Không thể ra ngoài, cả ngày ngột ngạt ở trong nhà, ngày qua ngày cũng trở nên vô nghĩa.

Trái lại Tiểu Đồng ôm đống đồ chơi trong siêu thị vui đến quên cả trời đất, cả ngày đều ở tầng một.

Thời gian ban ngày đã biến đổi từ mười hai giờ thành tám giờ, thời gian đêm tối kéo dài hơn khiến cho người ta thấy buồn vô cớ.

May mắn thay, sau khi thời gian ban ngày chỉ còn tám giờ thì không tiếp tục rút ngắn nữa. Nếu không tình hình sẽ càng trở nên phức tạp.

Ánh sáng mặt trời hiếm hoi, cho nên mọi người đều rất quý trọng khoảng thời gian trời sáng này.

Tiết Tuyết nằm bên cửa sổ, ngâm mình trong ánh nắng mặt trời, còn tôi thì lấy cuốn "Bá tước núi Kedu" ra đọc nốt.

Nhưng còn chưa kịp mở sách ra, cô ấy đã kêu lên.

"Trang đầu sắt, anh mau tới đây nhìn xem!"

Ban đầu cô nhóc này gọi tôi là Trang đại ca, nhưng vì nghe giống Du Thản Chi trong Thiên Long Bát Bộ nên tôi phản đối, sau đó thì đổi thành Trang đầu sắt...

Tôi phớt lờ cái tên này. Lúc đến bên cửa sổ thì lập tức phải rút ​​lại câu "ồn ào" trên môi.

Bởi tôi còn ngạc nhiên hơn cổ, "Chuyện gì thế này!"

Đang là ban ngày, ánh mặt trời chiếu rọi hết sức rõ ràng, ngay cả đường lớn dường như cũng như đổ dầu.

Không có khác ngày thường.

Nhưng đám zombie vốn chậm chạp như xác sống, bây giờ đang tập trung lại với nhau, chạy khắp con phố, từ đầu đường đến cuối phố, số lượng lớn đến kinh hoàng.

Trấn ca nghe thấy động tĩnh thì đi tới, sững sờ: “"Những thứ này còn chạy marathon hả?"

Nói xong quay đầu nhìn tôi nói: "Hay đang tổ chức nghi lễ gì?"

Lý do này khá vớ vẩn, nhưng điều đáng buồn là ngoài lý do này ra thì chẳng còn lời giải nào cho tình huống kỳ quặc này cả.

Tiết Tuyết là một người nhạy bén. Lúc đoàn zombie đi qua đài chủ tịch một lần nữa, cũng gần bên dưới lầu chúng tôi, thì phát hiện có điểm không thích hợp.

"Nhìn xem, con zombie dẫn đầu có chút kỳ quái."

Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, nhìn kỹ một lúc, cuối cùng cũng tìm ra lý do.

Đương nhiên bất thường, bởi người đi đầu hoàn toàn không phải zombie, mà là một con người!

Anh ta ăn mặc rách rưới, mặt mũi lấm lem, đội nón lá rách, thoạt nhìn quả thực sẽ bị đánh lừa.

Nhưng vấn đề nằm ở động tác của anh ta, quá nhịp nhàng nên không ăn nhập với đám zombie phía sau.



Một khi đã phát hiện ra anh ta là người, thì càng phát hiện ra nhiều điểm kì lạ. Ví dụ như việc anh ta khoác tấm ga giường màu đen, đội chiếc mũ rơm trên đầu lại càng kỳ lạ hơn.

Cực kì giống tên thần kinh.

Anh ta thở hổn hển chạy trốn. Hẳn là đang trốn đám zombie. Lại còn vừa chạy vừa hét gì đó. m thanh bị lọt trong tiếng kêu của đám zombie nên không thể nghe rõ.

Trần ca nhìn một lúc, sau đó do dự hỏi: "Tên đó đang nói gì vậy?"

Tôi nhìn chằm chằm miệng hắn một lúc, "Hình như là, cứu mạng."

Hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn tôi, ý tứ khá rõ ràng - có cứu anh ta không.

Vì tôi đã đọc lá thư cô chủ để lại, nên chắc chắn rằng virus zombie lần này không phải tình cờ mà có. Cũng sẽ sớm có một nơi trú ẩn quốc gia được thành lập.

Chúng tôi không phải ở siêu thị mãi, cho nên dù có cứu thêm một người thì nguồn cung vẫn sẽ đủ.

Điều lo lắng duy nhất là không biết người này là ai... có nên cứu hay không.

Tôi còn đang do dự, thì người đang bị đuổi giết kia đã thấy chúng tôi đang quan sát bên cửa sổ, liền tăng tốc độ, lao tới gõ cửa tầng dưới nhà tôi.

Nhưng anh ta vấp phải một tảng đá, kêu la thảm thiết.

Trần ca thuyết phục tôi, "Hay là cứu cậu ta đi. Tên này trông khá yếu, thậm chí còn không đánh được Tiết Tuyết. Chắc không có vấn đề gì đâu."

Tôi gật đầu liền đi xuống mở cửa.

Kéo người vào siêu thị trước khi lũ zombie đuổi kịp tới.

Vừa vào cửa, cậu ta liền khóc rống lên, "Cảm ơn, cám ơn mọi người. Nếu không vừa rồi em chết chắc rồi. Thật là kinh khủng, chị hai kia thèm thuồng thân thể em, liền nhào vào mông em. Nếu em không trốn nhanh thì bà ấy suýt thành công rồi. "

Tôi thầm nghĩ, bả không chỉ thèm mà còn muốn trực tiếp thịt luôn ấy chứ.

Nhưng tiểu mập trước mặt tôi đang khóc như mưa, tôi không thể không biết xấu hổ mà nói thêm mấy lời này.

Cậu ta vừa khóc vừa tố khổ, chứng tỏ cậu ta là người bình thường.

Vì vậy tôi hỏi cậu ta, "Cậu mặc như này đi giữa đám zombie, là muốn làm gì?"

Cậu ta gạt nước mắt, bình tĩnh lại một chút "Nhà em không còn thức ăn. Nghe nói gần đó có một nơi trú ẩn có lương thực. Nhưng nếu muốn được ở đó thì phải có vàng hoặc thuốc. Còn nếu không thì phải mang đến mười cái đầu zombie. "

Cậu ta dừng lại rồi nói, "Em không có đồ, thân thủ cũng không tốt, vì vậy em mới nghĩ đến việc cải trang một chút rồi trà trộn vào đám zombie đánh lén, nhưng em không biết vì sao tự nhiên lại bị phát hiện, rồi bị truy đuổi không ngừng! "

Sao lại không bị phát hiện cho được. Thị lực của zombie cực kỳ kém, nên chỉ dựa vào âm thanh và khứu giác để tìm mục tiêu.



Đừng nói là mặc ga trải giường, kể cả có mặc quần áo ninja thì cũng vô dụng thôi.

Thấy cậu ta nặng nề suy nghĩ vấn đề do đâu, tôi có chút không đành lòng, nhắc nhở một câu.

Không ngờ sau khi nghe xong, cậu ta càng nghi hoặc, "Em biết chúng mẫn cảm với khứu giác, về mùi vị, nên em cũng chuẩn bị. Có mấy quả sầu riêng chưa ăn hết em đều bỏ hết trên khăn trải giường mà!"

Sầu riêng?

Anh bạn này, cậu bị bệnh đấy hả?

Sau khi nghe điều này, Tiết Tuyết và Trần ca đồng loạt lùi lại hai bước.

Tôi cũng nhanh chóng nín thở.

Thảo nào sau khi tiểu tử này vào cửa, có mùi thối như rắm ấy.

Có điều người thì cũng đã cứu rồi, không có lý do gì lại đuổi cậu ta đi, vì vậy Tiết Tuyết bắt cậu ta thay quần áo, mở cửa sổ ngoài hành lang cho tí không khí mát lành tràn vào.

Trong quá trình trò chuyện, thì được biết cậu ta bằng tuổi tôi, có biệt danh là “Tiểu Bàn”.

Hồi trước rất hay ở nhà nên cậu ta tích trữ rất nhiều thức ăn. Thời điểm xảy ra chuyện vừa hay tránh được một kiếp, vẫn chống cự đến được hôm nay mới cùng đường bí lối.

Nghe nói có nơi ẩn nấp trong khu phố thương mại có rất nhiều nguồn cung cấp.

Vì vậy cậu ta buộc phải "đánh lén" lũ thây ma.

Trần ca trầm mặc rồi hỏi Tiểu Bàn, "Nơi trú ẩn cậu đề cập tới có thể chứa được bao nhiêu người?"

"Nghe nói, kho hàng dưới lòng đất của khu mua sắm lớn đến mức cả ngàn người ăn trong một năm cũng không hết."

Tôi ngồi nghe một bên mà không lên tiếng.

Đáng lẽ phải sớm nghĩ ra, một thành phố lớn như thế này sẽ có vô số siêu thị lớn nhỏ và khu mua sắm, cho nên số người sống sót khẳng định cũng không ít.

Mặc dù virus zombie dễ lây lan nhưng chúng rất kỵ ánh sáng, chỉ cần nâng cao cảnh giác thì ta vẫn có thể tồn tại.

Do đó, nguy cơ tử vong của con người tự nhiên được giảm bớt.

Có lẽ những người đi tìm đồ tụ tập lại một chỗ dưới hầm, rồi dần dần hình thành nơi trú ẩn.

Mà cái nơi Tiều Bàn đề cập tới rõ ràng là quy mô lớn hơn.

Điều kiện họ đưa ra cũng dễ hiểu.

Ở giai đoạn này, vàng sẽ không bị mất giá như tiền, mà thuốc thì lại là nhu yếu phẩm, chỗ tập trung tất nhiên là cần thuốc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play