Hoàn toàn có thể khóa họng đối phương mà không cần vũ khí. Cũng không khác nhau là mấy, nhưng lực uy hiếp bằng dao găm, bao giờ cũng mạnh hơn.
Tên cơ bắp này trông thì mạnh mẽ, nhưng nước da trắng ngần, hành động lại lỗ mãng, nhìn là biết không có nhiều chiêu gì, chẳng qua là tập tành cơ bắp ở phòng Gym mà thôi.
Quả nhiên yết hầu bị chặn lại, tên cơ bắp lập tức trở nên choáng váng, cả người run lên, "Mày ... mày, đừng có hòng hại người trong hầm trú ẩn, nếu mày giết tao thật, lão sư sẽ đuổi mày đi."
Trên thực tế, thể lực giữa hai bọn tôi chênh lệch rất lớn, hắn muốn thoát ra rất dễ dàng.
Nhưng hắn lại bị dọa cho mất mật không dám nhúc nhích.
Lần thứ hai uy hiếp người khác, tôi chẳng qua là quen tay hay việc mà thôi.
Tay nhẹ nhàng dùng thêm sức, cắt trên cổ hắn một vệt máu, "Lúc trước mày làm chuyện sai trái, tao không tính toán nữa, nhưng ít nhất bây giờ nên xin lỗi đi."
Tên cơ bắp bị đau, nhanh chóng run rẩy, "Đúng, anh nói phải."
"Là em có mắt như mù, đụng phải đại ca. Đều là em sai, em là đồ rác rưởi, rất đáng kinh tởm. Không, em không chỉ là rác rưởi mà còn là rác nhà bếp, không thể tái chế được. Em là đồ vô dụng, đáng bị chôn vùi dưới đáy bãi rác ... "
...
Không đến nỗi như vậy chứ.
Thấy tên này càng ngày càng chi tiết quá, tôi vội vàng ngắt lời, "Được rồi được rồi, không phải giải thích với tao, người ở đằng kia cơ mà."
Tôi chỉ vào Lý Đống.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của Lý Đống, lập tức quỳ xuống "phốc" một cái, "Em xin lỗi, trước kia là do ma xui quỷ khiến mới xúc phạm tới chị dâu."
Lý Đống thấy thế thì hoảng sợ, nhanh chóng né tránh.
"Thật ra cũng không, cũng không đến mức đó, anh mau đứng dậy đi."
Lý Đống thở phào nhẹ nhõm, tôi cất con dao găm đi. "Đừng thấy có mấy người theo sau thì cho rằng mình là xã hội đen thật. Muốn sống sót thì đừng có mà vênh váo hênh hoang quá."
Lưu Hổ ôm chặt cổ hắn, điên cuồng gật gật đầu, "Đúng vậy, đại ca dạy phải. Sau này em nhất định sẽ không vênh váo nữa."
Tôi phớt lờ lời nịnh bợ của hắn liền bước vào cửa.
Những người bên ngoài nhanh chóng giải tán.
Trong phòng vang lên tiếng ngáy nhịp nhàng, tôi bật cười.
Tiểu Bàn có vẻ ngủ ngon. Cậu ở gần cửa nhất nhưng dù có náo nhiệt bên ngoài, lại vẫn ngủ rất sâu.
Tôi đi thay quần áo, mặc áo khoác lao động, ném rìu và lương khô vào túi rồi đeo lên lưng.
Trần ca đánh thức Tiểu Bàn dậy, nhờ cậu ấy chăm sóc Tiết Tuyết và Tiểu Đồng, sau đó chúng tôi lên đường.
Lúc tập trung, Lý Đống cũng mang theo một chiếc ba lô, trọng lượng không hề nhẹ, có lẽ bên trong đựng lương thực và vũ khí.
Nơi trú ẩn có nhiều quy tắc, nhưng không có lý do gì để chiếm dụng vật dụng cá nhân, vì vậy chúng tôi lên xe một cách thuận lợi.
Tối qua, trước khi trời tối, chúng tôi đã chuyển tất cả mấy thứ kiếm được trong gara đến cửa hàng quần áo, vì vậy bây giờ xe rất rộng rãi.
Tôi lái xe, Lý Đống ngồi bên ghế phụ chỉ đường, Trần ca thì ngồi ăn ở hàng ghế sau.
