"Là ý tốt của lão sư, cung cấp công việc bán thời gian, những người không giết zombie tìm vật phẩm thì có thể đến kho hàng dưới đất, đạp xe tạo ra điện. Một ngày có thể kiếm được 20 thẻ poker là đảm bảo ấm no rồi."

Nói đến đây, Lý Đống như có chút cảm khái nói: "Aizz, lão sư thật sự là người tốt."

Tiểu Bàn nhanh mồm nhanh miệng trừng mắt, "Chúng ta tìm vật phẩm, xong phải khấu trừ một nửa cho ổng. Vậy mà là người tốt?"

Lý Đống nghe xong, vẻ mặt không thể giải thích được, "Thế nhưng lão sư cung cấp chỗ ở cho chúng ta. Nơi đây vừa an toàn lại có điện. Không nhận vật phẩm thì sao được?"

Trong một ngày, tôi nghe hai lần cùng một nội dung tranh cãi. Tiểu Bàn đảo mắt giận dữ, "Nhưng mà trung tâm mua sắm này ..."

Tôi tỉnh bơ đi tới giẫm lên chân Tiểu Bàn.

Tiểu Bàn “Áiii” một tiếng.

Tôi nhân cơ hội ngắt lời, "Đã muộn rồi, mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi tìm đồ nữa."

Lý Đống vỗ trán, "Đúng, đúng rồi, bà xã đang chờ tôi về báo kết quả, tôi phải về nhanh thôi."

Khi Lý Đống rời đi, tôi quay đầu lại đối mặt với vẻ mặt mờ mịt của Tiểu Bàn.

"Trang ca, anh thay đổi rồi. Anh không còn là tiểu đáng yêu mà em biết."

Tôi bất đắc dĩ giải thích: "Tôi không cố ý giẫm cậu đâu, sợ cậu gây chuyện mà thôi."

Ánh mắt Tiểu Bàn càng trở nên u oán hơn, cậu nói với vẻ bực bội, "Em chỉ nói sự thật."

Trần ca tiếp lời, thay tôi giải thích, "Người trong trung tâm thương mại rất tôn kính vị lão sư kia, thậm chí là sùng bái. Địa vị của hắn khó có thể tượng tượng được. Chúng ta vẫn nên thận trọng hơn. Nếu như ta nói những điều không nên nói, bị truyền ra ngoài, rất có thể sẽ trở thành mục tiêu của toàn bộ nơi trú ẩn. Đến lúc đó chúng ta có muốn rời đi cũng không được. "

Vẻ mặt Trần ca rất nghiêm túc, lúc này Tiểu Bàn mới nhận thức vấn đề, nhưng vẫn bướng bỉnh lắp bắp, "Không, không đến mức đó chứ ..."

Tôi cười khổ, "Hy vọng không đến mức đó."

Thấy Tiểu Đồng buồn ngủ lắm rồi, ngủ gà ngủ gật như gà mổ thóc.

Tôi không nghĩ nữa, "Quên đi, bây giờ đi ngủ đã, có gì mai nói sau."

Tiếng chuông đúng giờ vang lên, tôi mở mắt, tắt đồng hồ báo thức.

Trời đã sáng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

Tiểu Bàn vẫn đang ngủ, cửa hàng quần áo yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của mọi người.

Trần ca không có ở đây.

Tôi xốc áo khoác trên người lên mới thấy Trần ca đang đứng ở cửa, hình như đang nói chuyện với ai đó.

Thấy tôi đã tỉnh, anh vẫy tay gọi, ra hiệu cho tôi ra ngoài.

Là vợ chồng Lý Đống.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp vợ Lý Đống, hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ngũ quan không khiến người khác kinh diễm, nhưng khí chất đoan trang, dịu dàng, cũng là một mỹ nhân.

Lý Đống cười với tôi, giọng điệu gần gũi, "Sợ mọi người không kịp ăn cơm, chúng tôi đã chuẩn bị trước, nếu không chê mời mọi người ăn tạm."

Anh ta vừa dứt lời, cô vợ bên cạnh đã đưa tới hai hộp đựng thức ăn trong suốt.

Cơm và món ăn kèm đầy đủ, nói ăn tạm rõ ràng là khiêm tốn quá.

Tôi đưa tay cầm lấy, mới phát hiện hộp đựng thức ăn vẫn còn nóng.

Lý Đống và vợ sống trong một quán ăn nhanh, nên có đồ dùng nhà bếp.

