Sống lưng tôi ớn lạnh, cô chủ, cô là ai!

Lúc này tôi mới để ý thấy có một chiếc phong bì dưới chân tôi, hình như bị kẹt ở khe cửa, nên ngay khi vừa mở cửa thì rơi ra.

Trên đó có viết bốn chữ Trang Khâm thân mến.

Chữ viết tay của chị chủ, đây là thư cô ấy viết cho tôi? Chẳng lẽ cổ đã sớm biết tôi sẽ lên lầu, vào căn phòng này? Cô ấy muốn cho tôi biết điều gì?

Lòng đầy nghi vấn, tôi mở phong bì.

Câu đầu tiên là, "Thằng nhóc ngốc nghếch, sợ hãi rồi hả, chúng đều là hàng mẫu thôi. Chị cũng là một fan hâm mộ các mô hình, một công dân tốt, và không phạm pháp đâu."

Trong lòng tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nói thật là trong hoàn cảnh này, dù trong phòng có đầy súng thật tôi cũng không sợ.

Sau đó nhìn xuống.

"Nếu em đã vào đây, thì khả năng cao đã xảy ra chuyện rồi. Chỉ sợ những thứ đó cũng đã xuất hiện. Siêu thị nhỏ cứ giao cho em. Còn sống được bao lâu thì tùy vào khả năng của em, nhưng tính em lương thiện như vậy, chắc hẳn sẽ không qua nổi một tháng. Em không cần phải cảm ơn chị, có người nhờ chị giúp em một phen. "

Chỉ một vài dòng thôi đã khiến tôi chấn động không ít.

Chị chủ thực sự biết điều gì đó sắp xảy ra, có lẽ nào những tin nhắn thông báo cũng là do cô ấy gửi đến?

Không đúng, nếu là tin của cổ, thì cô ấy không cần phải sắp xếp nhiều như vậy.

Hơn nữa theo như ngữ điệu trong thư thì thậm chí cô ấy còn không biết chính xác ngày tôi có thể nhận được bức thư. Rõ ràng không phải cùng một người.

Lật lại xem dòng cuối cùng.

"Nhưng mà thằng nhóc ngốc nghếch kia, cậu thật sự nhớ sinh nhật chị, không phải là cậu thích chị đấy chứ. Nếu không vì sau này quá nguy hiểm, chị thật sự có chút luyến tiếc cậu đấy."

Chẳng qua chỉ là một câu chọc ghẹo nhưng lại khiến tôi sững người trong giây lát.

Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, tập trung vào câu tiếp theo.

Cô ấy vẫn còn sống, cô ấy biết nguy hiểm hiện tại, hơn nữa về sau nó sẽ còn nguy hiểm hơn ...

Trong thư chị chủ nói có người nhờ cô ấy giúp đỡ, chẳng lẽ mục đích mở siêu thị này chỉ là để trông nom tôi?

Thoạt nghe thì có vẻ viển vông, nhưng ngẫm kỹ lại thì thấy mọi chuyện đều hợp lý cả.

Lương tháng ba nghìn năm, bao ăn ở, chỗ làm gần trường, điều kiện quá hoàn hảo.

Lúc đó tôi lo đóng học phí, nên nhận lời ngay mà không nghĩ nhiều, còn cảm khái là may vãi.

Nói như vậy, rốt cuộc ai là người đã nhờ cô chủ giúp đỡ, hay chính là người đã nhắn tin cảnh báo tôi?

Tôi lắc đầu, nén suy nghĩ phức tạp trong lòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

Nếu nhất thời không thể tìm ra lời giải đáp, thì tốt hơn nên tập trung vào chuyện trước mắt, dù sao thì chỉ có sống sót mới tìm ra được lời giải cho mọi chuyện.

Tôi cất thư đi, tạm thời không định nói tin này cho người khác.

Tầng 3 có hai phòng ngủ, vừa hay giải quyết ổn thỏa vấn đề ngủ nghỉ.

Để khỏi dọa người, tôi cẩn thận khóa cửa phòng mẫu, xác nhận không có vấn đề gì khác, mới gọi Trần ca và Tiểu Đồng lên lầu.

Tiết Tuyết là con gái nên vẫn ở tầng 2 nên không phải dọn đồ.

Phòng ngủ trên tầng ba dường như đã được chuẩn bị từ trước, có sẵn đủ đồ ga giường, đỡ được rất nhiều phiền toái.

Trần ca đang ngồi bên cửa sổ lau rìu. Ánh nắng khiến khuôn mặt cứng cỏi của anh dịu đi một chút; Tiết Tuyết mở vali, treo quần áo vào tủ; Tiểu Đồng thì đuổi theo chiếc ô tô điều khiển từ xa đang lao xuống tầng dưới. Ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống ấm áp.

Khung cảnh này có chút ấm áp, dường như không có zombie, cũng không còn tận thế, chúng tôi chỉ là những thành viên bình thường trong nhà như bao gia đình khác...

Nhưng sự êm đềm chẳng kéo dài được bao lâu thì bị phá vỡ.

Trần ca lau rìu xong thì đặt xuống, nhíu mày hỏi tôi: "Tiểu Trang, cậu có biết chậu hoa vừa rồi rơi ở dưới lầu từ đâu ra không?"

Chậu hoa... phải rồi, chậu hoa!

