnh Mộc An, giống như khi còn nhỏ mà dỗ anh: "Đừng khóc, mặc dù chị đi lấy chồng, nhưng chị vẫn là chị của em mà, còn em vẫn mãi là em trai của chị, sau này chị lấy chồng sẽ càng có nhiều người thương em hơn."     

Trái tim Mộc An bỗng trở nên đau nhói, anh càng khóc to hơn, giống y như một đứa trẻ vậy.  

Những lời này nói ra từ miệng cô anh thật sự không muốn nghe!  

Thẩm Du dỗ Nghiêm Mạn xong xuôi, đi đến ngồi xuống bên cạnh Mộc An, trẻ con vẫn mãi là trẻ con: "Anh đối xử với em không tốt sao?"   

"Tốt." Mộc An gật đầu, giọng mũi đặc sệt.

Thẩm Du lại hỏi: "Anh đối với chị em không tốt sao?"

"Tốt." Mộc An lại gật đầu.

Thẩm Du nhẹ nhàng dỗ anh: "Cho nên, chúng ta sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc, sẽ không để cho hai người chịu uất ức, biết chưa?"

Mộc An gật đầu, rút khăn giấy ra lau, nén lại xúc động muốn khóc, cũng bởi vì là anh ấy, cho nên mới không phản đối, cũng bởi vì là anh ấy, cho nên bản anh mới không có tư cách ngăn cản, cũng chỉ bởi vì người cưới cô, là anh - Thẩm Du.

Mộc Điềm giả bộ tức giận: "Chị dỗ em, thì em không ngừng khóc, anh ấy mới nói mấy câu, em đã nín khóc rồi, rốt cuộc ai mới là người nuôi em lớn?"  

Thẩm Du cười, Mộc An cũng quay đầu lại, tất cả đều vui vẻ.

Áo cưới trên người Mộc Điềm, giống như được dành riêng cho cô vậy, rất phù hợp với khí chất của cô, hai người đứng cùng nhau, Mộc Điềm cũng không hề kém cạnh.  

Thật xứng đôi, cũng thật chói mắt.

Sau khi bọn quyết định chọn hai bộ này, còn chọn thêm một bộ sườn xám cho tiệc rượu, ba ngày sau váy sẽ được chuyển về nhà, xong xuôi tất cả mấy người họ mới đi về nhà. 

Chỉ còn lại mấy ngày cuối năm là  đến tết, dọc đường đi nhà nhà đều treo đèn lồng đỏ rực một mảnh, các khu công viên lớn đều rộn ràng trang trí hoa cảnh, chuẩn bị nghênh đón năm mới - năm 2018, Mộc An lần đầu tiên chủ động nếu ra ý tưởng đi bán câu đối với Mộc Điềm, cô cũng làm một chuyện xưa nay chưa từng làm qua.   

Mộc An học viết theo chữ của Thẩm Du, dù không đẹp được như Thẩm Du nhưng cũng đủ để viết câu đối, bọn họ không thuê quầy hàng mà bán trực tiếp ở bên lề đường, không tính đóng tiền mở quầy bán, nếu người quản lý khu phố tới thì nhanh chóng chạy.   

Mộc An hỏi thăm khắp nơi, mua giấy đỏ, mua một ít đồ dùng cho năm mới, viết câu đối thì dùng mực đen hay mực vàng đều được, anh mua phấn vàng, dùng nước chuối tiêu pha loãng ra lại thêm một chút sơn dầu trộn vào, tỉ lệ đồng đều với mực là có thể tạo ra mực vàng.      

Vừa mới bắt đầu buôn bán, người mua câu đối chia ra làm hai loại người, một là nhìn đẹp, hai là giá rẻ, có rất ít người vì vừa ý chữ mà mua.   

Có một lần Thẩm Du đến bán cùng, mới có một lúc, vừa mở quầy hàng là mọi người bắt đầu vây lại, mượn cớ mua câu đối mà nói với Thẩm Du mấy câu, Mộc Diềm thu tiền, Mộc An viết chữ, vô cùng bận rộn, khác xa với bình thường. 

Mộc An kết luận: "Thì ra dựa vào gương mặt thật sự có thể kiếm cơm.”  

Về sau, Mộc Điềm vì làm ăn, đem hết kỹ năng của mình ra dùng với Thẩm Du, để anh có thể ở lại lâu hơn một chút, việc buôn bán cũng trở nên thuận lợi hơn nhiều, một ngày họ phải chạy trốn quản lý khu đến hai ba lần nhưng vì có Thẩm Du nên buôn bán cũng không tệ lắm.    

Bày quầy bán hàng xong quay trở về nhà, Mộc Điềm cầm sổ sách mặt mày hớn hở, hoàn toàn thể hiện ra là một người mê tiền.   

Thẩm Du kết luận: “Để có tiền, chồng cũng có thể bán."

Ba mươi tết, đúng hạn mà tới.

Căn phòng sáu mươi mét vuông, dùng đồ trang trí bán còn dư lại đem treo lên, ngôi nhà cũng mang theo không khí rộn ràng, tràn đầy ấm áp, ở chỗ tiệm hoa Mộc Điềm được nghỉ tết ba ngày, cô nhân cơ hội này đi mua cho Mộc An mấy bộ quần áo, đều là kiểu dáng mới ra của con trai, Mộc An quá gầy, mặc vào có thể không đẹp được giống như người ta nhưng nhìn cũng năng động, có sức sống hơn.  

Cơm tất niên năm nay, vẫn là Mộc An làm, tuy chỉ có hai người ăn cơm, nhưng đồ ăn với rượu thì lại không ít, bọn hắn không ăn cơm ở trên bàn ăn, mà là đem đồ ăn dọn lên bàn trà ăn.

"Mộc An, xong chưa? Tiết mục cuối năm sắp bắt đầu rồi." Mộc Điềm cầm chai Cocktail vị anh đào đổ vào trong hai cái ly, gọi với vào trong bếp.

Tám giờ tối, tiết mục cuối năm phát sóng đúng giờ, người dẫn chương trình là  Khang Huy, Chu Tấn, Nhâm Lỗ Dự, Lý Tư Tư, Ni Cách Mã Đề - Nhiệt Hợp Mạn thay phiên nhau tự giới thiệu rồi bắt đầu trương trình khai mạc, Mộc An từ trong bếp mang ra một đĩa thịt gà, ở trên còn hai cái đùi gà còn giữ nguyên, anh gắp vào bát của Mộc Điềm sau đó mới ngồi xuống.

Mộc Điềm đặc biệt vui vẻ, khi còn nhỏ cô có nằm mơ cũng không ngờ được sẽ có ngày hôm nay, cô uống hơn hai ly rượu, mặc dù Cocktail có nồng độ cồn thấp nhưng cũng vẫn có độ, gương mặt cô nhanh chóng đỏ ửng lên, cắn miếng đùi gà: “Ngon quá, em nấu cơm ngày càng ngon.”  

"Lần trước chị cũng nói Thẩm Du nấu cháo ăn rất ngon." Mộc An một tay tay đỡ đầu, một tay bưng rượu uống.

Mộc Điềm khoác tay lên vai anh, dựa vào, bị anh bỏ xuống, lại khoác lên, lại bị bỏ xuống, khoác lên, bỏ xuống, anh ngồi vào đối diện cô, thấy mình khoác không được, cô khẽ lầm bầm: "Thật nhỏ mọn, chị khoác một chút không được sao?"

"Không___được." Mộc An mặc kệ cô, ăn cơm, xem tiết mục cuối năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play