"Cảm ơn chị dâu, cảm ơn anh Lý."

Vợ Lý Đống dịu dàng lên tiếng: "Không có gì. Nhà tôi vốn nhát gan. Hôm nay còn phải làm phiền hai vị nhiều. Hãy đưa anh ấy trở về an toàn."

Trần ca gật đầu đáp lại.

"Vậy hai chúng tôi chuẩn bị một lát, nửa tiếng nữa sẽ lên đường."

Trần ca bước vào. Tôi đang bưng hộp thức ăn định đi theo lại nghe thấy tiếng chế nhạo, "Ui, họ Lý, đang tìm tên tiểu bạch kiểm làm chống lưng hả?"

Cách mấy chiếc bàn, một nhóm đàn ông đứng nghiêng ngả ở lối vào cửa hàng bánh ngọt. Tên đang nói chuyện cởi trần, còn cố ý giật giật cơ bắp, vẻ mặt kiêu ngạo.

"Đừng tốn công nữa, còn không bằng quỳ xuống gọi tao một tiếng đại ca, tao sẽ chăm sóc vợ mày, hehe, ít nhất không phải lấy lòng cái thằng tiểu bạch kiểm còn chưa đủ lông đủ cánh."

Tên cơ bắp nói xong, mấy đàn em xung quanh bật cười một trận.

"Đại ca tốt bụng quá."

Lý Đống nắm chặt tay, hai mắt đỏ bừng tức giận.



"Lưu Hổ, mày đừng khinh người quá đáng!"

"Họ Lý kia, đừng có mà không biết điều! Mau quỳ xuống, đại ca giúp mày chăm vợ. Đấy là phúc khí mấy đời mày tu luyện được đấy."

Tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm nhóm người nhàm chán đối diện.

Nguồn gốc vật phẩm trong nơi trú ẩn dựa vào năng lực giết zombie, dẫn đến vũ lực được coi trọng, tự nhiên sẽ sinh ra nhiều thứ ghê tởm.

Tên cơ bắp chú ý tới tầm mắt của tôi, hằn học nói, "Mày nhìn cái gì!"

Lý Đống tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thấy tên cơ bắp chuyển tức giận sang tôi, nên lo lắng giải vây, "Quên đi, bọn chúng đông người lắm, chúng ta sẽ chịu thiệt thôi."

Mắt tôi đen lại, không nhúc nhích.

Làm người nên ẩn nhẫn, nhưng tiền đề phải rõ ràng, cái gì nên khoan dung, cái gì không nên.

Tôi nghiêng đầu, thấp giọng nói với Trần ca ở ngoài cửa, "Có thể chúng ta phải ăn trong xe rồi."

Trần ca hiểu, "Không sao đâu. Vừa ăn vừa xem zombie trong xe cũng hay."

Tôi nghe lời trêu trọc của anh, mỉm cười, sau đó lớn tiếng nói sang bên kia, "Thật muốn gửi cho mày một cái gương, nếu không mày lại không thấy được cái bản mặt buồn nôn của mày. Thật không công bằng. "

"Mày chán sống rồi phải không..."

Gã đàn ông vọt lên, có vẻ tức giận.

Tôi cũng không vội, tiếp tục nói, "Nhưng cũng may, Chúa vẫn công bằng."

Đợi mấy tên đàn em của cơ bắp tò mò nhìn qua, tôi mới nói tiếp: "Vì đã cho mày cái bản mặt quái dị này, lại còn cho mày một cái đầu thiểu năng. Khỏi phải... mất cân xứng."

Nói xong, đương nhiên tên đàn ông vô cùng tức giận, bất chấp đàn em bên cạnh, hắn dữ tợn lao tới, đấm mạnh tay.

Nhưng còn không kịp thấy động tác của tôi, gã đã bị dao găm đè vào cổ, nắm đấm cứng lại trước mặt tôi, cách sống mũi chưa đầy ba cm.

Vẫn không nhúc nhích.

Tôi mỉa mai: “Con gà yếu ớt như mày mà cũng đòi gây sự, chán quá đấy”.

Đợt trước nhàm chán không có việc gì làm, tôi theo Trần ca học hai chiêu tóm gọn. Cũng hiểu được thực chiến không phải là những động tác chói lọi như trong phim, mà phải dứt khoát, nhanh gọn, cấp tốc giành chiến thắng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play