Vừa rồi lên tầng ba, đọc xong thư tôi bối rối đến mức quên cả mất.

Lúc trở về rõ ràng mọi thứ đều suôn sẻ, nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị bước vào cửa thì một chậu hoa bất ngờ rơi xuống, làm gián đoạn tiết tấu giết quái vật của Trần ca, suýt nữa khiến tất cả chúng tôi chết theo.

“Có phải… gió thổi không?” Tiết Tuyết bất động, ngập ngừng hỏi.

Tôi lắc đầu, chưa kể lúc đó trời không có gió, dù thật sự là tình cờ, thì góc độ của chậu hoa cũng không thể chính xác như vậy.

Tôi chỉ nhớ mơ hồ rằng lọ hoa rơi từ trên mái nhà xuống.

Nhưng trên mái nhà ...

Nghĩ đến một khả năng, tôi đột ngột đứng lên hỏi Tiết Tuyết, "Em có quen cư dân khác trong tòa nhà không?"

Tiết Tuyết bị tôi làm cho sửng sốt, nhưng vẫn lắc đầu theo bản năng.

“Em chỉ biết gia đình ba người ở dưới nhà em, nhưng dịp Tết Nguyên đán họ về quê rồi, còn chưa trở lại.

Còn người nhà ở tầng 3 thì ít ra ngoài, em cũng ít gặp lắm, nghe nói là mấy bạn sinh viên góp tiền thuê ... "

"Mấy người?"

Tiết Tuyết lắc đầu, vẻ mặt xấu hổ.

Thấy sắc mặt tôi không tốt, cô ấy lo lắng hỏi: "Sao vậy, những người đó có vấn đề à?"

Tôi không trả lời, mà nhờ cô ấy trông Tiểu Đồng, "Trần ca, anh với em lên tầng thượng xem sao."



"Mang theo rìu."

Trần ca gật đầu, không hỏi lý do, nhưng vẫn làm theo lời tôi.

Các nhà ở khu này đều giống nhau, mỗi tòa nhà đều có lan can bảo vệ nên có thể leo lên để ngắm cảnh.

Ngay cuối hành lang tầng ba, có một chiếc thang âm tường nối với cánh cửa nhỏ lên tầng thượng.

Lúc này, tôi và Trần ca đang đứng ngay dưới thang nên có thể nghe rõ những tiếng sột soạt xen kẽ những giọng nói được cố ý hạ thấp từ bên ngoài cánh cửa nhỏ.

Trần ca nhíu mày nhìn tôi, nhẹ nhàng nhép miệng nói với tôi, "Có người cạy cửa."

Tôi cảm thấy nặng nề, gật đầu.

Đáng lẽ tôi nên sớm nghĩ ra, ngày đó tích trữ đồ ồn ào như vậy, ngoài Tiết Tuyết ra, nhất định còn có người khác chú ý đến.

Những người đó biết có thức ăn nhưng không đến cầu cứu, chỉ sợ là muốn trực tiếp giết người, cướp đồ!

Tôi kẹp gậy bóng chày sau lưng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhỏ.

Dù Trần ca thuận tay trái nhưng dù sao tay anh ấy vẫn đang bị thương. Đối phó với đám zombie không linh hoạt thì không sao. Còn nếu đối thủ cũng nhanh nhẹn thì rất khó đối phó. Hơn nữa chúng tôi còn không biết đối phương có bao nhiêu người, liệu họ có vũ khí hay không.

Trần ca vịn tay lên thang, cố gắng trèo lên, nhưng dùng một tay không đủ lực khiến anh trượt xuống nhiều lần.

Cuối cùng bị ngã rất mạnh, tôi chịu không nổi, đỡ anh ấy đứng dậy.

Trần ca cười khổ lắc đầu.

Ngoài cửa truyền đến những tiếng chủi rủa quen thuộc, điều này cho thấy tiến độ cạy khóa không được thuận lợi.

Tôi đưa Trần ca trở lại căn phòng ở tầng ba.

"Kẻ thù ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, mình không cần phải trèo lên, chỉ cần đợi bọn chúng xuống tới, sau đó mình sẽ đánh chúng một cách bất ngờ."

Trần ca tự giễu cười, "Chỉ đành như vậy. Anh đúng là phế nhân, không leo lên được."

Tôi mím môi không biết an ủi anh kiểu gì, chỉ có thể kéo anh xuống lầu hai, đi thẳng vào nhà kho nhỏ.

Bên trong có đủ loại vũ khí, từ gậy bóng chày đến dao rựa, có rất nhiều loại.

Vì là đồ nguy hiểm, nên tôi không để chúng ở bên ngoài

"Trần ca, cái rìu nhỏ kia không vừa tay anh lắm, nên đổi cái khác thì tốt hơn."

Đã dấn thân vào chiến đấu và giết chóc, vũ khí luôn có thể khơi dậy hứng thú của đàn ông, đôi mắt Trần ca sáng lên, anh nhìn quanh nhà kho nhỏ một vòng.

Nhưng anh ấy không chọn, mà quay đầu nhìn tôi chằm chằm hỏi: “Tiểu Trang, hồi trước dưới lầu là siêu thị, ở đó có nhiều đồ cũng không lạ gì. Nhưng những thứ này… chúng không phổ biến ở siêu thị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play