002 Dừng lại động tác, Tiểu Bàn cũng thở dài, "Vậy phải làm sao bây giờ ... "
Nhận được những ánh mắt nghi ngờ từ tôi và Trần ca, Tiểu Bàn mở miệng giải thích.
“Mô-đun bộ nhớ bị hỏng, dữ liệu bị rối loạn nghiêm trọng.”
Tôi cau mày không hiểu lắm. “Dữ liệu bị rối loạn nghĩa là sao?”
Chẳng lẽ tương đương với chứng rối loạn trí nhớ của con người?
002 lên tiếng, "Dữ liệu bị rối loạn, điều này sẽ khiến mô-đun bộ nhớ bị khóa và không thể đọc thông tin hiện có cũng như ghi dữ liệu mới. Có thể sửa chữa bằng cách định dạng và cấy ghép bộ nhớ dự phòng trong tương lai. "
Tiểu Bàn vỗ vỗ vai 002," Sao lúc nãy cậu không nói với tôi là có bộ nhớ dự phòng! Vậy thì lo lắng cái gì? Mau định dạng đi. "
Nhưng 002 không nhúc nhích hành động, vẫn thẳng thừng nói, "Bộ nhớ dự phòng không hoàn hảo. Để khiến chúng tôi trân trọng cơ hội tồn tại, tiến sĩ yêu cầu chúng tôi chỉ được sao lưu Bộ nhớ chức năng, bộ nhớ về quá trình học tập cá nhân chỉ được lưu trữ trong mô-đun bộ nhớ."
Quá trình học tập cá nhân ...
Tôi sững sờ quay đầu lại, nhìn cô chủ đang ngồi trên giường với tư thế thẳng đứng.
Trần ca phản ứng nhanh hơn, cau mày hỏi: “Tức là nếu tiến hành định dạng thì người máy 001 vẫn ở đó, nhưng cô chủ của Tiểu Trang sẽ biến mất, đúng không.”
002 gật đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Chị cũng sẽ biến mất. "
Vẻ mặt cậu vẫn như cũ, quy củ và lãnh đạm, khuôn mặt bị chương trình điều khiển thậm chí không lộ ra thần sắc đau thương.
Căn phòng im lặng.
Tiểu Bàn thở dài ôm lấy 002, "Đừng buồn, anh cho chú ôm một cái đấy, xong giải nén file trí nhớ của cậu, so sánh các ký tự bị rối loạn của 001, xem có thể tìm cách khắc phục không."
Đêm đã khuya.
Đối với nhiều người mà nói, đêm nay là một đêm không ngủ.
Ngay cả tiểu Bàn vô tâm vô tư cũng mất ngủ, lật qua lật lại giường tầng dưới như bánh kếp.
Cuối cùng thì trời cũng rạng sáng, tôi nhanh chóng vén chăn lên, cố hết sức đi ra ngoài mà không làm động đến Trần ca và tiểu Bàn.
Cánh cửa phòng thí nghiệm thực sự mở ra.
Tôi đẩy cửa bước vào, trùng hợp nhìn thấy Trang Thành Dân đang dựa lưng vào bàn làm việc.
Trên bàn là một bản kế hoạch được trải sẵn, trong đó có in cấu trúc địa điểm cũ của viện nghiên cứu, tuyến đường, biện pháp phòng ngừa, vị trí của một số phương tiện và vật tư khẩn cấp được đánh dấu cẩn thận bằng bút đỏ trên đó.
Tôi nhìn kỹ hơn, phác thảo địa hình trong tâm trí.
Trang Thành Dân di chuyển, hé ra tấm bản đồ hoàn chỉnh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi, "Con thực sự muốn đi sao? Nguy hiểm lắm."
Giọng ông đầy do dự, so với vị tiến sĩ như cá gặp nước trong lĩnh vực của mình, thì giống như đứa trẻ đang làm sai chuyện.
Tôi nhìn chằm chằm vào mái tóc bạc trắng trên đỉnh đầu ông ấy, những đường nét nơi khóe mắt của ông, thở dài, "Bất kể là ai, khi đối mặt với tình huống này đều sẽ đưa ra lựa chọn như vậy. Không liên quan đến ông hay bất kỳ ai khác, hơn nữa chuyện năm đó, bây giờ tôi không còn trách ông nữa rồi, ba ạ."
Trang Thành Dân sửng sốt một chút, khó tin nhìn chằm chằm tôi.
Có chút xấu hổ, tôi ho nhẹ một tiếng rời tầm mắt.
Ông ấy cũng đột nhiên tỉnh táo lại, như để che đậy mà cầm lấy tài liệu đã viết xong bên cạnh, "Đây đều là tài liệu nghiên cứu từ khi nguồn bức xạ xuất hiện, con trước xem một chút."
"Đừng quá lo lắng, thời gian xuất phát định hai ngày sau, con cứ từ từ xem, lúc đó 002 sẽ đi theo con. Tuy rằng chíp của cậu ta không thể chịu được mức phóng xạ cao nhất, nhưng ít nhất có thể cùng con đi tới khu vực bức xạ cấp 3. Để tránh rắc rối từ những kẻ tấn công trên đường đến viện nghiên cứu, sẽ có tám người yểm trợ cho con, đột phá vòng vây theo lộ trình, tránh thây ma và những kẻ tấn công.”
Ông ấy giải thích chi tiết, "Chắc chắn sẽ có người tập kích trên đường, nhưng con không phải sợ. Sau khi mặc đồng phục, chúng không thể phân biệt được đâu là người mục tiêu. Con chỉ cần theo 002, để cậu ta bảo vệ con. Phương pháp tiêu diệt nguồn bức xạ vẫn ở trung tâm nghiên cứu. Con sẽ nhận được các đạo cụ liên quan trước khi lên đường. Nhớ lưu ý. "
Tôi cảm nhận được sự căng thẳng trong lời ông ấy nói, nhưng không biết phải ứng đối thế nào, nên chỉ biết vùi đầu vào đọc tài liệu, cố gắng hết sức để hiểu.
Trong lúc lơ đãng, vai trái của tôi nặng trĩu, toàn thân cứng đờ, bàn tay rụt rè chạm vào rồi rời đi, “Con còn chưa ăn gì, con xem trước đi, ta đi lấy đồ ăn cho con.”