Trước cái nhìn bất mãn của tên đầu trọc gác cổng, chiếc xe từ từ ra khỏi khu thương mại.
Số lượng zombie trên đường dần dần tăng lên, tôi nghe theo lời dẫn đường của Lý Đống lái xe vào trong nội thành.
“Đến rồi, chính là phía trước, tiểu khu Lệ Thủy.” Lý Đống nhắc nhở.
Cổng khu dân cư rất cao, thiết kế kiểu Châu u, một mặt nước bên trong, vành đai xanh bao quanh tường ngoài, có thể thấy đây vốn là một khu dân cư cao cấp.
Nhưng tai họa xảy ra chưa đầy một tháng, đã tan hoang. Có thể nhìn thấy các vết máu đen, phần còn lại của chân tay đã bị cụt, thi thể thối rữa khắp nơi trên mặt đất... Thanh chắn đường trực tiếp bị bẻ gãy, ném ở bên đường, đám zombie ngây ngốc đi lang thang đầy ám ảnh.
Tôi giảm tốc độ, tránh chướng ngại vật, lái xe về phía cổng tiểu khu.
Ngay khi tiến vào trong tiểu khu, có thể nhìn thấy một siêu thị tên là Lệ Thủy Convenience, nhưng cửa vẫn mở, bên trong trống trơn, rõ ràng đã bị người khác càn quét hết từ lâu rồi.
Sau đó thì thấy một vài siêu thị nhỏ, tất cả đều trong tình trạng tương tự.
Tôi không nhìn xung quanh nữa, mà lái xe theo chỉ dẫn của Lý Đống đến tòa nhà nơi anh ấy sống.
Lý Đống nói không sai, có rất ít người sống sót trong tiểu khu này, bên trong lan can các tòa nhà đều không có sự sống.
Lòng tôi nặng nề.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng, chính bởi vậy mà quá trình thu thập vật phẩm của chúng tôi diễn ra rất suôn sẻ.
Trần ca mở đường, tôi theo sau tiêu diệt lũ zombie vô tình ẩn nấp trong tòa nhà, cũng không quá nguy hiểm.
Đặc biệt ở tầng 2, rất khó bắt gặp bóng dáng đám zombie-zombie đờ đẫn, những bậc thang và lối rẽ thông thường cũng đủ để ngăn chúng lại.
Đã lâu không có ai sinh hoạt nên cầu thang đầy bụi, tôi nhấc thanh gỗ trên tay, mở cửa sổ cầu thang để đón không khí trong lành. Lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Lý Đống kinh ngạc vui mừng, đồng thời tăng nhanh tốc độ, "Tới rồi, lầu năm."
Trần ca và tôi bảo anh ấy đi trước rồi theo sau.
Ba người đứng bên ngoài cánh cửa an ninh màu nâu, trong đầu tôi tự hỏi: "Siêu thị chỗ các anh ở tầng năm à?"
“Không, không phải.” Lý Đống bừng tỉnh nói, “Aizzz, tôi lầm rồi. Đây là nhà tôi. Thường ngày quen đi lên tầng năm, nhất thời không đổi được. Siêu thị ở tầng 1 cơ."
Tôi ngớ người, cả nhóm lại đi xuống lầu.
Cửa chống trộm đều giống nhau, nhìn không ra là siêu thị. Nhưng mở cửa ra lại là “thiên đường”.
Siêu thị gọn gàng ngăn nắp, mọi thứ được sắp xếp cẩn thận trên kệ, còn có nhà kho gần như đầy hàng. Không biết có phải mới nhập hàng trước khi xảy ra chuyện hay không.
Nguồn vật phẩm dồi dào ngoài mong đợi của tôi.
Trần ca cũng cất rìu, cảm khái: "Có không ít đồ, nhưng vẫn ít hơn một chút so với ..."
Có lẽ ảnh muốn nói về siêu thị của chúng tôi, nhưng ngại Lý Đống nên không nói ra.
Tôi nhắc nhở, "Chúng ta nhanh chóng lấy đồ đi, về sớm một chút tránh rắc rối."
"Đừng lo lắng, dù sao vẫn còn sớm. "
Tôi không nói nữa, nhưng vẫn thúc giục mọi người nhanh lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT