Trần ca rất nhạy bén. Khi cho anh ấy xem những thứ này, tôi biết anh ấy sẽ nghi ngờ.

"Chuyện này, nói đến rất dài..."

Tôi còn đang lưỡng lự không biết có nên nói chuyện tin nhắn hay không, cứ ấp úng.

Trần ca không quan tâm mà ngắt lời tôi, "Nếu không tiện cũng không sao. Dù sao thì, chúng ta đã đều là người một nhà. Dù có gặp phải chuyện gì, anh trai cũng sẽ ở cạnh em."

"Trần ca..."

Thực sự tôi chưa từng may mắn đến như vậy.

Chọn vũ khí xong xuôi, tất nhiên chúng tôi phải nói cho Tiết Tuyết chuyện này. Cô thực sự tức giận bảo những người đó thật không biết xấu hổ.

Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định chờ trời tối sẽ lên tầng ba cùng nhau phục kích.

Còn vì sao lại đợi trời tối, cũng rất đơn giản.

Những người đó chọn cách cạy cửa thay vì đối mặt trực tiếp, cho thấy họ đang e ngại. Để tăng tỷ lệ thành công, chắc chắn họ sẽ lợi dụng trời tối, đợi chúng tôi ngủ hết rồi mới tấn công.

Tôi lướt nhìn đồng hồ, còn ba giờ nữa trời tối, vẫn đủ thời gian để ăn uống.

Liền quay người đi lấy một nồi nước lẩu tự nấu.

Mở hộp đổ nước vào, nồi lẩu tự đun sôi ùng ục bốc khói nghi ngút. Đã lâu rồi không có một bữa tử tế như này.

Chúng tôi ăn uống và dọn dẹp xong xuôi thì trời đã tối.

"Ấy chết, em còn chưa kịp thay đồ xong, sao đã tối thế."

Theo bản năng tôi liền móc điện thoại ra.

Xem xong mới thấy có gì đó không ổn. Thời gian trời nhá nhem lại sớm hơn nửa tiếng so với lúc trước.

Đồng hồ báo thức của Tiết Tuyết vẫn chưa báo, rõ ràng cô ấy cũng đã nhận ra.

...

Trần ca lặp lại lời tôi, "Nói cách khác, mỗi một lần trời tối và rạng đông, thời gian trời sáng sẽ ngắn lại nửa giờ?"

Tiết Tuyết và tôi đồng thời gật đầu, sắc mặt đều không ổn.

Nếu điều này kéo dài, thời gian trời sáng sẽ ngày càng ngắn lại, áp lực sinh tồn sẽ càng lúc càng lớn.

Đồng hồ báo thức của Tiết Tuyết đột ngột vang lên, đã nửa giờ trôi qua.

Tiểu Đồng ngoan ngoãn ở tầng hai, chơi game không mạng trên điện thoại.

Cả ba chúng tôi thì chen chúc trong hành lang, hồi hộp nhìn vào cánh cửa dẫn lên mái nhà.



Bởi vì ẩn trong bóng tối, quá yên tĩnh, ngay cả tiếng thở cũng rõ ràng.

Năm phút, mười phút ... một giờ bảy phút, vẫn không có gì xảy ra.

Tôi cúi đầu, thở chậm lại, đồng hồ trong đầu cũng từ từ di chuyển.

Cuối cùng, thời điểm hai giờ hai mươi chín phút, tôi nghe thấy tiếng lách cách.

Đếm ngược năm giây, ánh đèn mạnh mẽ đột ngột sáng lên, chiếu sáng cả hành lang như ban ngày. Đây chính là kế hoạch bật đèn rọi xa của Tiết Tuyết.

Ánh sáng hiện rõ bóng người trên cửa. Tổng cộng có bốn người, tuổi tác trung bình khoảng ba mươi, dáng người cường tráng, hiển nhiên không phải sinh viên.

Hai trong số họ đã rời khỏi thang.

Người còn lại vẫn ở trên thang, một người nữa thì đang đứng trên mái nhà còn chưa kịp xuống.

Sau cú sốc ban đầu, hai người xuống trước nhanh chóng lao tới như điên, con dao phay trên tay lóe lên sắc bén.

Động tác của họ không thạo nhưng góc độ rất tàn nhẫn, mỗi một dao đều nhằm vào vị trí trí mạng.

Tôi ớn lạnh.

Những người này đã muốn giết người từ trước.

Trần ca mặc dù linh hoạt nhưng lấy một địch hai rõ ràng yếu thế hơn. Hơn nữa anh ấy cũng không muốn lấy mạng đối phương, nên ra chiêu càng thêm kiềm chế.

Lúc này, người trên thang đã rút hung khí ra, Tiết Tuyết vội vàng đưa đèn chiếu vào tay tôi rồi tham gia trận chiến. Tình hình hỗn loạn, tôi nhận ra Trần ca và Tiết Tuyết đang rơi vào bất lợi.

Tôi nghiến răng, hét lên: "Dừng lại!"

Giọng nói bất ngờ vang lên, đám người đang giao tranh dừng lại. Tôi lấy ra khẩu súng mô hình đã bỏ trong túi từ trước, tiếp tục lớn tiếng.

"Chúng mày bỏ hết mọi thứ xuống, nếu không tao bắn ngay!"

Tôi lấy khẩu súng lục này từ phòng mẫu của cô chủ, nó được chế tác rất tinh xảo nên dễ dàng lừa được bên kia.

Tên đứng gần nhất sửng sốt, suýt rơi dao xuống.

Một tên lùn lại nói: "Đại ca đừng tin nó, cầm súng là phạm pháp, nhất định là nó cầm súng giả thôi."

Khi hắn nói vậy, lòng tôi run lên.

Nhưng tôi hiểu, trận đấu này còn là cuộc chiến tâm lý, tôi càng bình tĩnh thì họ sẽ càng thua thiệt.

Vì vậy, tôi cố hết sức rặn ra một nụ cười, "Mấy người có thể thử. Tôi vốn thích liều mạng, đặc biệt lại càng thích đùa giỡn tính mạng của kẻ khác."

Tôi rọi đèn sáng vào bốn người, khiến cho mặt tôi trở nên bình tĩnh hơn.



Tên lùn thấy tôi như thế thì quả nhiên chần chừ lại.

“Mấy người chỉ thấy tôi tích đồ, chứ có biết nguyên nhân vì sao không?” Tôi tắt đèn rọi, rồi lại bật lên ngay, làm cho đối phương không thể mở mắt ra được. Tiếp tục nói.

"Tôi thậm chí có thể đoán trước được lũ zombie sẽ xuất hiện. Chỉ là một khẩu súng thì có gì mà không lấy được."

Lời này vừa ra, sắc mặt những người đối diện đều khác nhau, điểm chung duy nhất chính là động tác co rút theo bản năng.

"Mày, mày định giết bọn tao."

Tên lùn giả vờ bình tĩnh, thực ra cũng chỉ là một con hổ giấy.

Tôi lắc đầu, "Không, giết chóc quá đẫm máu, cho nên tao sẽ không giết bọn mày. Tao chỉ đả thương tay chân chúng mày, sau đó ném ra ngoài cho zombie ăn."

Vừa nói tôi vừa giả bộ chĩa súng vào đùi hắn.

Hắn ta lập tức tái mặt sợ hãi, ném con dao phay trong tay, quỳ xuống đất, "Đại ca, em sai rồi. Em không cố ý. Em không định đến hôm nay đâu. Đều là tại thằng Tôn Trung kia, nó tham đồ của anh. "

“Mẹ mày đang nói nhảm gì vậy?

Tôn Trung lập tức nhảy dựng lên, chửi tên lùn như tát nước, thậm chí còn động tay động chân, hoàn toàn quên mất bọn họ vốn cùng một đội.

Bốn người họ kề vai sát cánh như một, nhưng chỉ cần một người không chịu được, các vết nứt sẽ lan nhanh cho đến khi sụp đổ hoàn toàn.

Tôi nháy mắt với Trần ca và Tiết Tuyết.

Hai người họ hiểu ý, nhanh chóng hạ gục bốn tên đang nội chiến.

Thấy bốn tên kia đã bị khống chế, lúc này tôi mới yên tâm cất khẩu súng mô hình vào túi.

Tiết Tuyết cúi người, nhỏ giọng hỏi: "Anh lấy súng ở đâu đấy?"

Tôi bất giác lùi lại, "Đồ mô hình thôi."

Bốn người kia tâm tư bất chính, tuyệt đối không thể giữ lại.

Cho nên chúng tôi tìm dây thừng trói họ lại, đợi trời sáng thì đẩy ra ngoài cho tự sinh tự diệt.

Vào ban đêm, tiếng gào thét cầu xin tha thứ thực sự rất phiền, Trần ca bật dậy khỏi giường, bịt miệng từng người một.

Bỏ bốn tên này đi, mấy ngày tiếp theo đều diễn ra yên bình, chỉ có zombie lang thang trên đường, không khí trầm lặng như một thành phố vô hồn.

Nhưng chúng tôi đều hiểu, nhất định là còn những người sống sót khác, chẳng qua là cảnh ngộ khác nhau mà thôi.

Tín hiệu di động đã bị cắt từ lâu, cho dù refresh thế nào cũng đều trắng trơn.

Ban đầu thì khó chịu, về sau cũng thành quen, thực sự cũng không mất quá nhiều thời gian.

Quả thực không thể khinh thường khả năng thích nghi của con người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play